Thiệu Bình Ba nhíu mày: “Tỷ đang đùa à? Giờ cưới tỷ, thân phận của tỷ một khi công khai làm sao có thể đi làm việc bên Tề quốc? Chẳng lẽ tỷ đã quên đại thù của dì và dượng?”
Tô Chiếu: “Ta thấy đệ đã thích Đường Nghi kia rồi!”
Thiệu Bình Ba thở dài: “Đường Nghi là phụ nữ đã có chồng, mục đích ta theo đuổi nàng ta là gì tỷ cũng biết, giá trị của Triệu Hùng Ca còn cần ta nói với tỷ nữa sao?”
Tô Chiếu nở nụ cười ưu sầu, tay không ngừng lại: “Đạo lý ta hiểu, nhưng trong lòng ta thật sự không chắc chắn. Ta làm chuyện dơ bẩn, một khi đệ có ngày đó, còn có thể cưới loại người như ta sao?”
Thiệu Bình Ba đưa tay lên giữ lấy bàn tay mềm mại của nàng ta, nhìn nàng ta trong gương: “Đừng nghĩ nhiều, đệ mãi chưa thành thân là vì cái gì? Chiếu tỷ, đời này đệ không cưới ai ngoài tỷ!
Tô Chiếu yếu ớt thở dài: “Chỉ mong là vậy!”
Phủ thứ sử Bắc Châu, Thiệu Bình Ba vừa tẩy sạch phong tràn nhanh chân bước vào, Dương Song quản gia phủ thứ sử nghe tin liền đến, tự mình dẫn Thiệu Bình Ba đi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, một thiếu nữ vui vẻ xinh đẹp từ trong hoa viên nhảy nhót chạy tới, tướng mạo khá giống Thiệu Bình Ba, chính là muội muội cùng mẹ với hắn ta, Thiệu Liễu Nhi.
Thấy đại ca xuất hiện, sự vui vẻ của Thiệu Liễu Nhi lập tức bị thu lại, quy củ như một thục nữ đi tới, rõ ràng là hơi sợ người đại ca này.
“Đại ca!” Thiệu Liễu Nhi phúc thân hành lễ, vừa đứng dậy đã định chạy sang một bên.
“Dừng lại!” Thiệu Bình Ba lạnh lùng một tiếng.
Thân hình Thiệu Liễu Nhi cứng đờ, rụt rè sợ hãi nói: “Đại ca có gì cần phân phó?”
Quản gia Dương Song mỉm cười, mấy huynh muội này đều sợ đại ca này.
Thiệu Bình Ba lặng lẽ nói: “Nghe nói các muội gần đây làm cái thi từ xã gì đó, hình như cả ngày muội lăn lộn với cái đám đầu dầu má phấn, không có dáng vẻ của nữ nhi đúng không?”
Thiệu Liễu Nhi: “Đại ca nói chuyện khó nghe quá, giao lưu thi từ ca phú thôi, sao lại thành lăn lộn.”
Thiệu Bình Ba: “Thi từ ca phú có thể có cơm ăn, có thể ra trận giết địch sao? Cũng không xem thử bây giờ là lúc nào, bao nhiêu bách tính Bắc Châu bụng ăn không no, các muội cả ngày ăn chơi đàng điếm, khoác lác khắp nơi, khiến bác tính nghĩ như thế nào?”
Thiệu Liễu Nhi: “Đại ca nói đúng lắm, để muội bảo bọn họ sau này thu liễm một chút.”
Cơ thể Thiệu Bình Ba hơi nghiêng về trước đến trước mặt nàng: “Nghe ý muội là vẫn muốn tiếp tục lêu lổng với họ đúng không?”
Thiệu Liễu Nhi thấp giọng lầm bầm: “Đại ca, làm gì mà lêu lổng, thi từ ca phú là chuyện tao nhã, có thể nung đúc tình cảm, đều là những người cùng chung chí hướng.”
Thiệu Bình Ba: “Cùng chung chí hướng? Một nha đầu miệng hôi sữa chưa biết sự đời, nếu muội không phải nữ nhi của thứ sử, thử xem có mấy người cùng chung chí hướng với muội? Hàng ngày muội được người ta tâng bốc vui lắm đúng không? Sau này ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, viết chữ, học vài thứ nữ nhân nên học, còn dám chạy loạn thử xem!”
Thiệu Liễu Nhi: “Nhị nương đồng ý muội mới đi.”
Thiệu Bình Ba híp mắt: “Nghe nói muội rất thân thiết với Đàm Diệu Hiển đúng không? Lúc nào rảnh dẫn hắn tới gặp ta!”
Thiệu Liễu Nhi mặt mày lập tức hoảng sợ nói: “Đại ca, đều là bằng hữu của muội, huynh đừng làm loạn!”
Thiệu Bình Ba: “Ta nói cho muội biết, hôn nhân đại sự của nữ nhi đều do phụ mẫu làm chủ, không phải do muội làm bậy, nếu muội không muốn hại hắn thì quản mình cho kỹ đi!” Dứt lời quay đầu nhanh rời đi.
Dương Song lắc đầu, đuổi theo.
Hốc mắt Thiệu Liễu Nhi đỏ lên, nước mắt tủi thân bắt đầu ứa ra.
Chính sự đường, nơi xử lý công vụ của phủ thứ sử.
Lão nhị Thiệu gia Thiệu Vô Ba đang ngồi trong bàn bạc chính vụ với mấy quan lại.
