Đạo Quân

Chương 279: Đàm Phán (2)



Những người tùy hành cũng bực bội, trở về hậu đường cửa hàng, một trưởng lão nói: “Tiểu tử kia quá càn rỡ, không giết không đủ để tiết mối hận trong lòng ta!”

Hoàng Liệt đi qua đi lại trong đường giơ tay lên: “Tiểu tử kia ở tại nơi chiêu đãi khách quý của Băng Tuyết các. Sở An Lâu lại ra mặt giúp hắn, ý tứ Băng Tuyết các bày ra rất rõ ràng, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, trước khi không biết rõ tình huống, tốt nhất đừng hành động lung tung. Còn nữa, đối phương bắt chúng ta vượt đường xa như vậy đến không phải chỉ để nói mấy chuyện vô nghĩa này, chỉ e là có nguyên nhân, dặn Thiệu Bình Ba, cảnh cáo hắn đừng làm loạn, xảy ra chuyện đừng trách Đại Thiện sơn chúng ta không khách khí!”

Dứt lời gã hơi phiền lòng phất tay, đi vào trong nghỉ ngơi. Chạy từ xa tới chỉ vì câu chuyện chưa được nửa canh giờ này, thực sự quá bực bội...

Tiễn khách đi rồi, Viên Cương theo Ngưu Hữu Đạo vào phòng hỏi: “Đạo gia, có Đại Thiện sơn cảnh cáo, chắc hẳn Thiệu Bình Ba cũng không dám làm loạn.”

Ngụ ý là, chuyện Xích Dương Chu quả khi nào mới ra tay.

Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa sổ ra nhành gió tuyết bên ngoài, cười lạnh một tiếng: “Cảnh cáo của Đại Thiện sơn hữu dụng mới là lạ, thứ cảnh cáo này chỉ có thể hù dọa kẻ không chút năng lực, người có năng lực dĩ nhiên sẽ có tự tin đối mặt, trừ phi thực sự không có cách, chỉ cần có cách, loại người như Thiệu Bình Ba chắc chắn không bỏ cơ hội lật đổ ta, cứ chờ đi, nếu hắn không ra tay độc ác mới là lạ!”

Viên Cương nhíu mày: “Vậy nói mấy cái này với Hoàng Liệt làm gì? Dày vò người ta đi từ xa tới một chuyến, còn đắc tội người ta nữa.”

Ngưu Hữu Đạo hít sâu một cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào: “Có đôi khi phải phách lối một chút, dày vò người ta cũng là một loại thái độ, mang ý nghĩa không sợ hãi. Để Hoàng Liệt tận mắt nhìn rõ tình hình, tự cảm nhận một chút, chí ít là khiến Đại Thiện sơn có chỗ kiêng kỵ, trong thời gian ngắn không dám nối giáo cho giặc, chúng ta an toàn rời khỏi Băng Tuyết các cũng bớt đi một phần nguy hiểm không phải sao? Ngoài ra cũng là để nhắc nhở Băng Tuyết các... Đây mới chỉ là bắt đầu!”

Hai ngày sau, cửa hàng bên Lưu Tiên tông có tin tức tới, Phí Trường Lưu chưởng môn Lưu Tiên tông đến.

Ngưu Hữu Đạo cũng không vội vã đi gặp mặt, phải đợi người đến đông đủ đã.

Lại vài ngày sau, Bành Hựu Tại chưởng môn Thiên Ngọc môn, Trịnh Cửu Tiêu chưởng môn Phù Vân tông, Hạ Hoa chưởng môn Linh Tú sơn đều lần lượt đến Băng Tuyết các.

Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới phát thiệp mời cho các vị chưởng môn.

Lần này, Ngưu Hữu Đạo không mời Sở An Lâu.

Tinh không vạn lý, chưởng môn bốn phái nhận được thiệp mời tề tựu ở tầng cao nhất khách sạn Thải Hồng đều đã đến đây.

Hạ Hoa chưởng môn Linh Tú sơn là một phụ nhân, tuổi tác không nhỏ, quần áo thì hoa lệ, cái kiểu hoa lệ màu sắc rực rỡ, trên mặt tô son điểm phấn, cách ăn mặc vô cùng lộng lẫy không hề tùy tiện, hai mắt to rất có thần.

Còn chưởng môn Thiên Ngọc môn, dưới uy áp của Bạch Diêu, Ngưu Hữu Đạo có thể nói là ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, người cao ngựa lớn, vừa nhìn là biết cùng hệ mạch với Bành Ngọc Lan, Phượng Nhược Nam, không cần giới thiệu Ngưu Hữu Đạo cũng có thể nhận ra được.

Trịnh Cửu Tiêu chưởng môn Phù Vân tông lại rất nho nhã, bộ râu dài đen như mực, tay thỉnh thoảng đưa lên vuốt, rất có bộ dạng tiên phong đạo cốt.

Phí Trường Lưu chưởng môn Lưu Tiên tông thì không biết có phải vì có ý kiến với Ngưu Hữu Đạo hay không mà mặt mày không có ý cười.

Đối với Thiên Ngọc môn có thể tiết chế chư hầu một phương mà nói, những môn phái chỉ có thể phụ thuộc quyền thế như Lưu Tiên tông, Phù Vân tông và Linh Tú sơn đều là những môn phái nhỏ.

Chưởng môn ba phái nhìn thấy Bành Hựu Tại tư thái cao thấp rõ ràng.

Mặc dù khách đến có thái độ với mình như thế nào, Ngưu Hữu Đạo đều nhiệt tình mời chưởng môn bốn phái vào trong viên sảnh ngồi, đồng thời bảo Ngô Tam Lượng và Lôi Tông Khang canh giữ trên bậc thang, không để ai đến gần.

