Đạo Quân

Chương 283: Liệt Tửu (2)



Đám Bành Hựu Tại bưng vò rượu lên lật qua lật lại nhìn một chút, trên vò rượu có giấy niêm phong mới dán, trong lúc nhất thời không hiểu rõ là gì.

“Đây chẳng lẽ là rượu?” Thấy là vò dùng để đựng rượu, Bành Hựu Tại thử hỏi một câu.

“Bành chưởng môn quả nhiên tuệ nhãn, liếc mắt liền nhìn ra, có điều có lẽ Bành chưởng môn chưa từng uống loại rượu này.” Ngưu Hữu Đạo chụp vò rượu trước mặt lên, nói với một đệ tử Thiên Ngọc môn: “Làm phiền lấy năm cái chén rượu tới đây.”

Đệ tử kia nhìn về phía chưởng môn, Bành Hựu Tại phất tay một chút, ra hiệu làm theo, quay đầu lại nhìn chằm chằm vò rượu trên tay lật qua lật lại tra xét.

Chỉ chốc lát sau chén rượu được đưa tới, bày trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo bóc giấy dán ra, rượu mát lạnh đổ vào trong chén, một mùi thơm bắt đầu nhẹ nhàng bay khắp phòng, khác với mùi hương gay mũi ban nãy.

“Thơm quá!” Hít sâu một hơi Hạ Hoa khen đi tới trước xem xét.

Mấy vị chưởng môn cũng nhịn không được, đều vây quanh, muốn nhìn thử rốt cuộc là rượu gì mà thơm thế.

Ngưu Hữu Đạo rót rượu xong đưa tay ra hiệu: “Đây là Liệt Tửu tại hạ mới nấu, chư vị đừng ngại nếm thử.”

Mấy vị chưởng môn đều cầm cái chén lên xem xét, sau khi nhìn xong Bành Hựu Tại không kìm được hỏi: “Vì sao rượu này lại trong?”

Ngưu Hữu Đạo cười haha, đây là rượu hắn chưng cất xong rồi pha chế, dĩ nhiên là trong, cười nói: “Bình thường các người uống tạp chất quá nhiều nên rượu đục, rượu này của ta không tạp chất nên dĩ nhiên trong. Chư vị mời dùng!”

Lời vừa nói ra đám Hắc Mẫu Đơn bên cạnh trong lòng ngứa ngáy, muốn nếm thử tư vị, mắt trưởng lão các phái đi cùng cũng lóe sáng.

Duy chỉ có Viên Cương nhếch miệng khinh thường, Đạo gia lại đang khi dễ một đám không kiến thức.

“Chưởng môn chậm đã.” Trần Đình Tú thấy Bành Hựu Tại muốn nâng chén nhấm nháp vội ngăn cản một tiếng, lấy một bình sứ nhỏ ra, muốn thử độc.

Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài: “Đừng làm hỏng mùi vị thuần chính, ta mà hạ độc ở đây thì chạy thoát được sao?” Dứt lời tự cầm chén rượu của mình ngửa đầu cạn sạch, rượu vào cổ họng chậm rãi vào trong bụng, thở ra hơi rượu, trong mắt hơi có chút hoài niệm tư vị.

Thấy thế, Bành Hựu Tại phất tay với Trần Đình Tú, cũng nâng chén uống một ngụm.

Nhưng rượu vừa vào miệng lập tức trừng hai mắt một cái, quai hàm căng cứng.

“Chưởng môn, thế nào?” Trần Đình Tú giật mình, vội hỏi.

Bành Hựu Tại đưa tay chặn lại, dáng vẻ không cho quấy rầy, cảm giác rượu chậm rãi vào cổ họng, chỉ cảm thấy một đạo nhiệt lưu trôi vào trong bụng, vừa rơi xuống bụng lập tức giống như một đám lửa thiêu đốt, nhưng mà miệng đầy dư hương, hương vị và sự nóng bỏng lượn lờ trong miệng thật sự để lại cho người ta một dư vị vô tận, trừng mắt khen lớn một tiếng. “Rượu ngon! Quả nhiên là liệt tửu!”

