Đạo Quân

Chương 296: Hiểu Lầm (2)



Hắc Mẫu Đơn thân thể đẫy đã đi ra trước, mặc thường phục sau khi tắm, tóc dài xõa bên vai.

Gần như cùng lúc, Ngưu Hữu Đạo cũng mặc thường phục thong thả ung dung đi ra.

Thương Thục Thanh đứng trong sân ngơ ngác nhìn cảnh này. Nàng ngơ ngác nhìn trước nữ sau nam cùng tắm đi ra, hai mắt tròn xoe.

Chớp mắt một cái, Thương Thục Thanh kịp phản ứng lại, chỉ thấy đột nhiên tim mình đau quá, đau tới không chịu nổi, đau tới thấu tim gan.

Chỉ một giây này, trái tim nàng như bị một mũi tên bắn trúng, cảm giác khó nói nên lời kia ập tới tràn ngập toàn thân, nàng chưa bao giờ trải qua, lại càng ghi lòng tạc dạ.

Nàng cũng không hiểu vì sao thấy cảnh này mình lại phản ứng như vậy. Nhất thời, Thương Thục Thanh luôn thông tuệ lại hơi bối rối, có thể nói lòng rối như tơ vò, tay chân luống cuống, vội quay đầu bước đi.

Thấy nàng đi tới bậc thang, đang muốn bước xuống, Ngưu Hữu Đạo cũng hơi sửng sốt. Nữ nhân này có ý gì đây? Hắn vội gọi: “Quận chúa có việc gì sao?”

Thương Thục Thanh vừa đi vừa đáp với lại: “Không có chuyện gì. Là Thanh Nhi mạo muội.” Cũng không quay đầu lại, nàng vội vàng biến mất sau cửa nguyệt.

Hắc Mẫu Đơn đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đăm chiêu.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi bước xuống bậc thang, hỏi Viên Phương: “Có phải Quận chúa có chuyện gì không?”

Viên Phương gật đầu: “Có vẻ có việc gì đó nên mới chờ Đạo gia ngài ở đây, phỏng chừng là...” Y liếc mắt chậm rãi nhìn sang Hắc Mẫu Đơn “Phỏng chừng là đã hiểu lầm chuyện gì đó, sợ làm hỏng chuyện tốt của Đạo gia ngài.”

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng lườm y: “Ngươi là người xuất gia, đâu ra lắm ý đồ xấu thế?”

Viên Phương lầm bẩm: “Còn không rõ sao? Trừ phi là người mù, bằng không có ai không thấy.”

Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn phòng tắm, nhìn dung nhan Hắc Mẫu Đơn, lại nhìn mình, kết hợp với lời nói vừa rồi của Thương Thục Thanh, ngẫm lại cũng phải, có thể là hiểu lầm thật.

Nhưng hắn cũng mặc kệ. Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, chẳng có gì cần giải thích.

Hắn phỏng chừng Thương Thục Thanh cũng không có chuyện gì quan trọng, bằng không, với sự thông tuệ của nàng, nàng sẽ không vì chút hiểu lầm mà vội vàng lảng tránh như vậy, nàng biết nặng biết nhẹ. Nếu không phải chuyện quan trọng, giờ tối rồi cũng không cần vội, hôm nào gặp mặt hỏi rõ là được.

Ngưu Hữu Đạo xoay người đi, Hắc Mẫu Đơn đi đằng sau cười hỏi: “Đạo gia, có phải vị Quận chúa này thích ngài không?”

Ngưu Hữu Đạo lườm nàng một cái, chẳng muốn nói đến vấn đề tẻ nhạt này.

Hắn không có hứng thú gì với Thương Thục Thanh, không liên quan đến đẹp hay xấu, dù dung mạo nàng đẹp như thiên tiên hắn cũng không có ý định lung tung kia. Huống chi, nàng còn xấu đến đáng sợ. Hắn xem người không xem bề ngoài nhưng cũng không đến nỗi có khẩu vị đặc biệt như vậy.

Quan sát phản ứng của hắn, lại thêm vài câu thăm dò, Hắc Mẫu Đơn xem rõ Đạo gia không có cảm xúc gì với vị kia. Có điều, ngẫm lại cũng phải, dung nhan của nàng ấy thật đáng sợ, nếu không có thân phận bối cảnh, chỉ sợ không có nam nhân nào để ý đến.

Hắc Mẫu Đơn là người từng trải, lắc lắc đầu, lòng thầm thở dài. Dù xấu dù đẹp có nữ nhân nào không có thuở mới biết yêu? Chỉ có điều, nha đầu ngốc khó mà qua cửa ải này thôi!

Chỉ mong nha đầu ngốc này hiểu được mình cần gì, không nên bị cảm xúc rung động lần đầu ấy che mắt, cuối cùng lại là tự mình làm mình tổn thương.

Dù sao nàng cũng vừa thương hại vừa thông cảm với Thương Thục Thanh. Thân là nữ nhi, nàng cũng cảm động, nàng hiểu rất rõ dung mạo có ý nghĩa thế nào với một nữ nhân. Lớn lên xấu như thế còn có thể thản nhiên ra gặp người, nàng ấy cần phải kiên cường tới mức nào mới làm đợc.

Không chỉ nàng, ngay cả Phượng Nhược Nam trước giờ vẫn không khách khí với phe Thương Triều Tông thấy Thương Thục Thanh cũng chủ động thân cận.

Hiện nay xem ra trên căn bản sẽ không có nữ nhân nào coi Thương Thục Thanh là uy hiếp trong tiềm thức, cũng khó sinh lòng ganh tỵ.

Xấu một chút, đôi lúc cũng không hẳn là chuyện xấu.

Mà lúc này Thương Thục Thanh đang đứng trong bóng tối dưới chân tương, một tay bám vào bờ tường, đầu cúi thấp.

