Đạo Quân

Chương 274: Tuyết Lạc Nhi



Sáng sớm ngày hôm sau, Sở An Lâu tới cửa, tự mình đi mời.

Trời còn tờ mờ sáng. Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, quay đầu lại nói:

"Chưởng quỹ Sở, thời gian còn sớm!"

Sở An Lâu cười khổ nói:

"Vẫn nên chuẩn bị mọi sự kỹ càng cho sớm một chút, cũng không thể để nước đến chân mới nhảy, làm phí thời gian của các chủ chứ?"

Có thể hiểu được tâm tình của ông ta, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ có thể phối hợp, gật đầu nói:

"Được!"

Không dẫn theo ai, chỉ có mình Viên Cương đi cùng.

Đến lầu quỳnh điện ngọc, vẫn ở nơi gặp Hàn Băng ngày hôm qua. Hàn Băng tạm thời chưa xuất hiện. Sở An Lâu tìm tiểu Dong đến.

Tiểu Dong gọi người mang các thứ như giá vẽ tới, hỏi Ngưu Hữu Đạo:

“Tiên sinh, ngài xem những thứ này có thể dùng hay không?”

Chưa làm chuyện này bao giờ, có thể nhận ra được, tiểu Dong cũng không chắc chắn. Thực ra nàng ta đã liên hệ với Sở An Lâu để chuẩn bị từ sớm, sợ biểu hiện không được tốt trước mặt Hàn Băng.

Ngưu Hữu Đạo thử một chút, cảm thấy khó chịu, nói muốn điều chỉnh lại.

Đều là các vật phẩm đơn giản, điều chỉnh cũng thuận tiện. Tiểu Dong không dám sơ suất, vội dặn người sửa nhanh ngay tại chỗ.

Với những thứ như bút than, Ngưu Hữu Đạo bảo Viên Cương điều chỉnh. Trợ lý mà, dù sao cũng phải kiếm chút việc cho Viên Cương làm, để người ta trông thấy dáng vẻ của phụ tá.

Tất cả các vật phẩm làm xong được đặt trước mặt Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo xác nhận ổn thỏa xong, tiểu Dong mới thở phào nhẹ nhõm.

Khí trời hôm nay cũng coi như mãn nhãn. Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây. Sau khi mặt trời mọc, Hàn Băng cũng tới.

"Chuẩn bị thế nào rồi?"

Hàn Băng đi tới hỏi, phía sau có mấy nha hoàn đi theo.

Tiêu Dong cúi mình nói:

“Bẩm đại tổng quản, đã chuẩn bị kỹ càng.”

Hàn Băng gật đầu, hỏi Ngưu Hữu Đạo:

“Có thể bắt đầu chưa?”

"Có thể!" Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Hàn Băng:

“Chọn xong bối cảnh chưa? Nếu như xong rồi thì các ngươi qua khu vực cảnh đã chọn chờ trước đi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn ánh sáng mặt trời.

Hắn nói Viên Cương cầm ghi chép tới, nhỏ giọng bàn với Viên Cương, xem xem khi ánh sáng chiếu vào bối cảnh tạo ra bóng tối sẽ có ảnh hưởng gì.

Mọi người chung quanh đều lắng nghe. Hàn Băng khẽ gật đầu, cảm thấy rất chuyên nghiệp, càng nghe càng yên tâm.

Sở An Lâu nhìn thấy dụng cũ vẽ đã cảm thấy rất lạ kỳ, được nghe đàm luận một lần, có cảm giác ấn tượng về việc vẽ tranh của mình bị lật đổ. Ông ta không ngờ là vẽ tranh còn có nhiều việc phải chú ý như vậy.

Trước đây nghe Hàn Băng nói tranh của vị này độc nhất vô nhị, hiện giờ ông ta quả thực có phần chờ mong.

