Đạo Quân

Chương 281: Buộc Phải Trừ Kẻ Này



“Không tính tiền quần áo, chiến giáp và binh khí, không tính tiền chiến mã và lương các tướng lĩnh, không tính tiền chữa trị tổn thương và huấn luyện cũng chưa tính tiền trợ cấp ngoài ý muốn.”

“Chỉ là chi phí cơ bản nhất của mỗi người mỗi ngày đã tốn hai mươi đồng tệ. Hai mươi vạn tinh nhuệ, mỗi ngày phải tốn bốn trăm vạn đồng tệ, quy ra kim tệ là bốn trăm, trên thực tế không phải chỉ bốn trăm kim tệ, cộng với các khoản phụ khác, nuôi hai mươi vạn tinh nhuệ tối thiểu phải tốn gấp ba lần số đó trở lên, mỗi ngày không có một ngàn năm trăm căn bản không chống đỡ nổi.”

“Đây mới chỉ là một ngày, mười ngày là một vạn năm, một tháng là bốn năm vạn, một năm gần năm mươi vạn kim tệ mới đúng. Chèo chống hai mươi vạn nhân mã tinh nhuệ tác chiến đằng sau phải nuôi bao nhiêu công tượng ngươi biết không? Phải mua bao nhiêu ngựa ngươi biết không? Chưa tính là xảy ra chiến sự, cần phải trù bị một lượng lớn nhân lực và tài lực để chuẩn bị và vận chuyển lúc cần thiết, tiền trợ cấp cho một lượng lớn người chiến tử, các loại chi phí tăng lên rất nhiều. Tiểu tử, tiến đánh Nam Châu nói thì dễ lắm nhưng không dễ đánh vậy đâu, nhất định phải có tài lực cường đại chèo chống, ngươi ủng hộ? Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ủng hộ?”

Phí Trường Lưu nhàn nhạt một tiếng: “E là trộm đồ của ba cửa hàng chúng ta, có chút tiền vốn mới dám nói như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không cần liệt kê những khoản này cho ta nghe, ta mặc kệ mấy thứ lặc vặt này, ta cũng chẳng hiểu mấy thứ lặt vặt đấy, ta chỉ cung cấp tài lực ủng hộ, cụ thể tiêu như thế nào đó là chuyện Dung Bình quận vương phải quan tâm.

Bành Hựu Tại đưa tay ra: “Tiền đâu? Nếu có thể lấy ra tiền, có thể có tài lực cho Thương Triều Tông chiêu binh mãi mã, đừng nói tiến đánh Nam Châu, tiến đánh toàn bộ Yến quốc Thiên Ngọc môn ta cũng không có ý kiến.”

“Nếu chỉ đem tiền ra cho Dung Bình quận vương chiêu binh mãi mã, loại phương thức ủng hồ này quả thật hạ sách.” Ngưu Hữu Đạo cười, đưa tay cầm chén trà trước mặt hắn lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay vừa đưa ra của Bành Hựu Tại: “Ta chẳng những bỏ tiền cho Dung Bình quận vương chiêu binh mãi mã, mà còn giúp Thiên Ngọc môn có thể ăn mập bụng.”

Sau đó chỉ đám Phí Trường Lưu. “Cả các người nữa!”

Mấy người nhìn nhau, Bành Hựu Tại buông chén trà xuống, nói: “Ta không nghe những chuyện không nhìn thấy, ngươi đem tiền ra đây cái đã!”

Ngưu Hữu Đạo: “Tiền ở ngay cửa hàng Thiên Ngọc môn...”

“...” Bành Hựu Tại sững sờ, quay đầu nhìn về phía mấy người sau lưng, hẳn là ẩn tình cửa hàng mình mình còn chưa biết?

Nhưng tất cả đều mờ mịt lắc đầu, bày tỏ không biết chuyện gì.

Hạ Hoa chen lời: “Bành chưởng môn, chắc là hắn đang nói hàng trong cửa hàng các người, hàng trong cửa hàng chúng ta hắn đã bán được không ít tiền đâu.”

Bành Hựu Tại trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cười mắng Hạ Hoa: “Hạ chưởng môn nói đùa không buồn cười chút nào, đồ trong cửa hàng của bà mất nên có phải cũng mong đồ cửa hàng người khác cũng mất theo không?”

Hắn lại quay đầu nói với Bành Hựu Tại: “Cho ta thời gian nửa tháng, nửa tháng sau sẽ để các vị thấy tiền sáng mắt, không kìm được vui mừng!”

Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thằng nhãi này thật sự dám nói như vậy, đừng nói xử lý một tháng, nửa năm cũng được.

Bành Hựu Tại: “Nếu đã lặn lội đường xa đến đây, ở lại non nửa tháng tìm hiểu tình hình cũng chẳng phải chuyện gì. Ta chờ cách xử lý của ngươi, nếu nửa tháng sau không bỏ ra được tiền thì sao?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ: “Giờ ta sẽ đến cửa hàng của Thiên Ngọc môn ông, nếu nửa tháng không kiếm ra được tiền, tùy ý xử trí, như thế nào?”

“Ở cửa hàng chúng ta?” Bành Hựu Tại hồ nghi.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Ta nói rồi, tiền ở ngay cửa hàng Thiên Ngọc môn dĩ nhiên là phải tìm cho ta, Bành chưởng môn không cần hỏi nhiều, đến lức đó cứ nhìn sẽ biết, dù sao cũng bị nhốt dưới tầm mắt của ngày, cũng đầu cần lo tôi nuốt lời chạy mất, ông nói đúng không?”

Nể mặt tiền, chuyện này cứ quyết định vậy đi.