Tay kia nàng chậm rãi đưa lên, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa vỗ vỗ lên vết bớt xấu xí che kín khuôn mặt mình, đầu ngón tay run rẩy, ánh mắt tràn đầy tự ti, mặc cảm và buồn bã.

Có điều, cũng bởi vậy mà nàng nhanh chóng bình tĩnh tỉnh táo lại, bởi nàng biết nàng không thể!

Hỏi ngược lại, mình đang làm gì đây? Làm sao có thể làm lỡ việc chính? Quay lại biết báo cáo với ca ca và Lam tiên sinh thế nào? Nhất định bên ca ca còn đang chờ mình quay lại, nhất định phải hỏi thái độ của Đạo gia thế nào.

“Người nào?” Một bóng người nhảy ra ở góc trường phía trước, hỏi một tiếng, giọng nói sang sảng mạnh mẽ đầy khí thế hùng hồn!

Người tới chính là Viên Cương đang cẩn thận kiểm tra chỗ ở của Ngưu Hữu Đạo, đi tới đây đột nhiên thấy một người đang trốn trong bóng tối góc tường.

“Là ta!” Thương Thục Thanh đứng thẳng lại đáp.

Thấy nàng dựa vào tường, Viên Cương đi tới xem, nghi ngờ hỏi: “Quận chúa, sao ngài lại ở đây? Không khỏe sao?”

Thương Thục Thanh nghĩ một chút, tìm cách cứu vãn tình hình, bèn đáp: “Ta có việc cần phải tìm Đạo gia, nhưng không biết Đạo gia đang tắm cùng Hắc Mẫu Đơn, đã xông tới khiến Đạo gia mất nhã hứng, vội vàng tránh ra. Hiện giờ nghĩ lại, chuyện ca ca dặn còn chưa kịp làm, không biết nên làm sao cho phải.”

Viên Cương vừa nghe đã biết Hắc Mẫu Đơn mặt dầy kia lại khiến người ta hiểu lầm, đáp: “Không có gì là xông tới hay không xông tới. Đạo gia cũng không có nhã hứng kia. Đạo gia và Hắc Mẫu Đơn không phải như người nghĩ, Quận chúa cả nghĩ rồi. Vừa có chính sự, Đạo gia cũng không nghỉ ngơi gì, đi theo ta.”

Gặp lại Ngưu Hữu Đạo trong phòng khách, Thương Thục Thanh đã khôi phục bình tĩnh và lý trí.

Chú ý phản ứng của nàng, hai mắt Hắc Mẫu Đơn sáng lên hai lần.

Thấy Viên Cương đưa Thương Thục Thanh về, Ngưu Hữu Đạo mặc thường phục cũng không để ý chuyện nhỏ lúc trước, cười nói: “Xem ra Quận chúa có việc thật, không biết có gì phân phó?”

“Đạo gia nói đùa rồi.” Thương Thục Thanh lấy tấm kim phiếu kia ra, đặt lên khau trà, mấy ngón tay thanh nhỏ nhẹ nhàng đẩy kim phiếu tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn giá trị tấm kim phiếu ngờ vực hỏi: “Quận chúa có ý gì vậy? Cho ta?”

Người cùng chí ngắn vẫn luôn là đạo lý, dù là thiên kim thân vương hoàng tộc cũng vậy. Lúc này Thương Thục Thanh cũng hơi lúng túng: “Người bên cạnh Đạo gia cũng cần chi tiêu, nhưng tình hình quận Thanh Sơn hiện giờ trăm phế chờ hưng, chút tiền này Đạo gia đừng chê ít, cứ nhận trước, sau này chờ thu được các loại thuế phú sẽ bù đắp cung phụng.”

Là cho mình thật! Ngưu Hữu Đạo hiểu, nhưng ánh mắt nhìn tấm kim phiếu vẫn có nét gì đó quái lạ.

Ánh mắt này của hắn khiến Thương Thục Thanh hơi bất an. Chẳng lẽ mình đoán sai, đối phương chê thật?

Ngưu Hữu Đạo nhướn mày, trầm ngâm hỏi: “Tình hình tiền nong hiện nay của quận Thanh Sơn rất căng thẳng sao?”

Dù hắn không hỏi Thương Thục Thanh cũng chuẩn bị giải thích rõ ràng. Hắn đã hỏi cũng bớt việc phải quanh vo lòng vòng, nàng gật đầu đáp: “Lo lắng không biết nói thế nào, nhưng thực sự có rất nhiều việc gấp như lửa xém lông mày cần đến tiền, an quân an dân, cố phòng chinh đinh, khắp nơi đều phải dùng tiền.”

Ngưu Hữu Đạo chế nhạo: “Lẽ nào không lần nào cướp của người giàu chia cho người nghèo như ở huyện Thương Lư nữa sao? Cả quận Thanh Sơn lớn hơn huyện Thương Lư nhiều.”

Hắn đang ám chỉ khi mới đến huyện Thương Lư, Thương Triều Tông bèn cướp hết của cải của phú hộ huyện Thương Lư đến không còn gì, cấp tốc gom góp ra một khoản tiền lương.

Thương Thục Thanh lắc đầu: “Cũng không phải không có ý định đó, nhưng trước khác nay khác, lúc trước có thể thành công là vì huyện Thương Lư không có bất kỳ phòng bị nào, không ngờ ca ca đột nhiên ra tay. Đại chiến ở quận Thanh Sơn thì không giống thế, phú hộ có đủ thời gian để bỏ chạy, mang được cái gì đi đều mang đi cả, chỉ còn một số tài sản không mang đi được, ví dụ như trạch viện Đạo gia đang ở đó, vì thế, không quét được bao nhiêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.