Đạo Quân

Chương 317: Ngưu Hữu Đạo, Xem Như Ngươi Lợi Hại! (1)



Đình viện nội trạch, hai huynh đệ cùng nhau đi vào.

Nguyễn thị đang dặn dò đám người hầu khuân đồ ra bên ngoài, đều là một số đồ trang trí xa hoa trong nhà, còn quần áo hoa lệ trên người Nguyễn thị cũng đã đổi thành trang phục vải thô.

"Mẫu thân!" Sau khi hai huynh đệ tiến vào đồng loạt khom người hành lễ, Thiệu Phục Ba nhìn đám người hầu không ngừng dọn đồ đạc trong nhà ra ngoài, kỳ quái hỏi: "Mẫu thân, đây là muốn dời đồ đạc đi đâu thế ạ?”

"Haizzz!" Nguyễn thị khẽ thở dài một tiếng, chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, phất tay dẫn hai huynh đệ đến phòng trong yên tĩnh.

Không có người ngoài, Thiệu Vô Ba lại hỏi: "Cớ chi mẫu thân lại than thở?"

Nguyễn thị thở dài: "Đại ca con đang phổ biến tân chính, nói là phải tiết kiệm tài lực dùng ở trên lưỡi đao, nói là muốn dừng làn gió xa hoa ở Bắc Châu thì phải làm từ nhà mình trước, nói là chỉ khi nào phủ Thứ Sử dẫn đầu làm gương, bên dưới mới không dám đi quá giới hạn, mới có thể trên làm dưới nghe theo. Bắt đầu từ hôm nay, từ trên xuống dưới người trong nhà không được phép tiếp tục mặc lăng la tơ lụa, tất cả phải dùng quần áo vải thô để gặp người, toàn bộ đồ trang trí đáng giá trong nhà đều phải đem ra ngoài bán, nói là muốn tập trung tài lực tăng tốc đẩy mạnh việc chấn hưng Bắc Châu!"

Thiệu Phục Ba cả giận nói: "Ngay cả một bộ quần áo đẹp cũng không cho mẫu thân mặc vào, đồ chó kia cũng không khỏi khinh người quá đáng đi!"

Hắn ta cảm thấy Thiệu Bình Ba đang cố ý nhục nhã mẫu thân hắn ta.

Nguyễn thị lắc đầu: "Phụ thân con đã đồng ý việc này rồi, bắt đầu từ hôm nay, ngay cả phụ thân con cũng phải mặc quần áo vải thô, nói là cũng muốn tự mình làm gương tốt như đại ca con vậy."

Hai huynh đệ cau chặt lông mày, đều phát hiện, từ khi bài đồng dao kia lan truyền ra ngoài, phụ thân chẳng những không cảnh giác, ngược lại càng gia tăng cường độ ủng hộ đối với Thiệu Bình Ba, quyền lực trong tay hai người bọn họ trên cơ bản sắp bị Thiệu Bình Ba tước đoạt gần như không còn gì.

Thiệu Bình Ba chỉ dặn dò một câu, cũng không phải là nhằm vào bọn họ, mà là năng lực của bọn họ không đủ để gánh vác một vài chuyện, phải giao cho người có năng lực đi làm.

Đối với việc này, hai huynh đệ bọn họ có đi tìm phụ thân khiếu nại cũng vô dụng, nhờ mẫu thân đi tìm phụ thân cũng vô dụng, tóm lại phụ thân chính là quyết tâm ủng hộ lão đại.

Theo như bọn họ thấy, cứ tiếp tục như vậy, sau này Bắc Châu đâu còn nơi để hai huynh đệ bọn họ sống yên ổn.

Nguyễn thị khoát tay áo, dường như không muốn nhắc tới việc này, hỏi: "Hai huynh đệ các con lúc này không làm việc công, chạy tới đây làm gì?"

Thiệu Phục Ba tức giận nói: "Thân thể đều sắp rảnh đến mốc meo, nào có chuyện gì để bọn con làm đâu ạ."

"Haizzz!" Nguyễn thị lại khẽ than thở một tiếng, tất nhiên là biết nỗi khổ tâm trong lòng con trai mình, nhưng bà cũng chỉ đành bất lực.

Thiệu Vô Ba quay đầu phất phất tay với hai nha hoàn hầu hạ trong phòng, nói: "Các ngươi lui xuống trước đi, ra ngoài canh chừng, đừng cho người nào tới gần."

Cho dù đây đều là nha hoàn tâm phúc của mẫu thân, nhưng thật sự có vài chuyện có lý do để cẩn thận, vẫn nên để đám nha hoàn tránh mặt thì tốt hơn.

"Dạ!" Hai nha hoàn vâng dạ.

Sau khi thấy hai nha hoàn đã lui ra, Nguyễn thị chớp chớp mắt sáng, nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì mà lén lén lút lút vậy?"

"Ác có ác báo, giờ chết của tên cẩu tặc kia đã đến rồi…" Thiệu Phục Ba cười ha hả một tiếng, tiến đến bên tai mẫu thân, khẽ thuật lại chuyện mà Võ Thiên Nam đã dâng lên.

Nhưng bọn họ không biết trong số hai nha hoàn vừa rồi mới lui ra ngoài có một người lại rón rén quay về, đưa lỗ tai dán lên cửa nghe lén.

Sau khi nghe xong, Nguyễn thị ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: "Các con có ý gì?"

Thiệu Phục Ba cười lạnh: "Hắn ta muốn lợi dụng Băng Tuyết các ra tay diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, đã phạm vào tối kỵ của Băng Tuyết các, chỉ cần có người vạch trần chuyện này, Đại Thiền sơn vì phủi sạch quan hệ, sẽ không tha cho hắn ta!"