Ngưu Hữu Đạo cười, rượu người bên này uống đều là nước rượu trực tiếp sau khi lên men, khác với rượu được hắn chưng cất sau khi ủ, khẩu vị dĩ nhiên hoàn toàn khác nhau.

Bọn Phí Trường Lưu nghe vậy lập tức thưởng thức một ngụm, kết quả rượu vừa vào miệng ai nấy không trừng mắt thì nhíu mày.

Hạ Hoa che miệng, khó khăn nuốt xuống.

“Phù! Quả nhiên là rượu ngon.” Há miệng thở ra một hơi, Phí Trường Lưu khen.

“Uống rượu này, lại uống rượu trước kia e là chẳng còn mùi vị gì nữa.” Trịnh Cửu Tiêu chép miệng thở dài.

Hạ Hoa che miệng chậm rãi đặt chén xuống, lắc đầu nói: “Rượu này quá mạnh, quá nồng, ta uống không quen.”

“Đây mới gọi là rượu!” Bành Hựu Tại ha ha một tiếng, đưa tay muốn cầm vò rượu kia, rượu này uống vào rất sảng khoái, quả nhiên rất phù hợp với người như ông.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ấn vò rượu xuống. ““Đây mới gọi là rượu!” Bành Hựu Tại ha ha một tiếng, đưa tay muốn quý giá vô cùng, ông có biết một ngụm vừa rồi của ông đã rớt mất bao nhiêu tiền không?”

Bành Hựu Tại hỏi: “Bao nhiêu?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh: “Những người không liên quan có nên lui xuống hết không? Rượu ấy à, có thể chậm rãi uống, chính sự không thể chậm trễ, chúng ta nên nói chuyện chính sự.”

Bành Hựu Tại nghiêng đầu ra hiệu một chút, những tiểu đệ tử không liên can xung quanh lập tức lui đi.

Hiện trường ngoại trừ người của Ngưu Hữu Đạo chỉ còn vài trưởng lão các môn phái.

Ngưu Hữu Đạo một lần nữa rót rượu vào ly các chưởng môn, miệng chén khá lớn, vò rượu không lớn, mỗi vò đại khái chỉ chứa một cân, rót một vòng nữa cũng không đủ đầy, vừa hay Hạ Hoa không quen với rượu mạnh này nên không rót cho bà nữa.

Thực ra Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ ủ có một ít, tùy tiện làm một chút chẳng tốn bao nhiêu tinh lực, chỉ chứng minh sự tồn tại là được.

Lần này các vị chưởng môn đều chậm rãi thưởng thức, lần trước uống quá vội vàng, giờ sau khi uống vào bụng ai nấy đều thỏa mãn.

Ngưu Hữu Đạo lắc cái vò không, hỏi: “Chư vị, cảm thấy rượu này bán một trăm kim tệ một vò có thể bán được không?”

Mắt Bành Hựu Tại sáng lên, dường như hiểu ý hắn.

Hạ Hoa kinh ngạc nói: “Vò nhỏ như vậy, còn khó uống thế, bán mắc như vậy, ai mua?”

Trịnh Cửu Tiêu khoát tay với bà: “Bán được bán được, ta thấy bán hai trăm kim tệ một vò cũng sẽ có người mua.”

Phí Trường Lưu nói: “Cho dù ngại đắt không uống thường xuyên nhưng mua chút rượu ngon về đãi khách cũng không vấn đề gì, kẻ có tiền cũng không ít, rượu phẩm chất thế này, bán hai trăm kim tệ không thành vấn đề.”