Viên Cương nắm bắt thời gian còn tốt hơn Ngưu Hữu Đạo. Sau khi kết hợp với hướng chiếu sáng của bối cảnh, ước lượng thời gian mỗi bức tranh, hắn ta tính toán rồi vẽ ra một bản đồ đơn giản cho mười bối cảnh:

“Trước tiên đi nơi này, rồi sang đây, lại đến chỗ kia... đi lần lượt chắc hẳn sẽ có hiệu quả tốt đẹp.”

Mấy người Hàn Băng dường như hiểu được nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo dẫn theo Viên Cương. Mang theo một người phụ tá như vậy là rất cần thiết.

"Được! Cứ như vậy đi."

Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, trả đồ đạc lại cho Viên Cương, chắp tay nói với Hàn Băng:

“Đại tổng quản, mặt trời đã lên cao, đi ven hồ trước đi.”

Hàn Băng lập tức sai bảo:

“Làm theo lời tiên sinh nói. Đuổi hết những người không liên quan đi, không được để ai khác quấy rối.”

“Vâng!” Lập tức có nha hoàn đáp, nhanh chóng rời đi, đồng thời chuyển giá vẽ đi cùng.

Hàn Băng tự mình mời Tuyết Lạc Nhi tới.

Sở An Lâu rập khuôn bước từng bước bên cạnh Ngưu Hữu Đạo:

“Có gì cần ta làm không?”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc ông ta một cái, từ trong ánh mắt mong đợi của ông ta đọc hiểu được, là muốn biểu hiện tốt trước mặt các chủ và đại tổng quản.

Nhưng hắn cũng không nghĩ ra việc gì hợp cho ông ta làm. Dù vậy, người ta đã chờ mong, hắn phải nghĩ cách tìm việc cho ông ta mới được. Sau này hắn còn hi vọng người ta hỗ trợ nữa. Hắn hỏi thử:

“Lúc mặt trời chói nhất sẽ làm ảnh hưởng đến việc vẽ, bung dù che nắng có làm chưởng quỹ Sở uất ức?”

“Không uất ức, không uất ức. Việc này cứ giao cho ta.”

Sở An Lâu liên tục xua tay, nhìn chung quanh một chút, tìm đâu ra dù? Ông ta vội vã rời đi:

“Ta đi tìm dù!”

Thấy ông ta bay đi, Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nhìn theo. Nếu chẳng phải không tiện đắc tội, hôm nay nhất định nhân cơ hội này khiến ông ta phải tiến thoái lưỡng nan.

Mọi người tới ven hồ. Không lâu sau, Hàn Băng dẫn Tuyết Lạc Nhi trong bộ váy dài màu trắng tới.

Nhìn gần, Tuyết Lạc Nhi càng có vẻ lãnh diễm hơn, là cái loại cao quý, lạnh nhạt kia. Không chỉ là gương mặt không chút biểu cảm, mà trong đôi mắt sáng cũng không có một rung động nào.

"Xin chào các chủ!"

Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào.

“Ngươi chính là người vẽ cho Toa Huyễn Lệ?”

Giọng của Tuyết Lạc Nhi rất trong trẻo, ngữ khí lạnh lùng.

"Phải!" Ngưu Hữu Đạo khách khí đáp.

Tuyết Lạc Nhi chú ý thấy Viên Cương thờ ơ không thèm hành lễ sau lưng Ngưu Hữu Đạo, đôi mắt sáng ngưng tụ, bản năng thầm nhủ cần chú ý nhiều hơn một chút.

Bản thân Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đều không chú ý đến việc này. Xét về mặt hình tượng hiện giờ, thực ra Viên Cương cực kỳ có lực công kích vào thị giác của nữ giới. Đối với phần lớn nữ giới, Viên Cương chính là đại biểu vững vàng cho hai chữ, đàn ông!

Chỉ cần hai người họ đứng cùng nhau, tình huống bình thường, có lẽ Ngưu Hữu Đạo đều bị phụ nữ ngó lơ, không thèm đếm xỉa đến. Sự chú ý của họ đều bị Viên Cương chiếm mất.

