Đạo Quân

Chương 332: Hữu Kinh Vô Hiểm (1)



Gã thật sự ngán rồi, thường xuyên đi lại bên biên giới nguy hiểm gã cũng sợ rồi, biết cứ tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.

Đàm Diệu Hiển nhìn sắc trời bên ngoài: “Vẫn chưa tới giờ, đợi chạng vạng tối đã, ta cũng phải đi chuẩn bị một chút.”

Lục Thánh Trung lập tức hỏi: “Chuẩn bị gì, có cần ta hỗ trợ không?”

“Cái này không cần.” Đàm Diệu Hiển lắc đầu, bước nhanh vào trong sân, nhặt bảy tám cái lá cây dưới gốc cây.

Trở về y cầm kim may, ngồi trước bàn nâng lá, cầm kim chần chừ một lúc, bỗng hỏi: “Lý huynh, viết cái gì?”

Lục Thánh Trung: “Huynh muốn gặp nàng, hỏi nàng thử có cách gì không?”

Đàm Diệu Hiển lắc đầu: “Lời này trước kia từng hỏi, nàng không có cách nào cả.”

Lục Thánh Trung: “Vậy huynh nói huynh sắp rời khỏi Bắc Châu, muốn gặp nàng một lần cuối, hỏi nàng ra ngoài gặp khó khăn gì, cùng thương lượng cách giải quyết, ừm, đại khái là vậy đấy.”

Đàm Diệu Hiển muốn nói lại thôi, có điều hôm nay đã bị mấy lời của Lục Thánh Trung dạy dỗ, chung quy cũng đã cổ vũ được khí khái nam nhi, cuối cùng đã quyết tâm liều mạng, không thèm đếm xỉa gì nữa.

Đặt phiến lá bên bàn, dựa bàn, kim may liên tục đâm đâm xuống, đảo mắt từng dòng chữ nhỏ xuất hiện trên phiến lá.

Thủ pháp này... Lục Thánh Trung ở bên ngẩn ngơ, quả thực nhìn mà than thở.

Còn tưởng rằng đâm chữ trên lá rất phiền phức, giờ mới phát hiện, thủ pháp của con mọt sách này rất thuần thục, tốc độ cực nhanh, đây rõ ràng đã được luyện! Thật không hổ là người đọc sách...

Điều khiến Lục Thánh Trung càng cạn lời là, chữ trên phiến lá gã không hiểu, họ dùng mật ngữ, chắc chắn đã hẹn ước với Thiệu Liễu Nhi, chẳng trách lại có thể viết trước mặt gã như vậy.

Gã còn định thăm dò thử, nếu cần có thể giả mạo Đàm Diệu Hiển liên lạc với Thiệu Liễu Nhi, bây giờ xem ra không có được phương thức phiên dịch mật ngữ e là không được.

Lúc này gã cũng chỉ có thể cảm khái đôi tiểu tình nhân này đúng là rất bỏ tâm tư...

Đồ đã chuẩn bị xong, đợi gần đến thời gian, bước ra trước cửa Đàm Diệu Hiển liền lấy quyển sách ra, kẹp mấy phiến lá đã chích chữ xong vào trong sách.

Sách đã cầm trong tay, lá cây đâm chữ cũng đã mang, y hỏi Lục Thánh Trung: “Lý huynh, thời gian đã gần đến rồi.”

Lục Thánh Trung vẫn ngồi đấy, haha nói: “Địa điểm bí mật, ta không nên đi thì hơn. Một mình Đàm huynh đi đi, ta ở đây chờ huynh quay về.”

Dù sao gã cũng không thể công nhiên ra ngoài lộ diện với Đàm Diệu Hiển.

“Được.” Đàm Diệu Hiển gật đầu đồng ý, y cũng không tiện diễn kịch để người ta xem.

Sau khi mắt nhìn y ra khỏi cửa, Lục Thánh Trung liền lộ mặt ngay đầu tướng, mắt nhìn theo, sau đó nhanh chóng leo tường từ một phía khác ra ngoài...

Trong thành có mương nước dẫn nước ngoài thành vào, nước sinh hoạt của rất nhiều người trong thành đều bắt nguồn từ đây. bên mương nước có người giặt quần áo, rửa rau, còn có những đứa trẻ nghịch nước, người hai bên đường qua lại không ngớt, trên mương nước có cầu, phong tình dưới ánh trời chiều.

Ở thượng du khá yên tĩnh của mương nước có một khe nước được chia dòng ra nối thẳng vào phủ thứ sử, dòng nước sau khi uốn quanh phủ thứ sử thì ngoặt lại lại chảy ra một lối khác.

Cảnh vật nơi này tĩnh mịch, là nơi người đọc sách thường tới.

Lúc Đàm Diệu Hiển tới đây đã có vài người đọc sách khác hoặc cầm sách vừa đi vừa đọc hoặc cầm sách chắp tay sau lưng, hoặc đi qua đi lại ngâm tụng, y cũng là một trong số những người tản bộ ở đó.

Có điều y khá tao nhã, thích hái vài phiến lá ven đường lắc lư nơi tay xem sách, xem một chút lại bất tri bất giác tiện tay ném đi, rồi lại bất tri bất giác hái một phiến lá khác.

Lúc đi qua đi lại ngang qua rãnh nước nhỏ thông đến phủ thứ sử, trong lúc lơ đãng lại rút từng phiến lá trong sách thả xuống khe nước.

Y không thả xuống cùng lúc mà cứ cách một lúc mới thả một phiến từ trong sách, ném hết một lần sợ người đã hẹn kia bỏ lỡ.

