Đạo Quân

Chương 316: Tận Dụng Thời Cơ



Nhảy xuống xe ngựa, đẩy cửa đi vào, trực tiếp vào trong phòng ngủ, đi đến bên cạnh Đào Yến Nhi im lặng nằm trên giường, chỉ ngón tay tới, giải huyệt đạo trên người nàng, lạnh nhạt nói với Đào Yến Nhi vừa mới bò dậy: "Đi thôi!"

Chờ một lát, hai huynh muội ra cửa, Đào Yến Nhi chui vào trong xe ngựa, Lục Thánh Trung đánh xe rời đi, một đường ra khỏi thành…

Phủ Thứ Sử, Võ Thiên Nam ngồi trong phòng khách chờ rất lâu, mới nhìn thấy hai huynh đệ Thiệu Vô Ba và Thiệu Phục Ba thong thả đi vào.

Ánh mắt hai huynh đệ nhìn về phía Võ Thiên Nam hơi ghét bỏ, cảm thấy gia hỏa này thật không biết thức thời, quen biết thì quen biết, nhưng phủ thứ sử là nơi ngươi có thể tùy tiện tới lui ư?

Nếu không phải nghe nói có lễ nặng dâng lên, hai huynh đệ bọn họ căn bản sẽ không để cho gã vào phủ.

"Nhị công tử, Tam công tử." Võ Thiên Nam vội vã cúi đầu khom lưng hành lễ.

Hai huynh đệ ngồi xuống trong phòng khách, Thiệu Vô Ba không lên tiếng, Thiệu Phục Ba thì nhíu mày nói: "Không phải nói có lễ nặng à? Lễ nặng ở đâu?"

Võ Thiên Nam nhìn người hầu ngoài cửa một cái, do dự nói: "Lễ nặng không thể xem thường, có phải hai vị công tử nên… hay không?”

Lúc này Thiệu Phục Ba mới không kiên nhẫn phất phất tay, sau khi vẫy lui người hầu, hỏi: "Giờ có thể lấy ra chưa?”

Võ Thiên Nam cười lấy lòng, lại lén lén lút lút quan sát xung quanh, sau đó đi đến bên cạnh bàn trà ngồi xổm xuống song song trước mặt hai huynh đệ, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm giữa hai người.

Đối với hành động lén lén lút lút này của gã vốn làm hai huynh đệ chán ghét đến nhíu mày, nhưng biểu cảm trên mặt bọn họ bỗng dần thay đổi, từ từ lộ vẻ nặng nề, tiếp đó từng ánh mắt trở nên lập lòe không yên.

Đợi Võ Thiên Nam dứt lời ngồi dậy, hai huynh đệ, một người vỗ bàn đứng dậy, một người thì chậm rãi đứng lên, hai mắt đều tỏa sáng.

Lão đại đang lợi dụng Băng Tuyết các? Chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiền Sơn còn đứng ra bảo đảm? Nếu việc này bị vạch trần, đừng nói Băng Tuyết các, chỉ sợ Đại Thiền Sơn sẽ là người đầu tiên muốn giế t chết lão đại để phủi sạch quan hệ!

Lão nhị Thiệu Vô Ba nãy giờ không lên tiếng bỗng mở miệng, thấp giọng nặng nề hỏi: "Chuyện này là thật?"

Võ Thiên Nam cẩn thận khiêm nhường đáp: "Hai vị công tử, xem như ta có một vạn lá gan cũng không dám lừa hai vị công tử đâu!"

Thiệu Phục Ba vẫn liên tục quan sát xung quanh như trước, thấp giọng hỏi: "Sao ngươi lại biết được tin tức này?"

Võ Thiên Nam trả lời: "Ta có người đồng hương ở huyện Bình Xuyên, cũng là tu sĩ, hiểu biết khá rõ về giới tu hành, trước đây không lâu từng gặp gỡ nói chuyện phiếm một lần, lúc nhắc tới phủ Thứ Sử, vừa hay người này nhắc nhở ta một câu. Việc nhằm vào Ngưu Hữu Đạo này đã ầm ĩ oanh oanh liệt liệt ở Băng Tuyết các, căn bản chẳng phải bí mật gì, chỉ là loại phàm phu tục tử như ta không biết mà thôi."

Thiệu Vô Ba hỏi: "Người đồng hương kia của ngươi ở đâu?"

Võ Thiên Nam ngược lại nói chuyện nghĩa khí, "Tình cờ gặp gỡ, người đã đi rồi, tu sĩ người ta vân du không cố định, ta cũng không biết người nọ đã đi đâu."

Thật ra cũng chẳng phải nói chuyện nghĩa khí gì, mà là sợ chọc giận Đào Yến Nhi, đã đồng ý không tiết lộ hành tung của hai huynh muội, chẳng qua ngược lại là hắn tin tưởng không nghi ngờ đối với những gì Lục Thánh Trung đã nói.

Người chưa đạt tới tới cấp bậc kia, nào biết chuyện sóng mây quỷ quyệt ở phía sau chứ, cảm thấy "Đào Quân" không cần thiết phải lừa gã.

Thiệu Vô Ba trầm giọng nói: "Việc này không thể coi thường, không có người làm chứng, sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả?" Tiếp đó lông mày nhíu lại, "Có phải Đại công tử sai ngươi tới hay không?"

Hắn ta có chút nghi ngờ không biết có phải lão đại đào bẫy rập để bọn họ nhảy vào hay không.

