Đạo Quân

Chương 306: Sơn Dã Giai Lệ (1)



Có điều, nàng vẫn hơi thắc mắc, không phải nói người này đã chết trận rồi sao? Sao vẫn còn sống sóng?

Nhưng đã biết là người này rồi, nàng cũng không thắc mắc vì sao mấy người Thương Triều Tông lại cung kính như thế, vội chắp tay đáp lễ: “Phượng Nhược Nam chào Mông soái!”

Mông Sơn Minh xua tay: “Không dám không dám, một thân tàn phế không thể chịu nổi đại lễ như vậy của Vương phi!”

Ông ta nhìn Phượng Nhược Nam đánh giá, thầm thở dài trong lòng, khá tiếc nuối vì dáng vẻ thô to của nàng, thầm cảm khái thay Thương Triều Tông.

Nhìn vậy cũng có thể hiểu được tình cảnh hiện giở của Thương Triều Tông. Nếu hắn ta không quá khó khăn tuyệt đối sẽ không bao giờ cưới nữ nhân có nhan sắc thế này. Căn bản là nàng không có nhan sắc.

Bạch Diêu bên cạnh cũng thầm giật mình. Đương nhiên gã cũng đã từng nghe nói về Mông Sơn Minh, không ngờ Thương Triều Tông lại mời được vị này ra.

Bình thường gã không quan tâm đ ến quân vụ, nhưng cũng mơ hồ đoán được, Thương Triều Tông mời vị này xuống núi có lẽ là muốn chỉnh đốn lại Anh Dương Vũ Liệt Vệ!

Đây cũng không phải chuyện nhỏ. Lát nữa gã sẽ phải báo ngay cho Thiên Ngọc Môn.

Phượng Nhược Nam lùi sang một bên thầm gào thét trong lòng, nếu Thiên Ngọc Môn biết Thương Triều Tông vời được vị này xuống núi, sợ là sẽ càng muốn chống đỡ cho Thương Triều Tông hơn. Bảo sao lúc trước Thiên Ngọc Môn muốn Phượng gia phải cúi đầu, côn trùng trăm chân, chết vẫn còn giãy, gốc gác Thương gia còn ở đây, không biết Thương gia còn có lá bài tẩy nào chưa lấy ra không.

Ở đây có quá nhiều người không lên quan, đương nhiên có vài lời không tiện nói.

Lát sau, Mông Sơn Minh được đẩy tới thư phòng Thương Triều Tông.

Nhìn qua cách bái trí rất giản dị của Thương Triều Tông, Mông Sơn Minh thở dài: “Vương gia có thể mở ra được cục diện nhanh như thế, Tiên Vương có linh tất sẽ vui mừng!”

Thương Triều Tông cười khổ: “Nói ra đều là Đạo gia vất vả, bằng không khó mà có được ngày hôm nay. Bây giờ hắn vẫn đang lót đường cho ta, ta mới có thể đi được thông thuận thế này.”

Mông Sơn Minh khẽ gật đầu, có vài chuyện lão cũng có đọc được trong mật thư, cười ha ha nói: “Xem ra từ trong vô minh Đông Quách tiên sinh đã có săp xếp, không ngờ lần đó hăn rời bí địa đã làm liên tiếp làm được nhiều chuyện lớn. Sau này nhất định phải đi bái kiến!”

Lam Nhược Đình liếc nhìn Thương Triều Tông, lên tiếng: “Đã mời Mông soái xuống núi, có một số việc không cần giấu giấu diếm diếm nữa. Lần này mời Mông soái xuống núi đầu tiên đương nhiên là chỉnh đốn lại Anh Dương Vũ Liệt vệ, thứ hai là hy vọng mượn uy tín của Mông soái, liên hệ với các bộ hạ cũ của Vương gia! Triều đình thanh tẩy, có mấy người bị bức ép bất đắc dĩ, không thể không tự nuôi binh, có không ít người đã từng là bộ hạ cũ của Mông soái. Mông soái chỉ cần gửi một phong thư, tất chư tướng sẽ đều phải đổi thái độ!”

Mông Sơn Minh hơi trầm mặc, chợt khẽ lắc đầu: “Có lẽ họ sẽ nể ta vài phần, nhưng quá khứ đã qua lâu rồi, dưa hái xanh không ngọt không thể ở bên cạnh Vương gia. Hiện tại thực lực của Vương gia vẫn quá yếu, không thể nóng vội, trước tiên phải tự lớn mạnh lên, có được thế rồi, đương nhiên nước sẽ chảy thành sông. Bằng không, làm khó dễ người khác cũng chẳng để làm gì, không những không được việc mà không khéo còn có thể trở mặt thành thù, chừa chút chỗ trống cho tương lai đi...”

Trong mưa gió, trên đỉnh núi, Ngưu Hữu Đạo một mình ngồi khoanh chân nhắm mắt, mặc cho gió táp mưa sa, cả người ướt sũng, nước mưa chảy thành dòng dưới cằm.

Hắn đang tu luyện Càn khôn quyết trong thân pháp Càn Khôn Na di.

Ngồi bất động trong mưa gió tu luyện thân pháp có vẻ lạ, đương nhiên không thể không liên quan đến công pháp mà hắn đang tu luyện.

Bộ thân pháp này có một điểm đặc biệt, là giữa động và bất động có một thế giới.

Thiên địa rộng lớn nhường nào, động hay không động, được hay không được, tất cả đều phải tự lĩnh ngộ, sai một ly đi ngàn dặm.

