Đạo Quân

Chương 304: Phong Lâm Hỏa Sơn (2)



Bành Ngọc Lan bi phẫn lắc đầu phản bác: “Lăng Ba thủ thành cũng là vì tích trữ thực lực, thật vất vả mới tích cóp được, mình chẳng được dùng, lại thành may áo cưới cho người khác thì thôi, các người lại nói thành ra Lăng Ba không đủ năng lực! Không có Lăng Ba dốc hết tâm huyết ở quận Quảng Nghĩa, hắn ta lấy đâu ra tiền? Lấy đâu ra binh sĩ đi chiếm đoạt quận Thanh Sơn? Mình vất vả trồng đào ra quả lại bị người khác hai mất, còn bị bêu danh vô năng, thiên hạ này có đạo lý như vậy sao?”

“Người khác?” Bành Hựu Tại cúi người tự nâng nữ nhi dậy, lau lau nước mắt của nữ nhi: “Không có “người khác”, Thương Triều Tông không phải người khác, là nữ tế của con. Là một nửa nhi tử của con, cùng con, cùng ta, đều là người một nhà.”

Bành Ngọc Lan đau buồn nói: “Cha, lời tình nghĩa này cha cũng có thể nói được sao? Trăm phương ngàn kế cướp giật gia nghiệp của nhạc phụ, có người nhà nào như vậy sao?”

Bà vô cùng đau lòng. Người một nhà cũng phải xem tình huống thế nào. Có một số việc trước giờ vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã, Phượng gia nhọc nhằn khổ sở gây dựng nên gia nghiệp, tương lai vẫn muốn truyền cho nhi tử của mình, giờ thì hay rồi, gia nghiệp mình liều mạng gây nên muốn truyền cho nhi tử lại phải chắp tay dâng cho người khác, còn phải cúi đầu xưng thần với người ta.”

“Nếu nói như con, Thương Triều Tông là hoàng tộc Đại Yến, hắn ta có nên cho rằng chúng ta cướp gia nghiệp Thương gia nước Yến của hắn ta rồi đòi lại món nợ này không? Ngọc Lan, có một số việc, không có đúng sai, tất cả đều phải nhìn về phía trước, tương lai sẽ tốt hơn.”

“Tương lai? Ngay hiện tại còn không để ý, chuyện tương lai, ai dám nói rõ ràng?”

Bà quá rõ ràng, giờ đứng sau một bước, sau này dù có tốt phỏng chừng nhi tử của mình cũng vẫn bị Thương Triều Tông đ è xuống, điều này khiến cho bà khó có thể chấp nhận.

Bành Hựu Tại hơi trầm mặc, biết hiện giờ dù giải thích thế nào đi nữa cũng khó mà khiến cho nữ nhi thoải mái được, đổi lại là người khác, ai cũng khó chấp nhận chuyện như vậy.

Có điều, nói ngược lại, cũng vì đây là nữ nhi nữ tế của mình, lão mới kiên trì tự mình đến kiên nhẫn giải thích thế này, nếu là người khác, thì thôi đi.

Không giải thích được, ông ta cũng không dây dưa vấn đề này nữa, chỉ nhắc nhở: “Trước khi ta đến, Lam Nhược Đình từng tìm tới ta nói chuyện Nhược Nam, nghe nói Nhược Nam giận dỗi bỏ chạy về nhà mẹ đẻ vẫn chưa quay lại, cũng khuyên không được, hy vọng ta có thể nói vài câu. Ngọc Lan, tình huống bây giờ thế này, quyền chủ đạo của hai quận đều giao cho Thương Triều Tông cả, nếu con thực sự nghĩ cho Nhược Tiết và Nhược Nghĩa, nên nhanh chóng khuyên Nhược Nam quay lại.

“Nam nhân vẫn có một số việc không nói rõ được, nếu bị nữ nhân khác thừa lúc vắng chủ mà chen vào vị trí của Nhược Nam, vậy các con và Thương Triều Tông thực sự trở thành người ngoài rồi. Một khi Thương Triều Tông có tư cách, quyền lên tiếng cũng lớn hơn, Thiên Ngọc Môn cũng không thể tiếp tục đối đãi với hắn ta như với một nhân vật nhỏ bé. Nhược Nam thân là thê tử của hắn ta, nhưng lại không muốn đi cùng trượng phu, Thương Triều Tông muốn cưới người khác Thiên Ngọc Môn cũng không thể nói gì, không ai có lý do gì để bắt người khác phải giữ thân ở góa cả, việc này các con cũng nên tính toán cho rõ ràng…”

Cùng lúc đoàn người Thiên Ngọc Môn đến quận Quảng Nghĩa, mấy tiểu tử trẻ tuổi từ thôn Tiểu Miếu được thân vệ của Thương Triều Tông rong ruổi đưa qua quận Quảng Nghĩa.

Một nhóm người dọc đường ăn gió nằm sương rốt cuộc đã tới thung lũng bên ngoài quận thành quận Thanh Sơn.

Một nhóm nhảy xuống ngựa chờ thông báo tại chỗ. Mấy gã thiếu niên đô con hết nhìn trái lại nhìn phải, tuy có vẻ rất bụi bặm mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy tò mò.

Không bao lâu sau, Ngưu Hữu Đạo và mấy người Viên Cương đến.

Nếu là người bình thường, chưa chắc Ngưu Hữu Đạo đã tự mình ra mặt đón.

Tuy mấy gã thiếu niên này cũng vậy, nhưng hết cách rồi, đều là đồng hương một thôn cả.

Có đôi lúc không thể làm kiêu được, có mấy người không thể gây tổn thương được.

