Đạo Quân

Chương 314: Lễ Nặng (1)



Trong lòng Lê Vô Hoa và Hải Như Nguyệt đều thấy hơi hồi hộp, quả nhiên là tới vì chuyện Xích Dương Chu Quả, ai nấy đều lo sợ bất an.

Trong lòng Hải Như Nguyệt vô cùng thấp thỏm không yên, trả lời: "Dạ! Đứa nhỏ vẫn luôn đau ốm liên miên.”

Hàn Băng: "Cho ta gặp nó được không?"

"Dạ!" Hải Như Nguyệt nào dám chối từ, vội vàng phất tay ra hiệu ý bảo Chu Thuận dẫn người tới.

Chu Thuận vội vàng rời đi, Hải Như Nguyệt lại mời Hàn Băng đi dùng trà…

Hàn Băng khoát tay áo, không hứng thú, bắt đầu dạo bước ở trong hoa viên, đám người Hải Như Nguyệt đành phải im lặng đi theo bên cạnh làm bạn, trong lòng thừa nhận áp lực rất lớn.

Dù biết đối phương vì cái gì mà đến, cũng biết trên người Tiêu Thiên Chấn không có vấn đề gì, nhưng chẳng ai biết Băng Tuyết các sẽ làm ra quyết định gì.

Không bao lâu sau, Tiêu Thiên Chấn trời ấm còn mặc trang phục thật dày được đưa đến hành lễ ra mắt.

Nhìn gương mặt thiếu niên trước mắt tái nhợt không có chút máu như vậy, vừa nhìn thì biết ngay là con ma bệnh khốn khổ đã lâu.

"Là con trai của ngươi à?" Hàn Băng ý vị thâm trường hỏi một câu.

Bên này hiểu ý của bà ta, đừng đưa người giả đến lừa gạt ta.

Hải Như Nguyệt vội đáp: "Chính là khuyển tử, trong thành có rất nhiều người đã từng gặp qua.”

Hàn Băng gật đầu, cảm thấy những người này sẽ không dám lấy chuyện này ra vờ vịt với mình, vươn tay ra với Tiêu Thiên Chấn, vẻ mặt hiền hòa cười tủm tỉm nói: "Con trai, đến đây, đưa tay cho ta."

Tiêu Thiên Chấn đã được Chu Thuận dặn dò, biết người đến là người mà toàn bộ Triệu quốc đều không chọc nổi, ngậm miệng, ngoan ngoãn đưa cổ tay ra.

Hàn Băng bắt lấy cổ tay của Tiêu Thiên Chấn bắt mạch, nhắm hai mắt yên lặng một lúc, cuối cùng mở mắt khẽ buông tiếng thở dài, buông tay ra, thương hại sờ lên đầu Tiêu Thiên Chấn, "Khổ cho đứa nhỏ này."

Quay đầu lại nói với Hải Như Nguyệt: "Nha đầu nhà ngươi cũng không dễ dàng."

Bờ môi Hải Như Nguyệt căng cứng, cũng bởi vì câu nói này, bà xém chút đã bật khóc, cố nén, nhưng hốc mắt cũng đỏ lên.

Thấy Hải Như Nguyệt như vậy, Hàn Băng hơi trầm ngâm, dường như suy tư làm ra quyết định gì, thở dài: "Thời gian trôi qua hơn ba mươi năm mới có thể gặp lại, chúng ta cũng coi như hữu duyên, có một số việc ta không làm chủ được, cũng không tiện can thiệp lung tung, chẳng qua có vài chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục thỉnh thoảng tiết lộ cũng không có gì. Nha đầu à, nếu ngươi bằng lòng bỏ xuống một vài thứ, nếu chấp nhận mang theo con trai ngươi trở lại kinh thành sống cuộc sống an phận thủ thường, ta có thể chào hỏi giúp ngươi, chắc hẳn sẽ không ai dám quấy nhiễu thanh tịnh của ngươi đâu.”

Lê Vô Hoa lập tức liếc mắt nhìn Hải Như Nguyệt, nếu nữ nhân này thực sự trở về kinh thành, chỉ sợ quan hệ của hai người sẽ đứt đoạn.

Quản gia Chu Thuận của Tiêu gia cũng nhìn Hải Như Nguyệt, không biết bà sẽ quyết định thế nào.

Hải Như Nguyệt cắn môi, trong lúc nhất thời thấy hơi động tâm, nhưng vẫn xoắn xuýt.

Bà hiểu rõ ý của Hàn Băng, trước kia bà lo lắng từ bỏ quyền lực trở về kinh thành sẽ có rắc rối, chỉ khi nào vị Đại tổng quản này mở miệng, những thứ rắc rối kia mới sẽ không tồn tại.

Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, bà không muốn từ bỏ quyền lực trong tay, bà đã chịu đủ mùi vị bị người xếp đặt khi không có quyền lực, giống như một món hàng bị người ta tùy ý tặng tới tặng lui, cũng từng được hưởng mùi vị quyền lực trong tay.

Hay thật, kêu bà đem quyền lực chắp tay nhường cho người?

Chuyện tương lai không ai nói rõ được, người ta một câu có thể đảm bảo tạm thời, nhưng có thể bảo đảm cả một đời ư? Bây giờ dễ dàng từ bỏ quyền lực, tương lai gặp phải khó khăn muốn lấy lại quyền lực sẽ rất gian nan, không có chuyện nào là thuận buồm xuôi gió.

"Dù sao gia nghiệp của Tiêu gia cũng ở chỗ này, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, là phúc ta hưởng, là tội ta chịu!" Hải Như Nguyệt cúi đầu đáp một tiếng, nhã nhặn từ chối một khắc cuối cùng có thể thay đổi vận mệnh, uyển chuyển từ chối ý tốt của Hàn Băng.

