Đạo Quân

Chương 303: Phong Lâm Hỏa Sơn (1)



“…” Trần Đình Tú bị nói vậy á khẩu không trả lời được, nếu còn muốn đòi đi vào thì là cố tình gây sự rồi.

Có điều, lão đã thầm hạ quyết tâm, chờ lát nữa nhất định phải quan sát cẩn thận xem có đúng là không có hạt bụi nào không.

Thực ra trong lòng mọi người đều nghĩ giống nhau, lát nữa sẽ nhìn kỹ xem rượu có sạch như vậy thật không.

Ai cũng có d*c vọng muốn thử xem những thứ mới lạ mà.

Bành Hựu Tại lại lạnh nhạt nói: “Giữ quy củ là chuyện tốt. Chờ bên ngoài đi.”

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Viên Phương. Viên Phương lập tức đứng ở cửa động hò hét vào trong: “Bê ra đi!”

Chốc lát sau, các hòa thượng bê từng thùng rượu từ trong động ra trước mắt mọi người.

Trên khung gỗ được đóng đơn giản bằng ván gỗ, có hai mươi bình rượu đặt trong rổ, vò rượu đều được đổi trành bình sứ trắng mà Thiên Ngọc Môn cố ý yêu cầu, cảm quan rất đẹp, đều là đồ Thiên Ngọc Môn cho người nung đưa tới.

Ngưu Hữu Đạo công nhận Thiên Ngọc Môn khá là có tầm nhìn, cũng biết vẻ ngoài đẹp đẽ tinh xảo sẽ quyết định giá bán. Hắn lại tò mò muốn biết Thiên Ngọc Môn có thể bán rượu ra với giá bao nhiêu.

Không bao lâu sau, mấy chục giá rượu được đặt ở ngoài động, không có nhiều thành phẩm, chỉ một ngàn không trăm lẻ tám bình.

Bành Hựu Tại xoa xoa tay, hai mắt sáng rực, đây đều là kim tệ đó!

Đẩy một giá gỗ ra, lão cầm mấy bình lên, ném một bình cho mấy vị trưởng lão: “Thử xem, kiểm tra xem mùi vị thế nào.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn đi lấy chén rượu ra.

Rất nhanh, một loạt chén được chia cho mọi người, bình sứ được phong kín cũng được mở ra lần lượt, mùi hương thơm nồng lan tỏa khắp nơi khiến cho người người đều sảng khoái tinh thần.

Rót nước rượu trong vắt vào trong chén, không chỉ Trần Đình Tú, người khác cũng mở to hai mắt kiểm tra rượu trong chén.

Bành Hựu Tại cũng vậy. Khi ở Băng Tuyết Các, dù lão biết rượu này trong suốt, nhưng cũng không nghe nói nói không nhiễm hạt bụi, nên lúc này cũng mở to hai mắt nhìn thật cẩn thận.

Nhìn xong, ai nấy đều thán phục không ngớt, cùng gật đầu khen, có vẻ rất thần kỳ.

Trần Đình Tú hơi lắc đầu, có vẻ cảm khái, quả nhiên rượu này sạch như vậy. Lão phục rồi, xem ra trong đó đúng là nơi không phải ai cũng có thể dễ dàng đi vào. Người người đi lại sao có thể không khuấy bụi lên, xác thực là phải quản chế cực kỳ nghiêm ngặt mới được.

Bành Hựu Tại lắc đầu nói: “Quả nhiên là trong vắt không một hạt bụi, có thể thấy phải rất mất công.” Dứt lời, lão ngửa đầu đổ vào cổ, nuốt xuống, nhấm nháp dư vị, khen: “Chính là hương vị này. Rượu ngon!”

Những người còn lại đều lần lượt nâng chén thưởng thức, uống xong ai nấy đều khen ngon.

“Rượu thật nặng!” Lam Nhược Đình nói với Thương Triều Tông, vẫn còn hít hít.

Thương Thục Thanh chỉ nhấp môi không nhịn được che miệng, nàng chưa bao giờ uống rượu nặng như vậy, khó mà quen được.

Uống cạn mấy chén liền, Bành Hựu Tại mới gọi mấy vị trưởng lão Trần Đình Tú lại, chỉ bình rượu: “Khi bán ra có thể nhấn mạnh điều này, thu xếp đi!”

Mấy vị trưởng lão hoặc đăm chiêu hoặc hai mắt sáng ngời. Họ đều hiểu ý lão, khi bán nói rằng nước rượu này sạch đến mức không có một hạt bụi, chắc chắn sẽ bán được giá hơn! Rượu này vốn là để bán cho người có tiền, sẽ bán được nhiều hơn!

Quay lại, Bành Hựu gọi Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Lâu như vậy mà chỉ ủ được chừng đó rượu thôi à?”

“Thời gian chuẩn bị ban đầu khá dài, sau này mỗi tháng đều sẽ có thành phẩm.”

Thực ra một ngàn cân rượu này cùng không tốn bao nhiêu công. Mấy hòa thượng chỉ cần mất thêm chút công là được, mà là hắn cố tình khống chế sản lượng.

Bành Hựu Tại hơi trầm mặc. Hiện giờ lão cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt với một vài thứ, nắm được Nam Châu mới là mục tiêu trước mắt của Thiên Ngọc Môn!

Lão quay đầu lại cho người lấy kim phiếu ra, bao gồm cả bình rượu vừa uống cạn lúc nãy, một ngàn lẻ tám bình rượu đầu tiên, lão cho người giao cho Thương Triều Tông hơn hai mươi vạn kim tệ, rồi cho người chuyển toàn bộ đi.