“Cương Tử ca, Đạo ca nhi!”

Mấy gã thiếu niên thấy hai người hưng phấn giơ cao tay vẫy vẫy hô gào gọi, mặc kệ thủ vệ hay không thủ vệ, cứ hoan hô ào tới hai người.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho thủ vệ không được ngăn cản.

Ngưu Hữu Đạo cũng còn tốt, bọn họ còn hơi có khoảng cách, với Viên Cương thì không hề khách khí, xông thẳng tới ôm lấy hắn ta.

Ôm một lúc lâu có vẻ vẫn chưa thỏa mãn hết tình cảm hưng phấn của họ, họ bèn ném Viên Cương lên trời, đỡ lấy, lại ném lên.

Mấy nười Hắc Mẫu Đơn đều kinh ngạc. Kinh ngạc với quan hệ của mấy người này và Vien Cương, cũng kinh ngạc vì ông thần giữ cửa mặt lạnh này hôm nay cũng biết cười.

Viên Cương bị thả xuống, bèn hỏi: “Sao chỉ có bốn người các ngươi, còn hai người nữa đâu?”

Đại Oản cười hắc hắc đáp: “Đại Hắc Tử mới cưới vợ không được mấy ngày, không nỡ để lại tiểu nương tử. Mộc Đầu cũng cưới vợ, cha mẹ gã ngày nào cũng ép gã phải nối dõi tông đường, không cưới không được.”

Viên Cương im lặng, nếu họ không muốn đến, hắn ta cũng không thể miễn cưỡng.

Nơi này đang náo nhiệt thì có thêm một đội nhân mã tới. Là Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình.

Nghe thủ hạ bẩm báo người Viên Cương muốn gọi từ thôn Tiểu Miếu đã đến, vốn đã tràn đầy tò mò với người thôn đó, Lam Nhược Đình không nhịn được bèn chạy đến xem, Thương Triều Tông cũng có ý đó, cũng chạy đến.

“Vương gia, Lam tiên sinh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào.

Trước kia mấy thiếu niên cũng từng nhìn thấy Thương Triều Tông, thấy nhân vật lớn đến, biết là Vương gia, tất cả đều nghiêm túc lại.

Bọn họ không biết lễ nghi chính thức thế nào, cứ thấp thỏm đứng bên cạnh Viên Cương không dám nói gì, cũng không hành lễ giống Viên Cương.

“Nghe nói đồng hương của Đạo gia đã đến, ta muốn tới thăm một chút.” Thương Triều Tông cười nói, dán mắt vào mấy người mới.

“Hương dân thôn dã không biết lễ nghi, Vương gia đừng phiền lòng.” Ngưu Hữu Đạo giải thích giúp mấy gã thiếu niên.

Lam Nhược Đình đã dán mắt vào mấy người này từ nãy, nhìn kỹ lại, phát hiện họ không giống nhau.

Lần trước ông ta đã từng nhìn thấy mấy thiếu niên này ngoài thôn, nhưng so ra rõ ràng họ đều thay đổi. Lưng hùm vai gấu khá giống Viên Cương, ai nấy đều cao lớn, tinh khí thần no đủ, binh sĩ thông thường không thể so sánh.

Theo bản năng, Lam Nhược Đình và Thương Triều Tông nhìn nhau, thầm nghĩ, nhìn dáng dấp này, kéo bừa một người ra trận cũng có thể làm lực sĩ, xem ra thôn Tiểu Miếu kia quả thực không đơn giản, người ở đó ra toàn là nhân tài.

Thực ra Ngưu Hữu Đạo cũng chú ý đến sự thay đổi của mấy thiếu niên này, liếc nhìn Viên Cương.

Vương gia đến rồi, đương nhiên Ngưu Hữu Đạo phải nói chuyện một lúc. Viên Cương dẫn mấy thiếu niên bụi bặm mệt mỏi đi tắm rửa.

Tiễn được đám người Thương Triều Tông đi, Ngưu Hữu Đạo bò lên một vách núi đứng đó một mình.

Không bao lâu sau Viên Cương cũng đến, không chờ hắn ta mở miệng, Ngưu Hữu Đạo quay lưng lại đã lên tiếng trước: “Ngươi truyền công phu ngạnh khí công cho bọn họ tu luyện sao?”

Viên Cương trầm mặc, hiểu rõ hắn lo lắng điều gì. Nói thật, trước kia chính hắn ta cũng không ngờ ngạnh khí công mình đang tu luyện lại có nhiều điều không tầm thường như vậy.

Kiếp trước, đám người hăn ta sống chung cũng cùng luyện, hắn ta dạy cho người trong thôn cũng không cảm thấy có gì không ổn, mục đích khi ấy chỉ là giúp mọi người cường thân kiện thể, bảo vệ làng, chứ không có ý định gì khác. Hiện giờ đương nhiên hắn ta đã ý thức được làm vậy sẽ đưa tới phiền phức.

Viên Cương gật đầu: “Phải! Có điều, thật lạ, sau khi ta khỏi bệnh, hầu như mọi người đều cùng nhau luyện, nhưng tiến độ của bọn họ rõ ràng không bằng ta, chênh lệch rất lớn.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Bất kỳ công pháp nào cũng phải xem tùy từng người, nếu ai cũng có thể luyện, cả thiên hạ này đều là tu sĩ cả rồi. Chuyện ngươi luyện ngạnh khí công có lẽ cũng như vậy. Mặc dù nói lý là thế, nhưng cũng không nên mở rộng tùy tiện, vẫn nên chừa lại chút bài tẩy, cần thận bị cắn ngược. Ngươi nên hiểu ý ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.