“Nói đi, có chuyện gì?” Bành Hựu Tại cầm đại mã kim đao ngồi xuống, hai tay chống đầu gối mở miệng trước.

Đối với lời mời của Ngưu Hữu Đạo, lão không hề thoải mái, có ý gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên tạp nham nhỏ bé ký sinh trong phạm vi thế lực môn phái của mình mà dám giữ người của Thiên Ngọc môn, chẳng lẽ lại có cái lý như vậy?

Hắc Mẫu Đơn dâng trà, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu mời dùng, cười nói: “Nếu Bành chưởng môn đã gấp gáp như vậy, vậy thì được, vậy trước hết ta xin phép thỉnh giáo Phí chưởng môn của Lưu Tiên tông đi.”

Phí Trường Lưu liếc hắn.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Phí chưởng môn, mọi người ai đều vì mình, Lưu Tiên tông nhiều lần sống mái với ta ta không nói, ta chỉ hỏi một câu, ân oán trước kia có thể xóa bỏ không?”

Ánh mắt Phí Trường Lưu quét qua nơi mình chưa từng có cơ hội bước vào này, trầm giọng nói: “Ta có thể đồng ý với ngươi không truy cứu chuyện trước kia, có điều tổn thất ở cửa hàng Trích Tinh thành thì tính sao?” Ánh mắt nhìn về phía Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa: “Cửa hàng hai vị cũng tổn thất không nhỏ nhỉ?”

Trịnh Cửu Tiêu: “Tổn thất hơn một trăm vạn kim tệ!”

Hạ Hoa: “Không khác mấy, đồ của cửa hàng chúng ta gần như bị khoắng sạch.”

Bành Hựu Tại hơi sững sờ, chuyện gì vậy? Cửa hàng ba phái này ở Trích Tinh thành như thế nào?”

Phí Trường Lưu nói: “Ngưu Hữu Đạo, đồ ngươi đánh cắp ở cửa hàng ba phái chúng ta có phải nên trả lại cho chúng ta không? Chỉ cần đền bù tổn thất này Lưu Tiên tông có thể cam đoan sẽ bỏ qua chuyện cũ!”

Ánh mắt Bành Hựu Tại lóe lên, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, cái thằng này đ đã trộm cửa hàng ba phái? Sao không nghe quận Thanh Sơn nói gì?

Hai vị trưởng lão sau lưng lão cũng hai mắt nhìn nhau, dường như hơi khó tin. Người trông coi cửa hàng ba phái chẳng lẽ chết rồi à?

Trịnh Cửu Tiêu gật đầu: “Ta cũng có ý này.”

Hạ Hoa: “Không sai!”

Tổn thất hơn trăm vạn kim tệ đối với môn phái quy mô như bọn hắn không phải con số nhỏ, cũng là gia sản phải rất nhiều năm mới dành dụm được.

Đương nhiên, sở dĩ tỏ thái độ bằng lòng buông tha Ngưu Hữu Đạo dĩ nhiên là vì đang ngồi ở đây, kiêng kỵ Băng Tuyết các.

“Ta không hiểu các người đang nói gì?” Ngưu Hữu Đạo một câu phủ sạch, hắn không thể thựa nhận việc này trước mặt mọi người. Chuyện cướp cửa hàng ở Trích Tinh thành có điên mới thừa nhận.

Phí Trường Lưu: “Trong lòng mọi người đều biết rõ, giả bộ hồ đồ làm gì?”

“Việc này cứ gác sang một bên trước đã.” Ngưu Hữu Đạo không muốn bàn đến chuyện này, mời người đến cũng không phải để bàn chuyện này. Những thứ đó đều bán đổ bán tháo đi rồi, hắn không bỏ ra được những thứ đó cũng không bỏ ra được nhiều tiền bồi thường như vậy. “Tống Cửu Minh nói giết ta là có thể tái xuất, hứa hẹn cho Lưu Tiên tông lợi ích, sau Lưu Tiên tông bôn ba bỏ sức, không biết ta nói đúng không?”

Ánh mắt Phí Trường Lưu lộ vẻ kinh ngạc, không biết làm sao đối phương lại biết.

Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa kinh ngạc nhìn về phía ông ta, đều thầm mắng, quả nhiên Tống gia luôn thiên vị Lưu Tiên tông, vì sao không đánh tiếng với bên mình?

Bành Hựu Tại ngồi bên đã biết chút tình hình, hình như Thương Triều Tông sắp xếp thám tử bên Tống gia, Thương Triều Tông truyền tin cho Ngưu Hữu Đạo cũng truyền tin cho bên Thiên Ngọc môn cho nên lão đã biết.

Phí Trường Lưu: “Ta đã nói, chỉ cần ngươi bồi thường tổn thất cửa hàng ta, những chuyện khác coi như qua.”

Ngưu Hữu Đạo: “Phí chưởng môn, Lưu Tiên tông trước kia không được giết ta, bây giờ ta cũng dám khẳng định, Lưu Tiên tông sau này, tương lai cũng không được giết ta. Xin hỏi Tống Cửu Minh tái xuất như thế nào, thực hiện hứa hẹn cho Lưu Tiên tông lợi ích như thế nào?”

Phí Trường Lưu: “Chẳng lẽ ngươi không hiểu ý ta à? Bồi thường tổn thất cho Lưu Tiên tông, cái khác nể mặt Băng Tuyết các, Lưu Tiên tông ta không truy cứu nữa!”

Ngưu Hữu Đạo không thèm tiếp tục đề tài này: “Tống Cửu Minh đừng nói tái xuất, ta đánh cược với ông nhé, Tống gia sắp bị diệt tới nơi rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.