Ngưu Hữu Đạo cho hai mươi vạn, Thiên Ngọc Môn lại trả thêm hai mươi vạn, có tiền rồi, Thương Triều Tông lập tức oanh oanh liệt liệt mở rộng tân chính trên khắp quận Thanh Sơn!

Thiên Ngọc Môn tận mắt chứng kiến kết quả, cũng đã đưa tiền ra, đã thực hiện hứa hẹn, nhưng vẫn phải đưa ra một quyết định gian nan. Dù sao bên quận Quảng Nghĩa kia cũng là nữ nhi và nữ tế của Bành Hựu!

Việc này, những người khác của Thiên Ngọc Môn đều không tiện mở miệng, chỉ có Bành Hựu mới nói ra được.

Rời quận Thanh Sơn, Bành Hựu Tại tự mình dẫn người chạy đến quận Quảng Nghĩa.

Ở Quận Quảng Nghĩa, biết pháp giá của chưởng môn Thiên Ngọc Môn đích thân tới, Phượng Lăng Ba dẫn theo một đám người ra mười dặm ngoài thành đón.

Đưa khách quý về phủ Quận thủ, Bành Hựu Tại lập tức gọi nữ nhi, nữ tế đến nói chuyện.

Sau một buổi nói chuyện thật dài, Phượng Lăng Ba giao ra binh phù, được đệ tử Thiên Ngọc Môn giám sát, hồn bay phách lạc đi ra một gian viện tử, lưng còng xuống vài phần, chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi.

Kinh doanh quận Quảng Nghĩa nhiều năm rồi, bao năm tâm huyết, Thiên Ngọc Môn chỉ nói một câu đã biến bao năm tâm huyết của lão thành hư không. Lão bi thương vô hạn, mấy ai hiểu được?

Bốn phía đều là đệ tử Thiên Ngọc Môn. Bành Hựu Tại chỉ cần ra lệnh một câu thôi, ngay cả tư cách phản kháng lão cũng không có, trực tiếp bị giải trừ binh quyền.

“Cha, người không biết những năm gần đây Lăng Ba đã tập trung rất nhiều tâm huyết vào quận Quảng Nghĩa sao? Thiên Ngọc Môn sao có thể vô tình vô nghĩa như thế? Chẳng phải làm vậy sẽ khiến lòng người ở các lãnh địa khác của Thiên Ngọc Môn phải lạnh lòng sao? Công bằng ở đâu? Lòng người ở đâu?” Bành Ngọc Lan quỳ dưới chân Bành Hựu Tại khóc ròng cầu xin.

“Làm càn!” Bành Hựu Tại gầm lên, thấy nữ nhi như vậy lão cũng không đành lòng, sắc mặt cũng dịu lại giải thích: “Ngọc Lan, cha đã nói rất rõ ràng, chỉ là tạm thời thôi, sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt! Việc này cũng là do các trưởng lão khác trong môn phái bàn bạc, cũng đều thể hiện rõ thái độ rồi. Lần này phu thê các con hy sinh, sau này sẽ được bồi thường gấp bội!”

Đột nhiên Bành Ngọc Lan ngẩng đầu hỏi: “Tại sao bọn con lại phải hy sinh? Có được ưu tiên cũng không tới lượt Thương Triều Tông, vì sao không bắt Thương Triều Tông phải hy sinh? Lẽ nào Lăng Ba không có năng lực thống lĩnh hai quận sao? Ta là nữ nhi duy nhất của người, Lăng Ba là nữ tế của người đó! Người là chưởng môn, chuyện của Thiên Ngọc Môn là do người quyết, người không đồng ý, còn có ai dám bức bách người sao?”

Bành Hựu Tại đáp: “Chỉ cần nói một nguyên nhân thôi. Công bằng mà nói, Lăng Ba có thừa năng lực thủ thành, nhưng khả năng tiềm ẩn không bằng Thương Triều Tông. Vì đại cục, trên dưới Thiên Ngọc Môn đều cho rằng tất yếu nên giao nhân mã hai quận cho Thương Triều Tông điều khiển thống nhất. Mọi chuyện đã định, đàng hoàng chuyển giao đi, đừng làm trò gì tự chuốc lấy phiền toái cho mình, hiểu chưa?”

Một câu “chuyện đã định” khiến cho Bành Ngọc Lan hụt hẫng quỳ ngồi sụp xuống, tràn đầy bi thương.

Nàng hiểu cảm giác của Phượng Lăng Ba, thương lão, cũng đầy bi phẫn.

Lúc trước quận Quảng Nghĩa tự nuôi binh là giắt đầu bên hông mạo hiểm theo ai?

Khi đại quân triều đình chinh phạt, là nữ nhi của ai xông pha chiến trường đẫm máu chém giết liều mạng chống đỡ?

Vất vả lắm mới có ngày hôm nay, Thiên Ngọc Môn chỉ nói một câu, “khả năng tiềm ẩn không bằng Thương Triều Tông” là xong!

“Dẫn sói vào nhà… nuôi hổ thành hoạn…” Bành Ngọc Lan ngồi dưới đất lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không còn hình ảnh của một quý phụ.

Bành Hựu Tại có thể hiểu được cảm xúc của nữ nhi, thở dài an ủi: “Dẫn sói vào nhà cũng được, nuôi hổ thành hoạn cũng được, nói theo một góc độ khác, sao không phải là vì Thương Triều Tông có khẳ năng? Thiên hạ có mấy người có được bản lãnh này? Đặt cạnh Lăng Ba mà so, có thể thấy rõ ràng. Bao năm rồi Lang Ba vẫn ở lại một quận Quảng Nghĩa, mà Thương Triều Tông mới đến huyện Thương Lư được bao lâu đâu đã đánh một trận thắng được quận Thanh Sơn, lòng dạ khí phách đều không phụ uy danh của Ninh Vương Thương Kiến Bá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.