Đạo Quân

Chương 260: Để Hắn Cút (2)



Sở An Lâu cũng hơi kinh ngạc về sắc đẹp của cô gái kia, thế nhưng cũng không quan tâm lắm, nhìn về phía tên hầu phòng rồi đưa tay mời Ngưu Hữu Đạo: "Tiên sinh, mời!"

Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần, quay người lại chắp tay nói: "Chưởng quỹ, thật sự là làm phiền ngài, ngài cứ đi làm việc của mình đi."

Sở An Lâu gật đầu: "Được rồi, ta không quấy rầy tiên sinh nữa, tiên sinh đi đường đã rất mệt mỏi rồi, hãy yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi, có chuyện gì đều chờ tiên sinh nghỉ ngơi tốt rồi mới nói. Về phương diện ăn uống sinh hoạt, tiên sinh cũng không cần lo lắng, chỉ cần khách sạn này có thì tiên sinh hãy cứ yêu cầu, tất cả đều miễn phí. Có chuyện gì thì sai hầu phòng đi làm, hoặc tìm ta cũng được."

"Làm phiền ngài!" Ngưu Hữu Đạo cám ơn, chắp tay đưa Sở An Lâu xuống dưới tầng.

Sau đó mấy người đi theo hầu phòng vào trong gian phòng của mình, hoàn cảnh của căn phòng vượt quá sự tưởng tượng của mấy người Ngưu Hữu Đạo.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn đều đi theo hầu phòng đi thăm phòng của mình, Ngưu Hữu Đạo thì đang xem xét căn phòng của mình thì đám người tên ẻo lả gõ cửa đi vào.

"Rất tốt, ngươi luôn dùng tên giả lừa gạt ta, tên thật của ngươi là Hiên Viên Đạo sao?" Tên ẻo lả đi tới, vừa thấy mặt liền hỏi luôn, đôi mắt to tròn sáng rực lên.

Ngưu Hữu Đạo nhìn lên nhìn xuống một lượt, nhịn không được gãi tay, trong chốc lát thật sự không quen cái tên đi Thái trở về này thay đổi trang phục mà, mỉm cười nói: "Ngươi cũng không nói tên thật cho ta mà?"

Tên ẻo lả vỗ vỗ ngực, nói một cách sảng khoái: "Hạo Thanh Thanh, ta tên là Hạo Thanh Thanh."

Vừa nghe được câu này thì đám người Bùi nương tử định nói cái gì đó rồi lại thôi, tại sao lại nói tên thật của mình ra chứ, lúc trước đã dặn dò nàng là không được nói tên thật của mình ra rồi mà!

Thế nhưng đã nói ra rồi, không thể ngăn cản được nữa.

"Hạo Thanh Thanh..." Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một tiếng, rồi lại săm soi nàng một lượt nữa, vẫn cảm thấy nữ nhân này là lạ nha. Tại sao ta cảm thấy nữ nhân này nhiệt tình hơn nhiều chứ? Thái độ cũng khác biệt hoàn toàn lúc trước, chẳng lẽ sau khi thay đổi trang phục thì tính cách cũng thay đổi, hay là thấy mình quen biết với Sở An Lâu nên muốn nịnh bợ?

Thế nhưng ở trên đường đi, tính cách của cô nàng này cũng không giống là loại muốn nịnh bợ để leo lên trên nha.

Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ mà hỏi: "Không phải là thua cược nên muốn trốn nợ chứ?"

"A!" Hạo Thanh Thanh rất là khinh thường: "Coi ta là ai chứ, ta mà phải quỵt nợ sao? Có chơi thì có chịu, ta nhận, để ta trả cho ngươi luôn." Rồi nàng nhấc váy lên chạy chậm vào trong thư phòng.

"..." Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Mấy người cũng đi theo nàng vào trong thư phòng, chỉ thấy Hạo Thanh Thanh còn đang mài mực, sau đó giật ra một trang giấy, nhanh chóng viết một trang giấy nợ, sau khi thổi khô nét mực thì đi tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, đưa cho Ngưu Hữu Đạo tờ giấy rồi cười tủm tỉm: "Cho!"

Chữ cũng rất đẹp, thế nhưng khi nhìn vào phiếu nợ này thì Ngưu Hữu Đạo càng nghi ngờ hơn: "Hai trăm vạn sao? Ngươi mới thua một trận, tại sao lại thành hai trăm vạn rồi?"

Hạo Thanh Thanh lại rất sảng khoái mà phất tay: "Ta thấy quan hệ giữa ngươi và khách sạn Thải Hồng rất tốt, nên ta đoán trận tiếp theo ta cũng sẽ thua mà thôi, cho nên ta viết luôn một thể, đỡ phải viết lại lần nữa."

"..." Ngưu Hữu Đạo yên lặng, lại nhìn lại vào phiếu nợ xem có vấn đề gì hay không, phải cẩn thận nếu không bị cô nàng này lừa thì sẽ trở thành trò cười mất.

Bùi nương tử bước nhanh tới cạnh người Ngưu Hữu Đạo, khi thấy trên giấy nợ có tên thật và họ thật, không có chút giả nào thì sắc mặt trở nên đen kịt, hai mắt xuất hiện lửa giận mà nhìn chằm chằm vào Hạo Thanh Thanh.

