Chuyện vẽ tranh dù sao cũng còn chưa xong, ông ta tự để lại đường lui cho mình phòng bất trắc, nói trước sẽ không thu số tiền kia.
Ngưu Hữu Đạo:
"Chưởng quỹ Sở nói quá lời."
Viên Cương cau mày. Đã bị người ta sỉ nhục, mất thể diện còn phải tươi cười đưa tiền, đó là chuyện mà hắn ta không thể làm được. Nói chung, trong lòng không thoải mái, hắn ta liền quay đầu đi.
Sở An Lâu liếc mắt, để ý thấy phản ứng của Viên Cương, hai tay giao nhau đặt trên bụng, buông tiếng thở dài:
"Vốn về lý, sau khi vẽ tranh xong, tiên sinh nên rời nơi này, nhưng nếu tiên sinh có thể làm các chủ thỏa mãn, khách sạn cũng sẽ cố gắng khoản đãi. Thế này đi, sau khi vẽ xong, tiên sinh ở lại một thời gian, xử lý xong chuyện của mình rồi hẵng rời đi. Ta vẫn còn làm chủ được chút chuyện ấy."
Ngưu Hữu Đạo thầm vui vẻ. Đây chính là hiệu quả mà hắn muốn, trông như không giúp gì được mình, nhưng cũng đã giúp mình một phen. Đối phương cũng là người rõ ràng. Lúc này hắn mới chắp tay cảm ơn:
"Chưởng quỹ Sở đã nói vậy, ta xin nhớ kỹ, không dám dừng lại quá lâu, quấy rầy."
"Không quấy nhiễu tiên sinh nữa." Sở An Lâu mỉm cười, chắp tay rời đi.
"Hắc Mẫu Đơn, giúp tay tiễn chưởng quỹ Sở." Ngưu Hữu Đạo lập tức vung tay ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn.
Sở An Lâu quay lưng, xua tay:
"Không cần."
Sau đó ông ta đi ra khỏi phòng.
Hắc Mẫu Đơn khó xử, nhìn ngoài cửa, lại nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Trong phòng im ắng một lúc, Ngưu Hữu Đạo phủi tay:
"Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng!"
Hắc Mẫu Đơn đáp, rồi lặng lẽ nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, lòng thổn thức. Lại làm ra nhiều tiền như vậy, chỉ vẽ tranh thôi? Rút ra xấp kim phiếu kia rốt cuộc nhiều bao nhiêu, vị này bị người ta tát vào mặt mà còn có thể tươi cười dâng một món tiền lớn như vậy lên!
Đợi Hắc Mẫu Đơn rời đi, cửa đóng lại, Ngưu Hữu Đạo móc ra kim phiếu còn lại, đếm một chút. Một trăm tấm còn lại bốn mươi ba tấm, đảo mắt đã mất quá nửa.
Thu lại kim phiếu, Ngưu Hữu Đạo đưa cho Viên Cương.
Viên Cương nhận lấy, biết hắn không có thói quen mang tiền, vừa cất đi vừa trầm giọng nói:
"Đạo gia, ngài vẽ tranh cho Tuyết Lạc Nhi, ông ta cũng không dám làm gì ngài trong khách sạn này, cần phải tự làm mình uất ức vậy sao?"
"Uất ức?"
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn ánh sáng dần chìm xuống phía chân trời, sắc mặt dưới sắc trời ảm đạm ngày càng tối đi.
"Không uất ức chút nào. Không phải ngươi không hiểu, chỉ là không muốn chấp nhận thôi. Đây là cái chỗ ăn thịt người. Chúng ta mang một đống của cải to lớn như vậy, bị người ta nhìn thấy không phải chuyện tốt đẹp gì. Cái gọi là tán tài tiêu tai không phải không có đạo lý. Nuôi lão sảng khoái, để lão cầm món lớn, lão mới không cành mẹ đẻ cành con gây thêm phiền cho ta, chúng ta mới an toàn."
"Chắc hẳn ngươi hiểu rõ thế cuộc. Chúng ta đã bị lộ ra ánh sáng. Tương tự, Lưu Tiên tông đã chuẩn bị xong. Chẳng may chúng ta không thể đàm phán được, cơ hội thoát thân của chúng ta sẽ rất xa vời. Đến lúc đó, thậm chí còn phải nghĩ cách tìm chưởng quỹ Sở hỗ trợ. Tính mạng quan trọng hay tiền quan trọng hơn? Bao nhiêu tiền có thể mua được mạng của mình? Huống hồ, vừa nãy ông ta đã đồng ý ngầm giúp chúng ta một tay. Ta lại chắc chắn chuyện đàm phán thêm mấy phần."
Viên Cương:
"Ngài không sợ ông ta xong việc lại nuốt lời?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Nuốt lời? Ông ta nào có thể nuốt một khoản tiền như vậy còn nuốt lời. Làm lớn chuyện lên, ông ta cũng không chịu nổi."
Viên Cương yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Đạo gia, xin lỗi!"
Kiếp trước, đạo gia đã gần đến lúc ẩn lui, hai đạo hắc bạch đã không còn ai dám không nể phần thể diện. Có lẽ sẽ có kẻ dám nói năng lỗ m ãng vài câu, thế nhưng tình cảnh bị người sỉ nhục trước những người khác đã gần như không có khả năng xuất hiện nữa. Lần này, nếu không phải vì Viên Cương cố chấp muốn cuốn đạo gia vào, tình huống bị Sở An Lâu sỉ nhục cũng sẽ không xuất hiện.
Tình cảnh như một cây gai đâm vào lòng hắn ta.
"Có con đường đã đi lên rồi thì không thể nào quay đầu được nữa. Hoặc là ngã xuống, hoặc là đi tới. Nói cái gì xin lỗi, vô nghĩa."
Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, đưa tay đóng cửa sổ, xoay người hỏi:
"Đám tuyết bạt kia chắc hẳn sẽ không cản trở ta hái quả."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
"Quá nguy hiểm. Đám tuyết bạt kia sẽ không cản ngươi, nhưng đó là không dám tới gần ngươi. Khi ngươi chưa tới gần thì chúng đã gây ra động tĩnh không nhỏ. Còn có tu sĩ thủ sơn, ngươi không thể nào đi lại mà không gây tiếng động trên mặt tuyết, tiếng lội tuyết sạt sạt không thể nào giấu được họ. Ngươi cũng không biết nơi nào có thủ vệ."
Viên Cương:
"Có thể từ trên trời hạ xuống."
"Nhìn chung quanh xem, tu sĩ Kim Đan cũng phải đáp xuống đất, không thể nào hạ thẳng xuống đỉnh núi, trừ khi nhờ loài chim. Chúng ta không mua nổi, mà bất kể mượn hay mua cũng dễ làm người ta chú ý…"
Ngưu Hữu Đạo nói đến đây, mắt chợt sáng lên, nhìn Viên Cương chằm chằm, dường như nghĩ tới chuyện gì, bèn thử hỏi:
"Chắc chắn?"
Viên Cương gật đầu:
"Không vấn đề gì."
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đi tới đi lui, cân nhắc một thoáng, cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Không được, Xích Dương chu quả mà mất, Thiệu Bình Ba lại đang nhìn chằm chằm trong tối, Băng Tuyết các sẽ mau chóng khóa chặt mục tiêu. Lúc đó lấy được hay không cũng không có gì khác biệt, không thể nào cho Tiêu Thiên Chấn dùng."
Viên Cương:
"Vậy thì phá luôn cây Xích Dương chu quả!"
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quay đầu lại:
"Có ý gì?"
Hắn biết Hầu Tử hẳn sẽ không nói lời vô căn cứ.
Viên Cương:
"Thí dụ như thiên tai!"
"Thiên tai?"
Ngưu Hữu Đạo ngờ vực.
"Thiên tai gì có thể qua mắt khiến Băng Tuyết các không hoài nghi? Trên đỉnh núi có thể xuất hiện thiên tai gì?"
Viên Cương:
"Ta làm nổ Lưu Phương quán ở châu Kim, đến bên này hỏi thăm tình huống phía châu Kim, bên đó truyền lại là có thiên thạch từ trên trời nện xuống Lưu Phương quán."
"..." Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Viên Cương:
"Ta chắc chắn có thể lấy được đồ vào tay. Điều duy nhất ta lo lắng là, việc này dù được làm chặt chẽ, ma ngài và ta ở châu Kim đã quá lâu, châu Kim và Băng Tuyết các lại xảy ra cùng một chuyện, lại dính đến Xích Dương chu quả, vậy thì không phải không có khả năng khiến người ta hoài nghi. Cho nên, việc này vẫn có phần mạo hiểm."
Ngưu Hữu Đạo tới cái ghế, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt tựa vào lưng ghế.
Lặng im sau một hồi, ngón tay hắn gõ nhẹ xuống tay vịn của ghế, nhắc tới:
"Thiệu Bình Ba… Thiệu Bình Ba… Tên này chưa diệt, là một mối phiền!"
Viên Cương:
"Hay để ta đi châu Bắc một chuyến, ta nghĩ cách ra tay."
"Quá nguy hiểm."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, mở hai mắt ra:
"Vẫn cứ để ta vui đùa với y một chút đi. Ta lại muốn xem xem lần này y chơi thế nào… Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta phải nắm chắc tình huống bên phía Thiệu Bình Ba. Thượng Thanh tông ở châu Bắc, ngươi mau chóng sắp xếp Ngụy Đa trở về một chuyến, để gã chạy tới châu Bắc, cố gắng náu mình, bớt xuất hiện. Nên làm sao, ngươi nhắc gã cho rõ."
Viên Cương hiểu ý của hắn, hỏi:
"Vậy chuyện Xích Dương chu quả?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không thể vội vàng ra tay. Hiện giờ ra tay, dù không muốn người ta hoài nghi cũng khó.Trước tiên tìm hiểu tình hình của Thiệu Bình Ba, chuyện khác ta sẽ trông tình huống mà sắp xếp."
Viên Cương gật đầu, xoay người bước nhanh ra cửa, quay về phòng mình tìm Ngụy Đa.
Không lâu sau, Ngụy Đa rời khách sạn Thải Hồng trong đêm. Đoạn Hổ, Ngô Tam Lưỡng, Lôi Tông Khang đi cùng.
Mấy người không đi ngay, mà tới Vạn Thú môn trước, mua kim sí mang theo người. Sau đó Đoạn Hổ, Ngô Tam Lưỡng hộ tống Ngụy Đa rời khỏi vùng tuyết vực nguy hiểm này. Lôi Tông Khang mang về một chiếc hộp gỗ mềm, giao cho Viên Cương.
Viên Cương mở chiếc hộp gỗ mềm ra xem. Bên trong có đặt một hòn đá màu đen, hình tròn.
Lấy hòn đá ra, ở giữa có một khe hở tròn, hắn ta vặn hai con ốc, lấy ra một quả trứng bên trong, chính là trứng của kim sí.
Mở hờ một nửa hòn đá đen, vặn một bên ốc lại, đặt quả trứng kia trên một cái rãnh mềm.
Loại đá đen này có tác dụng ngăn cách cảm ứng của kim si. Sau khi lấy trứng ra, kim sí có thể cảm ứng được. Lấy trứng ra hoặc cất vào là có thể khống chế việc thu phóng kim sí…