Nguyễn thị hoảng sợ: "Các con muốn vạch trần chuyện này ư?"

Lão nhị Thiệu Vô Ba từ tốn nói: "Mẫu thân, cơ hội mất đi sẽ không trở lại, cơ hội thế này cũng sẽ không có lần thứ hai đâu!"

Vẻ mặt Nguyễn thị kinh hoảng, liên tục lắc đầu: "Thôi đi! Mẹ con chúng ta ăn thiệt thòi trên tay hắn ta còn chưa đủ à? Chúng ta không thể thắng nổi hắn ta đâu, mẹ thật sự sợ hắn ta, thật sự không còn dám trêu chọc đến hắn ta nữa, các con nên yên tĩnh ngừng nghỉ đi, cũng thấy thoải mái dễ chịu hơn đấy! Chỉ cần cha các con còn sống, hắn ta cũng không dám làm quá mức, dù sao đại quyền Bắc Châu vẫn còn nằm trong tay cha các con, tuy có hơi ấm ức, nhưng ít nhất vẫn có thể bảo đảm bình an phải không?"

Thiệu Phục Ba trầm giọng nói: "Mẫu thân, người đây là ngâm dưới dâm uy của hắn ta quá lâu nên sợ vỡ mật! Người cho rằng hắn ta sẽ bỏ qua cho chúng ta ư? Người nhìn lại mà xem, ngay cả một bộ quần áo đẹp hắn ta cũng không cho người mặc, bước tiếp theo ngay cả ăn hắn ta cũng sẽ cắt giảm phần ăn của người, người có thể làm gì hắn ta đây? Hắn ta đang từng bước ép sát, phụ thân đã làm những gì? Phụ thân vẫn luôn một mực dung túng hắn ta! Nếu cứ tiếp tục để cho hắn ta hoành hành như vậy, sớm muộn gì ba mẹ con chúng ta cũng chết không có chỗ chôn, hắn ta bất nhân thì cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa!"

Thiệu Vô Ba bình tĩnh nói: "Mẫu thân, người quên cả nhà ông ngoại chúng ta đã chết thế nào rồi sao? Cả nhà ông ngoại đã chết thảm bao nhiêu kia chứ! Tuy chuyện này không có chứng cứ, thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, cũng biết là do ai làm, chỉ là không ai vạch trần thôi, phụ thân cũng đang cố ý giả bộ hồ đồ! Mẫu thân, chẳng lẽ người không muốn báo thù cho cả nhà ông ngoại sao? Chẳng lẽ người chấp nhận để cả nhà ông ngoại chết không nhắm mắt sao?"

Nói đến thù nhà, nhớ tới cái chết bi thảm của cha mẹ mình, Nguyễn thị cắn chặt răng, mặt mũi đầy vẻ khổ sở, thình lình bị hai đứa con trai dồn đến chân tường…

Thấy Nguyễn thị chậm chạp không cho câu trả lời chắc chắn.

Thiệu Phục Ba thúc giục: "Mẫu thân, không thể do dự nữa, chậm sẽ sinh biến! Tên cẩu tặc kia có rất nhiều thủ đoạn, một khi để hắn ta phản ứng lại, còn không biết sẽ nảy ra chiêu số gì đâu, thật sự bỏ qua cơ hội lần này, thì sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa!"

Nguyễn thị rất rối rắm, "Chuyện này có thể thành không?"

Thiệu Vô Ba: "Lần này tất nhiên là không sơ hở chút nào, trước kia thất thủ là bởi vì hắn ta còn có đường lui, nhưng đối đầu với Đại Thiền sơn thì không giống với lúc trước, chọc giận khiến Đại Thiền sơn ra tay, ngay cả cha cũng không bảo vệ được hắn ta, hắn ta ắt phải chết không thể nghi ngờ!"

Cho dù hai huynh đệ bọn họ liên tục cam đoan, nhưng Nguyễn thị vẫn rất lo lắng như cũ, thống khổ nói: "Các con đây là đang ép hắn ta vào chỗ chết, nhưng cũng không chừa lại cho mình đường lui đâu!”

Thiệu Phục Ba trầm giọng nói: "Mẫu thân yên tâm, đã để lại đường lui, bọn con đã thương lượng xong, việc này không cần hai huynh đệ bọn con cùng nhau ra mặt, chỉ cần một mình con ra mặt vạch trần là được rồi, người và Nhị ca cứ vờ như không biết rõ tình hình, một khi có bất trắc gì đó, một mình con gánh chịu là được!”

Lão nhị Thiệu Vô Ba cúi đầu im lặng.

Nguyễn thị nhìn lão nhị, lại nhìn lão tam, lo lắng hỏi: "Để người khác ra mặt vạch trần không được sao? Vì sao nhất định phải tự mình đích thân ra trận?"

Bà thật sự là sợ hãi Thiệu Bình Ba, nhiều năm như vậy, thật sự là bị Thiệu Bình Ba làm cho sợ hãi.

Còn Thiệu Bình Ba vì ổn định hậu phương, ra tay luôn luôn tàn nhẫn, rất có sức uy hiếp, khiến cho bọn đạo chích không dám tùy tiện hành động!

Thiệu Vô Ba trầm ngâm nói: "Đây là trận chiến ngươi chết ta sống, không thể chừa lại đường lui nào cho hắn ta, cũng phải đề phòng Đại Thiền sơn và phụ thân bên kia bao che khuyết điểm, chỉ có huynh đệ bọn con tự mình ra mặt tạo áp lực, mới có thể hoàn toàn ép hắn ta vào con đường chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.