“Được!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu một tiếng, hắn vốn định định giá chừng một trăm, nghe hai người này nói vậy, hắn đổi chủ ý, nói với Bành Hựu Tại: “Một vò rượu này ta bán cho Thiên Ngọc môn hai trăm kim tệ một vò, còn Thiên Ngọc môn ông bán qua tay lại bao nhiêu một vò ta mặc kệ, ta và bên Dung Bình quận vương hàng năm cung cấp cho Thiên Ngọc môn một vạn vò.”

Ba người Phí Trường Lưu nhìn nhau, hơi nóng mắt. Đây rõ ràng là một tài lộ, cho Thiên Ngọc môn một vạn vò không biết cho bọn hắn bao nhiêu.

Đôi mắt Bành Hựu Tại xoay chuyển, cầm vò rượu lên nhìn. “Vò nhỏ như vậy chỉ cho một vạn vò có phải hơi ít không? Còn nữa, vò nhỏ như vậy ngươi dám bán cho ta hai trăm kim tệ không phải hơi đen quá sao?” Thái độ lập tức chuyển sang tranh giành lợi ích cho Thiên Ngọc môn, trông cực giống thương nhân.

Ngưu Hữu Đạo: “Rượu này khó ủ chế thế nào ông cũng thấy rồi, năm vò nhỏ như vậy ta tốn gần nửa tháng ủ, một năm cho Thiên Ngọc môn một vạn vò đã không ít rồi, huống hồ chỉ cung ứng độc nhất vô nhị cho Thiên Ngọc môn. Còn nữa, tiền này đâu phải ta tiêu, mà là cho cháu rễ ngoại của ông làm quân tư. Đương nhiên nếu Bành chưởng môn cảm thấy hai trăm kim tệ một vò đắt, vừa rồi Trịnh chưởng môn cùng Phí chưởng môn hình như không chê đắt, ta có thể cung ứng cho Lưu Tiên tông và Phù Vân tông.”

Ánh mắt Trịnh Cửu Tiêu và Phí Trường Lưu lập tức đầy mong chờ, ai ngờ Bành Hựu Tại lại nhấc tay, lập tức đổi giọng: “Được, chỉ cần đồng ý cung ứng độc nhất vô nhị cho Thiên Ngọc môn, ta có thể đồng ý!” Nắm quyền bán ra độc nhất vô nhị vậy thì giá cả rất dễ thao túng.

Ngưu Hữu Đạo: “Bành chưởng môn không nên đáp ứng quá sớm, ta còn có ba điều kiện.”

Bành Hựu Tại nhíu mày, dừng một chút, lại hỏi: “Nói nghe thử trước đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Thứ nhất, đại quyền binh mã quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn nhất định phải thuộc về Dung Bình quận vương, thống nhất nghe theo điều khiển để tránh hai bên tranh giành lợi ích, điều này không cần ta phải nói nhiều. huống hồ đợi tập trung lực lượng đánh được Nam Châu rồi, lợi ích Phượng Lăng Ba lấy được một quận Quảng Nghĩa sao có thể so sánh được, dù sao vẫn tốt hơn lão thủ ở quận Quảng Nghĩa đúng không nào?”

“Thứ hai, ngoài thu thập linh thảo, Thiên Ngọc môn nhất định phải tạm thời lấy tiền tài ở hai quận, chí ít trước khi đánh được Nam Châu thì không được phép. Chẳng có ý gì khác, bách tính hai quận đã gánh vác quá nặng, dân chúng lầm than, bên vương gia cũng nên giảm chút thuế cho dân chúng, cũng nên để bách tính nuôi dưỡng được chút sức sống, đây cũng là cách tốt nhất để tụ tập dân tâm. Chỉ khi hai quận xây dựng được môi trường sống tốt đẹp mới có thể hấp dẫn được lưu dân bốn phương tìm đới, mới có thể không ngừng cung cấp nguồn thanh niên trai tráng cho vương gia mộ lính, nếu không hai mươi vạn tinh binh ở đâu ra? Không thể nào tát cao bắt cá như trước kia, đây không phải kế lâu dài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.