Muốn luyện Càn khôn na di, trước hết phải luyện Càn khôn chân khí, biết âm dương biến hóa, cân bằng mới có thể luyện thành Càn khôn hóa kình, có thể luyện ra được lực càn khôn mới có biên bước na di. Càn là trời, khôn là đất, giữa động và bất động có cả một cảnh giới càn khôn, luyện thành sẽ là càn khôn na di.

Nói cách khác, Càn khôn na di không phải thân pháp lên voi xuống chó dì, mà chính là một phương thức điều động hỗ trợ Càn khôn hóa kình thôi.

Trong thân pháp càn khôn na di có một câu, người gặp nước thì bị ngăn cản, cá gặp nước lại lui tới tự nhiên.

Làm sao hóa lực cản thành môi trường sống mới chính là điểm ảo diệu của càn khôn na di.

Vì sao nói thân pháp càn khôn na di cùng càn khôn hóa kình hỗ trợ lẫn nhau?

Lấy ví dụ trận chiến ngoài Trích Tinh Thành. Trong tình huống tu vi phe ta tương đương phe địch, vẫn còn có thể gắng đón đỡ một chưởng, mạnh mẽ hóa giải đòn tấn công của đối thủ, nếu tu vi của đối phương hơn xa mình, mình sẽ không thể kịp ứng phó với cả lực tấn công lẫn tốc độ tấn công, căn bản không kịp tiêu hóa. Phải làm sao?

Trong can khôn na di có giải đáp. Vẫn là câu nói ấy, giữa động và bất động có cả một thế giới!

Lúc này Ngưu Hữu Đạo đã cảm ngộ ra được điều này. Mặc cho mưa gió, cảm nhận từng sợi gió thổi qua, cảm nhận từng giọt mưa phùn chạm vào mình chính là quá trình.

Chỉ có lĩnh ngộ được từng phần nhỏ mới có thể từng bước mở rộng.

Thứ này, huyền hơn cả huyền, diệu hơn cả diệu, pháp quyết không nói rõ, chỉ có thể chỉ dẫn ngươi tự lĩnh hội.

Cách tu luyện này chính là phương thức Viên Cương ghét nhất...

Ngoài phủ thành Bắc Châu, trong một khoảng núi rừng yên tĩnh.

Hai bóng người dừng lại, Lục Thánh Trung chắp tay với Ngô Tam Lưỡng: “Thứ cho ta không tiễn xa được, sau này sẽ còn gặp lại, vấn an Đạo gia giúp ta!”

Lần này Lục Thánh Trung đến đây là để thay cho Ngô Tam Lưỡng. Ngô Tam Lưỡng đã bàn giao tình hình thăm dò cho y, phải quay về quận Thanh Sơn.

Ngô Tam Lưỡng chắp tay: “Cáo từ, bảo trọng!”

Nhìn theo gã đi xa dần, Lục Thánh Trung chắp tay khẽ buông một tiếng thở dài. Y không hiểu Thiệu Bình Ba lắm, mà Ngưu Hữu Đạo đã nói Thiệu Bình Ba rất nguy hiểm, cứ dặn dò y phải cẩn thận mãi.

Ngưu Hữu Đạo cũng không đặc biệt hạn chế y được làm gì không được làm gì, cho y quyền tự chủ cực lớn. Hắn chỉ nói chugn là: Mục đích là gi ết chết Thiệu Bình Ba! Không giết được cũng phải khiến lão khổ sở, để cho Thiệu Bình Ba không thể tự đắc tự tại!

Thiệu Bình Ba rốt cuộc nguy hiểm đến cỡ nào, y cũng không rõ, còn phải từ từ tìm hiểu.

Tuy có quyền tự chủ không hề nhỏ, nhưng loại thân phận của người như Thiệu Bình Ba này, nào có thể dễ dàng ra tay như vậy, y căn bản không có cơ hội tiếp cận người ta, tiếp cận rồi cũng không thể ra tay, bên cạnh người ta nhất định có cao thủ bảo vệ, bất luận là công khai hay là âm thầm đều rất khó có cơ hội.

Việc này có phần làm khó y, chỉ có thể từ từ nghe ngóng, từ từ suy nghĩ.

Sau khi trở về tiểu viện thuê trong thành, bày ra địa đồ Bắc Châu phủ thành, nhìn chằm chằm suy nghĩ hồi lâu.

Về sau lại lấy ra một tấm giấy trắng, bắt đầu vẽ sơ đồ mối quan hệ nhân vật bên cạnh Thiệu Bình Ba, đem tình hình mà Ngô Tam Lượng nghe ngóng được biểu thị trên sơ đồ, phòng ngừa quên mất. Sơ đồ quan hệ cũng không hoàn chỉnh, Ngô Tam Lượng mới đến không bao lâu, hiểu biết có hạn, còn lại phải nhờ vào bản thân tự đi nghe ngóng bổ sung.

Ba!

Mảnh sân ngoài phòng có vật gì đó rơi xuống đất.

Lục Thánh Trung nhanh chóng đem đồ vật trên bàn cuộn lại, giấu đi, sau đó mới mở cửa đi ra.

Trong sân không có người, chỉ có một viên giấy, đi tới nhặt viên giấy lên xem, trong giấy gói một cục đá.

Y lại nhanh chóng mở cửa viện, đi về đầu đường nhìn trái nhìn phải kiểm tra xem, chỉ thấy lẻ tẻ kẻ đến người đi, cũng không biết là ai ném vào trong.

Đóng cửa, mở viên giấy kia ra xem xét, một góc viên giấy có hình vẽ ký hiệu đặc thù, vừa nhìn liền biết là Ngưu Hữu Đạo cho người đến truyền tin, đây là ký hiệu ước định giữa hắn ta và Ngưu Hữu Đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.