Đám Bành Hựu Tại quay đầu đi, đám Ngưu Hữu Đạo sau đó cũng trả phòng rời đi.

“Muốn đi?”

Sở An Lâu trong phòng, Ngưu Hữu Đạo đến đây chào từ biệt, Sở An Lâu kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Quấy rầy Sở chưởng quỹ lâu như vậy, cũng nên rời đi rồi.”

Sở An Lâu hoài nghi nói: “Bàn xong rồi à? Bọn hắn không làm khó dễ ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta với Thiên Ngọc môn vốn không thù, ba phái Lưu Tiên tông kia chẳng qua chỉ trút giận cho Tống gia kinh thành. Giờ Tống gia bị nghiêng, bọn họ không cầ thiết dây dưa với ta mãi không buông, chuyện này chỉ cần nói rõ là sẽ cho qua thôi.

Sở An Lâu nhíu mày: “Ngươi không giả vờ lấy Băng Tuyết các ra để giải quyết bọn hắn đấy chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Sở chưởng quỹ quá lo lắng, bọn hắn có lẽ sẽ chịu chấn nhiếp của Băng Tuyết các, nhưng ta chẳng qua chỉ có thể ở tạm đây một chút, Băng Tuyết các sẽ không nhúng tay vào, chỉ có thể che giấu giúp ta một chút. thời gian còn rất dài, còn phải trải qua rất nhiều thị thị phi phi, dần dần có liên quan đến Băng Tuyết các không mọi người sẽ phát giác ra ngay. Người thường không phải đồ đần, muốn lừa gạt cũng chỉ lừa được mình, không lừa được người khác, cuối cùng cũng sẽ thấy rõ chân tướng. Như vậy thì đem Băng Tuyết các ra lừa chỉ có thể tự hại mình.

Vẻ mặt Sở An Lâu hòa hoãn lại: “Biết vậy là tốt, vậy thì ta không tiễn nữa.”

“Sở chưởng quỹ dừng bước, tại hạ cáo từ.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay, cứ thế mà đi.

Sở An Lâu ừ một tiếng, chắp tay sau lưng đưa mắt nhìn, không nhắc tới mấy chục vạn kim tệ “tạm để” trong tay hắn ta, Ngưu Hữu Đạo cũng không nhắc tới, chuyện này giống như chưa từng xảy ra.

Ngưu Hữu Đạo che đầu che mặt rời khỏi khách sạn Thải Hồng, mang theo mấy thủ hạ đến cửa hàng của Thiên Ngọc môn.

Vừa xuống ngựa, Ngưu Hữu Đạo đã bảo đám Hắc Mẫu Đơn xử lý chút vật liệu sau đó thấy Ngưu Hữu Đạo đang bận rộn, thỉnh thoảng như thợ mộc xử lý vài thứ đồ gỗ.

Khi lại giống thợ rèn gỡ coong coong.

Nói theo kiểu Viên Cương, có không ít thủ nghệ.

Bành Hựu Tại cũng nhìn vài lần không biết hắn đang làm gì, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói thời gian đến sẽ biết, sau đó hình như đã bước vào thời điểm mấu chốt, Bành Hựu Tại muốn lại nhìn thì lại không được cho nhìn, bị cản lại...

Bắc Châu, trong Lăng Ba phủ, trong đình hoa viên, Hoàng Đấu, Lâm Hồ đang đứng trước mặt Thiệu Bình Ba.

“Sao hắn biết có dính đến Băng Tuyết các?” Thiệu Bình Ba hoài nghi.

Hoàng Đấu lắc đầu: “Không biết! Nhưng là chưởng môn hi vọng Đại công tử nhớ kỹ, tình hình chưa rõ, hy vọng Đại công tử đừng trêu vào hắn nữa, tránh phiền toái không cần thiết. Nhất là nhớ lấy, Tuyết bà bà đứng sau Băng Tuyết các áp đảo chúng sinh, dám có chủ ý với Băng Tuyết các, hậu quả chúng ta không thể gánh được, một câu nói của Băng Tuyết các có thể khiến cả Thiệu gia thành tro tàn, Đại công tử là người thông minh, mong hãy ghi nhớ!”

Thiệu Bình Ba bình tĩnh gật đầu: “Lời chưởng môn ta đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng!”

Thấy hắn ta hứa hẹn, hai người cũng yên tâm, chắp tay cáo từ.

Thiệu Bình Ba chắp tay im lặng một lúc, chợt nói: “Việc này ngươi thấy thế nào?”

Quản gia Thiệu Tam Tỉnh đi lên trước, thở dài: “Đãi công tử đã đồng ý rồi thì hãy làm theo Đại Thiện sơn đi.”

Thiệu Bình Ba hơi hieps mắt: “Ta đánh cược là hắn và Băng Tuyết các căn bản không có quan hệ gì, chỉ là cáo mượn oai hùm thôi!”

Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc, dù sao cũng đã đi theo nhiều năm, hiểu hắn ta khá rõ, nghe ra được thâm ý trong lời nói của hằn ta, tức là hắn ta không có ý định dừng tay, lão có chút nơm nớp lo sợ nói: “Đại công tử cớ gì lại nói vậy?”

Thiệu Bình Ba hừ lạnh nói: “Đạo lý rất đơn giản, ta chắc chắn Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho ta, nếu hắn ta thực sự có nguồn gốc sâu xa gì với Băng Tuyết các thì cứ trực tiếp mượn thế Băng Tuyết các giết ta là xong, Đại Thiện sơn không dám không nghe, không đáng để vòng vo thế này. Hắn không làm như vậy, điều đó chỉ có thể nói hắn làm không được, không phải cáo mượn oai hùm là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.