Thực ra Ngưu Hữu Đạo trông cũng rất khá, nhưng luận về hình tượng, khí chất và hình thể, đặt hai người cạnh nhau để so sánh, Viên Cương sẽ lập tức che khuất. Đối với nữ giới, Viên Cương vô cùng xứng đáng với hai chữ “Đàn ông”.

Tuyết Lạc Nhi rời ánh mắt khỏi Viên Cương.

Hàn Băng đánh giá bốn phía, không thấy có cảnh gì đẹp, hơi kinh ngạc nói:

“Vẽ ở đây sao?”

“Ngồi ở bờ sông.” Ngưu Hữu Đạo chỉ tay về một vị trí.

“Gần chỗ nước sông chảy, phía trước có sen trong hồ, xa xa có bóng núi.”

Hàn Băng nhìn theo hướng hắn chỉ, quả thực là vậy, liền vung tay nói:

“Mang ghế tới?”

Có người định chuyển ghế sang, Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên nói:

"Các ngươi làm gì vậy?"

Hàn Băng:

"Không phải ngồi ở bờ sông sao?”

Ngưu Hữu Đạo:

“Cần cảnh sinh thái nguyên sinh, đặt cái ghế nồng nặc mùi tay người làm vào là sao? Chỗ ngồi đã xong rồi, ấy, là khối đá lớn bên sông kia kìa.”

Hàn Băng sầm mặt xuống:

“Ngươi để các chủ ngồi trên tảng đá?”

"..." Ngưu Hữu Đạo không nói gì, chỉ đành thỏa hiệp:

“Được rồi, ngồi ghế thì ngồi ghế.”

Tuyết Lạc Nhi bên cạnh lên tiếng:

“Chuyển ghế đi, làm theo lời họa sĩ nói.”

Nói xong, nàng đi tới chỗ tảng đá.

Ghế đã mang đi, nhưng trên tảng đá vẫn trải chiếc nệm.

Ngưu Hữu Đạo đứng trước bàn vẽ chỉ huy:

“Các chủ, thân thể không nên hướng về phía này, nên ngồi hướng về phía bên phải. Đúng rồi, chếch thêm chút, nhìn phía trước, không nên ngồi quá đoan chính, sẽ dọa người xem mất. Một tay thả tự nhiên trên đùi, đúng đúng đúng, là như vậy...”

Hàn Băng đang nghe đến dở khóc dở cười, ai biết Ngưu Hữu Đạo còn nói:

"Đại tổng quản, có thể chỉnh lại váy của các chủ một chút không?”

Hàn Băng đi tới, ngồi xổm bên cạnh Tuyết Lạc Nhi, vừa chỉnh vừa hỏi:

"Như vậy phải không?"

“Thu lại một tí, đừng quá chỉnh tề...”

Ngưu Hữu Đạo cuối cùng vẫn phải đi tới. Hắn không tiện tự mình động tay vào váy người ta, chỉ có thể ở gần chỉ trỏ:

“Thế này, gạt sang bên này chút, đúng đúng đúng, phải bày ra vẻ đẹp tự nhiên, đúng, được rồi, xong rồi.”

Hai người đồng thời lui về trước bàn vẽ. Hàn Băng nhìn ngắm một lát, khẽ mỉm cười. Xem xong mới thấy, thì ra kẻ này quả thực tinh mắt. Từ góc độ này nhìn các chủ, cảnh quan tổng thể quả thật khiến người ta vui tai vui mắt. Xem ra một triệu kim tệ kia tiêu không uổng, người ta có mắt tốt mà.

“Các chủ, đúng vậy, đừng cử động!”

Ngưu Hữu Đạo hô một tiếng dặn dò, nắm bút than đo đạc tỉ lệ, sau đó bắt đầu soạt soạt vẽ trên giấy bản, tốc độ rất nhanh.

Viên Cương đứng cạnh nhìn động tĩnh trên bàn vẽ, răng ngứa ngáy. Chạy tới thế giới này toàn vẽ với chả vời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.