Lão tam Thiệu gia Thiệu Phục Ba trên người còn mặc giáp trụ, tựa bên cửa sổ, miệng ngậm chiếc lá, hơi nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đột nhiên đình trệ, rời khỏi cửa sổ, đi tới bên cạnh Thiệu Vô Ba, giật giật áo của Thiệu Vô Ba: “Nhị ca, tới rồi, tới rồi.”
Mấy người trong phòng đều nhìn ra ngoài cửa, thấy Thiệu Bình Ba đang nhanh chân bước đến nhưng không vào đây mà cùng Dương Song cua sang một hướng khác.
Thấy người đi rồi, Thiệu Phục Ba hừ hừ nói: “Vân vua giả, Ba vua thật...”
Thiệu Vô Ba huých chỏ đụng gã một cái, bảo gã ngậm miệng.
Bên cạnh chính sự đường có một lầu các, Thiệu Đăng Vân dáng người cao to đứng trên lầu các, thấy nhi tử bước đến dưới lầu, ánh mắt có chút phức tạp.
Nghĩ lại năm đó khi Ninh vương vẫn còn, đứa con trai này lại nghĩ đủ mọi cách khuyên lão từ bỏ kinh thành phồn hoa, chủ động xin đi đóng giữ biên cảnh Bắc Châu, về sau Ninh Vương lâm nạn, triều đình thanh tẩy bộ hạ cũ của Ninh vương, lão lại khởi binh phản quốc dưới sự thôi thúc của nhi tử, tránh thoát một kiếp, thành chư hầu một phương.
Lúc ấy phản hay không phản lão rất do dự, Ninh vương đã một tay đề bạt lão từ một Bách phu trưởng nho nhỏ lên thành đại tướng tay nắm đại quyền binh mã, nhận ân trọng của Binh vương. Thứ hai, sau khi phản quốc, địch quốc cũng chưa chắc có thể thiện đãi ngươi.
Nhưng đến lúc xảy ra chuyện lão mới phát hiện, rất nhiều chuyện đứa con trai này đều đã giúp lão chuẩn bị xong.
Sau đó lão mới ý thức được, từ lúc khuyên lão rời khỏi kinh thành, đứa con trai này đã không coi trọng Ninh vương, đều đã chuẩn bị sẵn cho ngày này.
Đứa con trai này không giống lão mà giống người mẹ thông tuệ của hắn ta, tiếc là trời xanh ghen thói má hồng đánh ghen, người mẹ hắn ta đã mất sớm.
Chuyện đồng dao, lão đã có được tin tức. Sau khi lão xem xong nội dung bài đồng dao, Ba Bình Thiệu gì đó lão không hề lo lắng, ngược lại lão đã hối hận năm đó không nên cưới thiếp, không nên sinh thêm hai nhi tử. Luận thông minh tài trí và năng lực, đứa con trai này là người thừa kế tốt nhất, nhưng lão lo là, một khi đứa con trai này nắm giữ đại quyền có thể buông tha cho hai nhi tử khác của lão hay không?
Có nhiều thứ khó mà tránh khỏi, chính thất qua đời lưu lại một trai một gái, thiên phòng tại thế có hai đứa con trai, dĩ nhiên là phải nghiêng về phía con trai mình, vài thế đối lập bất tri bất giác sản sinh.
Đều là nhi nữ của lão, ngươi bảo lão phải nghiêng bên nào? Có một số việc lòng dạ biết rõ, lão cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Nhưng tâm tính của trưởng tử này lão biết, hiểu con không ai ngoài cha, lão tại thế còn có thể đè ép một chút, lão không còn, ba mẫu tử bên kia có kết cục như thế nào lão thật sự không dám tưởng tượng. Lão biết rõ, ba mẫu tử kia căn bản không phải đối thủ của nhi tử này, nhưng lại không chịu an phận, vì cái gì thì lão cũng có thể lý giải được.
Cho nên lão hối hận, nếu năm đó lão không cưới, chỉ có một trai một gái, rất nhiều chuyện đều rất dễ làm.
Thiệu Bình Ba leo lên lầu các đi đến sau lưng Thiệu Đăng Vân, đối mặt với bóng lưng to lớn của phụ thân chắp tay hành lễ: “Phụ thân!”
Thiệu Đăng Vân đưa lưng về phía sau nói: “Lần này đi kinh thành xin cơm, làm khó con rồi!”
Thiệu Bình Ba: “Bên kinh thành thèm nhỏ dãi vùng Bắc Châu, có người làm khó cũng không có gì lạ, may mắn, nhi tử may không làm nhục mệnh, vật tư trong mấy ngày này hẳn sẽ sang sông, công việc phân phát nhi tử đã sắp xếp xong xuôi.”
Thiệu Đăng Vân than nhẹ: “Thiên tai liên tiếp, không biết có phải ông trời đang trừng phạt ta không nữa.”
Thiệu Bình Ba: “Phụ thân nói quá lời, thiên tai vô thường, không phải chuyện con người có thể chi phối, nhưng sau thiên tai xử lý hết sức cố gắng, đã nỗ lực giảm bớt tổn thất. Hiện tại khu vực bị chìm trong nước nước lũ đã rút dần, có vài chuyện chúng ta cần nắm chặt tình hình thực tế. Nhi tử kiến nghị dùng công cứu tế, dùng phát chẩn lương để tập trung nạn dân làm công, nhanh chóng khơi thông hư hao, chặn các kênh đào, như vậy có thể đảm bảo nạn dân có cơm ăn, cũng có thể đảm bảo sáu tháng trồng trọt cuối năm, có thể giúp ba nhanh chóng khôi phục nguyên khí.”