Hàn Băng ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Hải Như Nguyệt một cái, tiếp đó khẽ gật đầu, không có miễn cưỡng, xoay tay lại sờ lên đầu Tiêu Thiên Chấn, "Được rồi, đến nơi đây, cố nhân đã gặp rồi, cũng nên đi." Dứt lời xoay người bỏ đi.

Hải Như Nguyệt bận rộn bước nhanh đuổi theo, "Sao Đại tổng quản lại vội vàng như thế, hãy cho Như Nguyệt một cơ hội tận tình hiếu kính…”

Hàn Băng đưa tay ngắt lời, "Không cần làm phiền, ta ở chỗ này, các ngươi cũng không được tự nhiên."

Nói đến là đến, nói đi là đi, ba con phi cầm to khỏe vỗ cánh bay lên không, chở sáu người lướt về phía chân trời.

Đưa mắt nhìn theo, Hải Như Nguyệt mờ mịt, vẻ mặt buồn bã mất mát.

Chu Thuận im lặng dắt tay Tiêu Thiên Chấn, lặng lẽ đưa thằng bé rời khỏi.

Ba sư huynh đệ Lê Vô Hoa nhìn nhau, đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, hình như chuyện đã trôi qua rồi, có lẽ sẽ không sao.

Lộp bộp!

Trong tường viện vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, trong phòng Đào Yến Nhi đang dựa bàn nâng bút viết ra từng hàng chữ xinh đẹp ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thánh Trung đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy hắn ta không có phản ứng, Đào Yến Nhi để bút xuống, đứng dậy rời khỏi bàn dài, đi tới trong nội viện, bước đến nhặt lên một cục giấy.

Đây không phải lần đầu nàng nhặt được cục giấy vo tròn tương tự thế này.

Nàng không mở nó ra, mà trở vào phòng, đi đến cạnh Lục Thánh Trung, đưa cục giấy ra, dịu dàng khẽ nói: "Ca."

Lục Thánh Trung mở mắt, nhận lấy cục giấy, mở ra, đặt cục đá gói trong giấy qua một bên.

Biết những lúc thế này không phải thời điểm mình nên có mặt, Đào Yến Nhi xoay người chậm rãi bỏ đi, tránh vào trong nội viện.

Ở trong viện tới tới lui lui, nàng không biết Lục Thánh Trung làm cái gì, cũng không biết Lục Thánh Trung muốn làm gì, nhưng đối với một nữ tử thông minh có thể thông hiểu cầm kỳ thư họa như nàng mà nói, từ những hành vi mờ ám bí ẩn của Lục Thánh Trung, cũng có thể ý thức được sóng ngầm mãnh liệt dưới cơn bình tĩnh.

Đi qua đi lại một hồi, hai tay nàng khoác lên phần bụng, ngẩng khuôn mặt đẹp như vẽ kia lên, nhìn về phía bầu trời sáng sủa, trên trời xanh có chim chóc bay lượn, là vui vẻ tự do như vậy, khiến cho người ta hướng tới.

Trong phòng Lục Thánh Trung quanh quẩn một chỗ, ngắm nghía bức mật thư trong tay, đi tới cạnh bàn dài ngồi xuống, ánh mắt chuyển động, rơi vào trang giấy đầy dòng chữ viết xinh đẹp trên bàn, hơi đánh giá chữ viết ấy một lần, là một bài thơ mang theo ý cảnh đi xa.

Chữ viết trông rất đẹp, khiến Lục Thánh Trung thấy hơi xúc động, chỉ sợ tiểu thư khuê các bình thường đều không có bản lĩnh này, đám thanh lâu kia vì kiếm tiền, có thể nói là vô cùng bỏ công bỏ sức đối với mấy linh nhân thượng đẳng này.

Trang giấy với đầy dòng chữ xinh đẹp bị hắn ta để lộ ở một bên, nâng bút dịch ra nội dung trong bức mật thư vừa nhận được.

Sau khi xét duyệt, lưu vào trong trí nhớ nội dung chỉ thị của bức mật thư, bật mồi lửa, bỏ mật thư và nội dung dịch ra vào cùng một chỗ rồi thiêu hủy ở trong đồ rửa bút, sau đó quát lên, "Yến Nhi."

Đào Yến Nhi ở ngoài phòng đi vào, đứng bên cạnh bàn dài nhìn hắn ta.

Lục Thánh Trung hơi im lặng một lúc, hỏi: "Hôm nay Võ Thiên Nam có đến không?"

Đào Yến Nhi đáp: "Chắc là sẽ đến, nói hôm nay luận bàn kỳ nghệ."

Chỗ này vừa nói dứt câu, trong viện bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa, cũng có giọng của Võ Thiên Nam, "Đào huynh!"

Hai "Huynh muội" nhìn nhau, thật đúng là nói đến là đến.

Lục Thánh Trung khẽ giơ cằm chỉ vào đống tro tàn trong đồ rửa bút, sau đó đứng dậy bỏ đi, lúc đi ra cửa mở miệng đáp lời, "Đến ngay."

Đào Yến Nhi vội vàng bưng đồ rửa bút đi dọn dẹp.

Cửa viện mở ra, gương mặt Võ Thiên Nam tươi cười trong tay cầm hộp cơm nhỏ, vui tươi hớn hở nói: "Đào huynh."

Lên tiếng chào hỏi với Lục Thánh Trung, sau đó lập tức vào cửa, hiển nhiên đã rất quen thuộc lẫn nhau rồi.

Lục Thánh Trung đóng cửa quay đầu lại hỏi: "Trên tay huynh xách gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.