Tuy nói là phần lớn tiền tài trong thiên hạ đều tập trung trong tay tu sĩ, thế nhưng đồ vật mà họ cần mua bán cũng có giá trị rất cao, một cây linh thảo không thể có giá bằng một cây cải trắng được, cho nên số lớn tiền tài của tu sĩ xoay vòng cũng rất nhanh, mà số tiền tiêu phí duy trì cuộc sống hằng ngày của tu sĩ thì thật sự là không tốn bao nhiêu cả.

Ví dụ như, một kim tệ, có thể để một gia đình bình thường ăn uống trong vòng nửa năm.

Hai trăm vạn kim tệ bằng cả năm thuế của cả một cái châu phủ rồi, hơn nữa cái châu phủ này còn phải là một châu phủ giàu có nữa.

Mà đối với tu sĩ, không tính tới thời gian và một số nhân tố khác thì hai trăm vạn kim tệ có thể mua được tài nguyên tạo ra được khoảng mười tu sĩ Kim Đan kỳ.

Cho nên số lượng kim tệ này là rất khổng lồ, thế nhưng vị tiểu thư này lại xem nó như trò đùa vậy, làm sao để người ta không thấy tức giận cơ chứ?

Đó cũng là vì sao khi ở dịch trạm, Ngưu Hữu Đạo tiện tay ném ra một đống kim phiếu cũng có thể uy hiếp bọn họ.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu, nhìn sắc mặt Bùi nương tử, rồi tiện tay đưa giấy nợ cho nàng: "Ta đâu biết được cái phiếu nợ này có thể đổi được thành tiền hay không, mà đánh cược vẫn còn chưa kết thúc, chuyện này hãy để sau nói tiếp đi."

Hạo Thanh Thanh vội vàng nói: "Ta làm sao có thể lừa gạt chứ, ngươi cứ tới kinh đô của Tề quốc..."

"Câm miệng! Còn dám làm loạn thì ta sẽ lập tức đưa người trở về!" Bùi nương tử quát lên ngắt lời cô nàng, rồi đưa tay lấy lại phiếu nợ.

Hạo Thanh Thanh chu miệng, thấy mình không nghe lời thì bị đưa trở về thì nàng không dám nói tiếp nữa.

Lúc này, Hắc Mẫu Đơn lại đi tới, thấy tất cả mọi người đều ở trong thư phòng thì nàng lại không biết phải làm gì cả.

Ngưu Hữu Đạo ra khỏi thư phòng, nói với nàng: "Ngươi hãy đi tìm cái người đã gặp lúc ở đại sảnh đi." Ý hắn là chỉ Viên Cương.

Hắc Mẫu Đơn: "Cũng không biết hắn ta có để lại tên họ thật hay không nữa."

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng, muốn tới hỏi tiếp tân về số phòng của Viên Cương liền lắc đầu: "Không cần phiền phức như vậy, hắn ta sẽ làm cho ngươi gặp hắn ta, ngươi cứ đi một vòng quanh khách sạn là có thể tìm thấy hắn ta."

"Được rồi!" Hắc Mẫu Đơn đồng ý, sau đó quay người đi luôn.

Ngưu Hữu Đạo quay người lại hỏi ý đám người Bùi nương tử, xem bọn họ còn có việc gì nữa không?

Một nhóm người này chào hỏi rồi rời khỏi.

Vừa đi ra bên ngoài, Hạo Thanh Thanh lập tức tìm lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, có vẻ như khá tức giận: "Ahhh, tức chết mất, hãy để ta một mình ở đây."

"Một người ở lại nhìn nàng, đừng để nàng đi loạn!" Bùi nương tử vẫn rất tức giận, sau khi nói một câu liền trở về phòng của mình, nàng ta ở cùng một phòng với Hạo Thanh Thanh.

Lưu Phong Hải cũng trở về phòng mình, chỉ để lại Sài Phi ngồi trên một cái ghế cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào Hạo Thanh Thanh.

Sau một nén nhang, lại có người đi lên tầng, đó chính là Hắc Mẫu Đơn trở về, Viên Cương và Ngụy Đa cũng lần lượt đi lên trên.

Hạo Thanh Thanh vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới, gật đầu với Hắc Mẫu Đơn, rồi lại cười rất xán lạn với Viên Cương: "Trước đó, chúng ta ở tại đại sảnh đã gặp nhau rồi."

Viên Cương khá lạnh lùng, chỉ liếc qua một chút, cũng không nói cái gì, cũng không để ý tới nàng ta, bước chân vẫn cứ không dừng lại chút nào.

Hạo Thanh Thanh thấy Viên Cương không để ý tới mình mà đi vào trong phòng của Ngưu Hữu Đạo thì vểnh miệng lên, hừ lạnh một tiếng, thế nhưng lại không rời đi, mà là đi tới trước cửa phòng của Ngưu Hữu Đạo đi đi lại lại.

Sài Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm tới đây cũng không biết tiểu thư đang làm cái gì nữa.

Ở trong phòng, Ngưu Hữu Đạo đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, Hắc Mẫu Đơn đang định báo cáo thì Viên Cương đã nói trước rồi: "Không có việc gì chứ?"

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, nhìn chằm chằm vào núi tuyết nơi xa, thở dài: "Ngươi không nên tới."

Viên Cương không nói gì.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Viên Cương, rơi vào trên người Ngụy Đa, nhướng mày lên: "Bảo hắn cút!"

Viên Cương nghiêng đầu, nói với Ngụy Đa: "Ngươi đi ra ngoài một lát đi!"

Ngụy Đa cúi đầu đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.