Đạo Quân

Chương 294: Không Nỡ



Hậu lễ? Hắc Mẫu Đơn không biết chuyện, không hiểu.

Thương Triều Tông thấy nhiều người sững sờ, nhớ lại trước khi bế quan Đạo gia có nói chuyện này thật, giờ nhớ lại mà sợ hãi cả kinh.

Lam Nhược Đình hỏi: “Đạo gia, lẽ nào việc chưởng môn mấy phái đích thân tới chính là hậu lễ lúc trước Đạo gia nói?”

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Lẽ nào mấy phái tới đây trợ lực với Vương gia cướp Nam Châu…Lam tiên sinh còn hiềm lễ nhẹ không vừa mắt sao?”

“Không không không! Lễ nặng. Tuyệt đối là lễ nặng!” Lam Nhược Đình vội vã xua tay, không biết nên nói thế nào, chỉ giải thích: “Ta chỉ cho rằng…lẽ nào kế hoạch ban đầu của Đạo gia đã tính đến bước này?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Có biến đấy. Lễ vật lúc trước ta nói không phải cái này, chỉ thuận thế mà làm thôi. Nói chung là không thể kém hơn lúc trước.”

Lam Nhược Đình thở phào nhẹ nhõm. Ông ta còn tưởng mới bắt đầu hắn đã có thể tính tới ngày hôm nay, nếu thực vậy, mưu lược của vị này quá kh ủng bố và đáng sợ rồi.

Huynh muội Thương thị cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy họ cũng bị dọa sợ.

Dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng họ vẫn cảm khái không thôi.

Giả cưới Phượng Nhược Nam, mượn binh quận Quảng Nghĩa, đặt chân tại huyện Thương Lư, thuyết phục Hải Như Nguyệt, công chiếm quận Thanh Sơn, bây giờ lại đưa tới mấy phái trợ lực giành nam Châu. Liên tiếp những việc này thực sự khiến cho người ta phải than thở.

Mấy người không thể không thừa nhận một mình Ngưu Hữu Đạo đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của họ. Nhớ lại lúc đầu hai huynh muội đã chuẩn bị đi qua mật đạo lưu vong hải ngoại, nhớ lại tình cảnh rời Kinh thành như chó mất chủ, ai ngờ được có thể có ngày hôm nay?

Mà lúc trước, họ mượn binh Phượng Lăng Ba, giờ ngược lại lại muốn không đánh mà chiếm được tâm huyết nhiều năm của Phượng Lăng Ba, làm sao mấy người có thể không cảm khái chứ?

Mấy người phỏng chừng Thiên Ngọc Môn vẫn chưa nói chuyện này cho Phượng Lăng Ba, nếu lão biết không biết sẽ có cảm giác gì.

Thương Thục Thanh không nhịn được nhìn lại Viên Cương sau lưng Ngưu Hữu Đạo, vẫn còn nhớ khi còn ở Nam Sơn, hắn ta đã nói với mình, từng lời còn văng vẳng bên tai: “Ta biết huynh muội các ngươi nghĩ cái gì. Các ngươi cảm thấy tu vi của Đạo gia không cao, vậy là các ngươi có mắt mà không nhìn thấy vàng nạm ngọc rồi. Với tình cảnh hiện tại của các ngươi, bản thân Đạo gia còn quan trọng hơn tu vi của hắn nhiều. Các ngươi giữ sai đối tượng rồi đấy!”

Bây giờ ngẫm lại câu nói này nàng mới hiểu, những lời của Viên Cương khi ấy mỗi câu mỗi chữ đều như châu ngọc.

Bây giờ, tất cả mọi chuyện xảy ra đã hoàn toàn chứng minh cho lời Viên Cương khi ấy. Có thể thấy, thực sự hiểu Đạo gia vẫn là Viên Cương, cso thể thấy được khi ấy quả thực Viên Cương thật lòng chỉ đường cho họ!

Giờ nghĩ lại, nhiều lần THương Thục Thanh phải sợ hãi. Nàng vui mừng vô cùng, nếu lúc trước bỏ qua, hai huynh muội làm sao có ngày hôm nay? Chí ít, bất luận làm sao cũng không thể quật khởi nhanh như vậy. Họ mới rời Kinh thành nửa năm thôi.

Tạm gác chuyện lễ trọng sang một bên, Thương Triều Tông hỏi ý kiến: “Đạo gia, bên Hải Như Nguyệt đã giục chúng ta mấy lần.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Hỏi cái gì?”

“Bà ta nóng lòng muốn nhìn thấy hiệu quả của Anh Dương Vũ Liệt. Ta cũng có thể hiểu được, bà ta chỉ lo nhi tử có chuyện, người nhà họ Tiêu không còn, lúc nào Vạn Động Thiên Phủ cũng có thể làm gì mình, nên vội vã trông mong bên này mau chóng mạnh lên để mình có chỗ dựa. Bản Vương có thể thông cảm cho bà ta, nhưng việc này nào có nhanh chóng được, luyện binh không phải chuyện một sớm một chiều, còn có rất nhiều điều kiện hạ chế. Nếu là kỵ binh, không thể thiếu chiến mã số lượng lớn, riêng điều này thôi, trong thời gian ngắn khó mà đạt được.

Ngưu Hữu Đạo suy tư một lát: “Điều kiện hiện tại của chúng ta có hạn, Vương gia không cần để ý tới bà ta. Chỉ cần ngài khống chế được làm việc theo đúng kế hoạch là được.”

Lam Nhược Đình chen vào một câu: “Ý Đạo gia là bỏ Hải Như Nguyệt?”

Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: “Tình huống hiện tại xem ra ai chấp chưởng Kim Châu cũng không có lợi với Vương gia bằng Hải Như Nguyệt. Nói chung, việc này Vương gia không cần quan tâm, Vương gia chỉ cần tập trung làm việc của mình, Hải Như Nguyệt để ta đối phó. Ta sẽ có biện pháp động viên bà ta.”

Nghe hắn nói vậy, không hiểu sao mấy người chợt cảm thấy phiền toái này không còn là vấn đề nữa rồi.

Sau đó, mọi người bàn luận thật lâu, chủ yếu là thương lượng công việc bước kế tiếp. Ngưu Hữu Đạo dặn dò Thương Triều Tông rất nhiều, thi thoảng hắn ta lại gật đầu ra ý đã nhớ.

Biết Ngưu Hữu Đạo ba đường dài vất vả, mấy người cũng không quấy rối quá lâu, chỉ nói chuyện một lúc rồi cáo từ.

Ngưu Hữu Đạo tự mình ra ngoài đưa tiễn, dù mấy người Thương Triều Tông cứ chối không cần mãi, nhưng hắn vẫn nghiêm ngặt làm theo một vài quy định, đưa mấy người Thương Triều Tông ra tận cửa lớn. Hắn cũng không muốn Thương Triều Tông cho rằng mình công cao tự kiêu.

Hắn đã bỏ ra tâm huyết lớn như vậy. liều vượt qua nguy hiểm lớn như vậy để nâng đỡ Thương Triều Tông, cũng không muốn sau này sẽ phải trở mặt vô tình, đi thêm vài bước, khách khí một chút cũng không đáng gì.

Nhìn theo mấy người rời đi, Ngưu Hữu Đạo xoay người đi lòng vòng, thấp giọng dặn dò: “Nuốt hết mọi chuyện trên Đại Tuyết Sơn vào bụng cho ta, không được nói cho bất kỳ kẻ nào.”

Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Vâng!”

Viên Phương hỏi: “Chuyện gì?”

Viên Cương trầm mặc. Hắn ta hiểu, xem ra Đạo gia cũng không muốn để huynh muội Thương thị biết chuyện này, nâng đỡ thì nâng đỡ, nhưng Đạo gia vẫn để lại một đường lui.

Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, nếu không có chuyện gì nữa thì tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, hặn Hắc Mẫu Đơn đi chuẩn bị, quay sang hỏi Viên Phương: “Lão Hùng, Lục Thánh Trung kia bây giờ thế nào?”

Viên Phương cười khà khà gian xảo đáp: “Vẫn sống tốt, vẫn đang giam giữ đây.”

Thấy y cười quái lạ, Ngưu Hữu Đạo nói: “Đưa ta đi xem.”

Viên Phương dẫn hắn đi tới sân chúng tăng Nam Sơn Tự ở.

Đi dưới mái hiên, qua mấy gian phòng mở cửa, gian nào Ngưu Hữu Đạo cũng vào trong xem xét thử, kết quả chỉ thấy vẫn là các tăng nhân đầu trọc, không có gì thay đổi, chỉ đang khêu đèn chuyên chú sao chép kinh thư.

Nhìn cảnh ấy, hắn thầm lắc đầu. Không cần nói gì, chỉ cần xem bao nhiêu hòa thượng như vậy mà không một ai bị bên ngoài mê hoặc, khẳng định là nhờ phương pháp giáo dục của chủ trì Viên Phương này.

Rất hiển nhiên, Viên Phương vẫn còn đau đáu muốn chấn hưng Nam Sơn Tự. Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu chuyện, mặc kệ đã biết thêm bao nhiêu phong vân và phồn hoa, tấm lòng ngày đàu của y vẫn chưa thay đổi!

Ngưu Hữu Đạo không biết nên khâm phục y hay nên đạp hai chân y nữa. Lăn lộn theo lão tử nhưng tâm vẫn hướng sang Phật Tổ, thế là sao?

Nhưng chuyện này ngươi còn không nói được gì. Có thể nói Viên Phương hai chân hai thuyền sao? Ngươi có ý kiến với Phật Tổ tít trên trời cũng vô dụng, Nói ra, lại thành ngươi không có đạo lý.

Ngưu Hữu Đạo cũng biết đây là tín ngưỡng của Viên Phương, rất nhiều năm trước, khi y còn nhỏ, Nam Sơn Tự đã nhận nuôi y, không để y bị chết đói giữa núi rừng hoặc bị dã thú ăn thịt, Viên PHương muốn dùng cả đời để báo ân, hắn còn có thể nói gì? Bảo Viên Phương không được báo ân sao?

Hắn cũng không cho phép người vong ân phụ nghĩa ở bên cạnh mình, vì vậy, cũng chẳng còn cách nào khác, phòng chừng đám người này sẽ ở bên cạnh mình một khoảng thời gian rất dài nữa. Cứ cho là có một đám người đang tụng kinh cầu phúc cho mình đi.

Chỉ có điều, giữ một đám hòa thượng bên người, hắn vẫn thấy là lạ, hai đời cộng lại hắn cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này.

Viên Phương đưa hắn tới trước một căn hầm, phất tay ra hiệu cho tăng nhân trông coi mở hầm.

Nắp hầm dưới sàn nhà mở ra, một mùi tanh tưởi bốc lên gay mũi, Ngưu Hữu Đạo nhíu mày.

Hai tăng nhân bước xuống bậc thang đi xuống hầm, chẳng mấy chốc có tiếng xích sắt loảng xoảng dưới đó vọng lên.

Lục Thánh Trung bị trói chặt tứ chi đứng trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nhưng hắn hoàn toàn không thể nhận ra. Đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu không nhìn rõ được, như bôi thứ gì đó lên mặt vậy, quần áo xộc xệch khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.