Võ Thiên Nam lập tức ôi chao: "Nhị công tử, như ngài nói, việc này không thể coi thường, nếu ta dám ăn nói lung tung việc này, chẳng phải muốn chết ư? Nếu nói dối, vậy ta sẽ trở thành người lừa dối hai vị công tử, châu mục há có thể buông tha cho ta, người đầu tiên xui xẻo chính là ta, ta nào dám chứ!"

Thấy thái độ gã như vậy, có vẻ như hận không thể moi tim gan mình ra để chứng minh trong sạch.

Gã có thể kiên trì như vậy, biết rõ cuốn vào trong loại chuyện này cũng là mạo hiểm.

Sở dĩ bằng lòng mạo hiểm thế này, cũng bởi vì biết mạo hiểm càng lớn thì lợi ích càng lớn, chỉ cần giúp hai vị công tử này đẩy ngã Đại công tử, quyền lực của Đại công tử đương nhiên sẽ rơi xuống trên đầu hai người họ, tự nhiên là gã cũng không thiếu được một phần chỗ tốt.

Mấy năm nay vẫn luôn một mực tìm cách, trời không phụ người có lòng, cuối cùng để gã gặp được cơ hội trời cho này, làm sao có thể bỏ lỡ đây!

Nhịn không được hấp dẫn, không kháng cự được trái tim của mình.

Huynh đệ Thiệu thị nhìn nhau, nghĩ lại thấy cũng đúng, mặt khác cũng biết năng lực của lão đại, thật sự muốn trở mặt đối phó bọn họ mà nói, không đáng dùng biện pháp quanh co lòng vòng như vầy.

Đối phó hai người bọn họ, trong tay lão đại có tài nguyên và biện pháp, còn cần cuốn cả Băng Tuyết các và Đại Thiền Sơn vào ư?

Hai người tự nhận thấy mình còn chưa đủ cấp bậc kia!

Chủ yếu nhất là, bọn họ cũng biết xung đột giữa Thiệu Bình Ba và Ngưu Hữu Đạo, chỉ là không biết Thiệu Bình Ba to gan bằng trời, ngay cả Băng Tuyết các mà cũng dám đánh chủ ý lên đó.

"Nhị ca, huynh thấy thế nào?" Thiệu Phục Ba thấp giọng hỏi, rõ ràng đã động tâm rồi.

Thiệu Vô Ba nhíu mày suy tư một lát, lại tiếp tục nhìn về phía Võ Thiên Nam, nói: "Việc này hãy để bọn ta suy xét một chút, ngươi về trước chờ tin tức đi."

"Vâng, bất cứ lúc nào cũng nghe hai vị công tử dặn dò." Võ Thiên Nam liên tục gật đầu, khom người lại hành lễ cáo lui.

Sau khi lui ra, ra khỏi phủ Thứ Sử, nhưng còn chưa đi được bao xa, lúc vừa đi qua bên cạnh một ngõ nhỏ, ven đường đột nhiên có người đi tới va vào gã một phát, đụng gã lảo đảo tiến vào trong ngõ nhỏ.

"Đi đường thế nào vậy, không có mắt…"

Võ Thiên Nam liên tục lảo đảo xém chút ngã sấp xuống còn chưa kịp mắng xong, đằng sau đã duỗi ra một bàn tay bịt lấy miệng gã, siết cổ của gã.

Người đụng vào gã nhìn hai bên trái phải ở đầu đường một lần, sau đó cũng đi đến, tính cả người trong ngõ nhỏ đè Võ Thiên Nam xuống, hai người bắt tay cùng một chỗ, mang Võ Thiên Nam vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ.

"Ưm ưm…” Võ Thiên Nam không ngừng giãy dụa kêu to.

Một người thấp giọng quát lên: "Đừng kêu, hai vị công tử nói, muốn chứng minh lời mình nói là sự thật, trước tiên đàng hoàng đợi ở chỗ này một thời gian ngắn, nếu như quả thật không sai, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”

Võ Thiên Nam chớp chớp mắt, cứ như vậy thành thành thật thật bị kéo đi…

Trong phủ Thứ Sử, hai huynh đệ còn quanh quẩn một chỗ trong thính đường, ngoài cửa một người bước nhanh tiến đến, thấp giọng bẩm báo: "Hai vị công tử, đã giữ người lại rồi."

Hai huynh đệ nhìn nhau, hai người cũng chẳng phải nghe Võ Thiên Nam nói cái gì thì chính là cái đó, chẳng may là bẫy rập thì sao? Bọn họ cũng sợ Võ Thiên Nam chạy hoặc chết sẽ không có đối chứng, chỉ cần Võ Thiên Nam ở trong tay bọn họ, coi như sự tình bị lộ ra ngoài, cũng có thể đẩy mọi trách nhiệm lên đầu Võ Thiên Nam.

Thiệu Vô Ba trầm giọng nói: "Cần phải canh chừng người này thật chặt, phải giấu kỹ, không thể để rò rỉ tin tức, nếu không ta sẽ lấy đầu của ngươi.”

"Dạ!" Người kia chắp tay vâng dạ.

Hai huynh đệ lập tức ra khỏi phòng, theo như thương lượng trước đó đi tìm mẫu thân.

Thế lực và sức ảnh hưởng của lão đại là không thể coi thường, muốn động vào lão đại, có một số việc cần phải trong ngoài đồng loạt ra tay, bọn họ đến Đại Thiền Sơn bên kia gây sự, chỗ phụ thân Thiệu Đăng Vân bên kia cần phải có mẫu thân ra mặt tiếp cận, một khi xảy ra chuyện, cần mẫu thân giúp đỡ một tay, không thể để cho phụ thân xảy ra sự cố ở thời khắc mấu chốt như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.