Như thế này mà cũng được à? Lục Thánh Trung ở một góc rình trong lòng thầm thổn thức, để giải nỗi khổ tương tư, đôi nam nữ thật đúng là luyện được năng lực làm gián điệp rồi...

Trong phủ thứ sử, trong lâm viên, Thiệu Liễu Nhi mặc váy dài màu hồng trong tay cũng cầm quyển sách, đi qua đi lại bên dòng suối nhỏ nước chảy róc rách trong rừng cây nhỏ.

Thủ vệ ngầm xung quanh thỉnh thoảng sẽ chú ý đến bóng dáng xinh đẹp đi qua đi lại trong rừng nhưng cũng không chú ý lắm, họ đều biết đây là thói quen của Thiệu đại tiểu thư, trừ phi trời mưa, nếu không đại tiểu thư luôn đọc sách ở rừng cây u tĩnh trong khoảng thời gian này nên không ai đi quấy rầy.

Thiệu Liễu Nhi cầm sách đi qua đi lại liếc mắt xuống bên dưới nhìn phiến lá câu trôi trong dòng suối nhỏ, trong lòng mừng thầm, biết tình lang truyền tin tới.

Thấy phiến thứ nhất nàng biết sẽ có phiến thứ hai nên nàng đến một tảng đá bên dòng suối ngồi xuống.

Đợi phiến lá thứ hai trôi đến, hàng hơi cúi người đưa tay nhặt phiến lá trong nước lên, cũng không vội nhìn mà kẹp giữa ngón tay như tùy tiện nghịch đồ chơi, sau khi tập trung tinh thần xem hết một đoạn văn mới chậm rãi đứng dậy rời đi, quả thực là thần không biết quỷ không hay...

Sắc trời dần tối, Đàm Diệu Hiển trở về nhà, đẩy cửa sân ra nhanh chóng đóng lại, bước nhanh vào sảnh đường nhìn thấy Lục Thánh Trung đang mỉm cười ngồi trong đường chờ y.

“Ổn chứ?” Lục Thánh Trung biết rõ còn cố hỏi một tiếng.

Đàm Diệu Hiển có chút ngượng ngùng, vuốt cằm nói: “Hẳn là ổn.”

Lục Thánh Trung lập tức hỏi: “Khi nào có câu trả lời?”

Đàm Diệu Hiển: “Hẳn là phải sáng ngày mai.”

Lục Thánh Trung trêu ghẹo nói: “Xem ra sáng mai Đàm huynh lại muốn ra ngoài đọc sách rồi.”

Đàm Diệu Hiển mặt mày xấu hổ chắp tay xin tha.

Từ lâm viên trở lại viện tử của mình, sắc trời hơi tối, đèn hoa vừa lên.

Sau khi hạ nhân bày đồ ăn lên bàn, Thiệu Liễu Nhi ngồi cạnh bàn không nhanh không chậm dùng cơm, tạm thời chưa vội xem nội dung trên lá cây, không dám để lộ manh mối.

Hai lông mày nhíu lại hơi có vẻ sầu lo, tâm tư cũng thực sự hơi lo lắng, không phải vì không gặp được tình lang, mà là trong nhà gần đây thực sự xảy ra quá nhiều chuyện. Nhị nương và hai ca ca bị người ta hạ độc mưu hại trong phủ thứ sử, đại ca lại bị giam vào địa lao.

Sau khi chuyện xảy ra, phụ thân tinh thần buồn bã có đến thăm nàng, hạ nhân không dám nói với nàng, chính miệng Thiệu Đăng Vân đã nói cho nàng biết.

Tuy Thiệu Đăng Vân không nói nguyên nhân cụ thể nhưng nàng biết đại ca luôn bất hòa với mẫu tử Nguyễn thị, lúc này đại ca bị bắt trong lòng nàng đã có suy đoán nhưng không dám nghĩ sâu, ngẫm lại vẫn sợ hãi.

Bên địa lao nàng muốn đi thăm đại ca nhưng lại không cho nàng vào. Quản gia trong phủ đại ca Thiệu Tam Tỉnh nói đại ca không muốn gặp nàng, chỉ nói không sao, bảo nàng tự chăm sóc cho bản thân, không cần lo lắng cho đại ca.

Sau khi dùng bữa xong bảo người châm đèn trong thư phòng, một mình ngồi trong thư phòng lấy phiến lá kẹp trong trang sách ra nghiên cứu.

Mỗi ngày đây chính là thời điểm đẹp đẽ nhất của nàng, nhưng lần này sau khi đọc nội dung trên phiến lá xong Thiệu Liễu Nhi lại ngồi không yên, bỗng nhiên đứng lên, đi qua đi lại trong thư phòng.

Đàm Diệu Hiển nói y phải đi rồi, y phải rời Bắc Châu, y muốn muốn gặp nàng một lần cuối, làm sao bây giờ? Y bảo nàng sao nỡ rời xa đây!

Nàng muốn bất chấp chạy ra khỏi nhà đi gặp y nhưng trong nhà đang coi nàng rất chặt, căn bản sẽ không để nàng ra khỏi nhà, có bảy tám hạ nhân hầu hạ nàng đều đang nhìn nàng chằm chằm, đây đều là người đại ca phái tới, nàng căn bản không có cách nào thoát thân.

Xông thẳng ra ngoài sao? Cũng không xông ra được, hộ vệ trong nhà đâu phải để trang trí.

Huống hồ trong nhà lúc này nàng cũng không nên làm ồn ào.

Đi cầu đại ca sao? Đại ca đang ở trong ngục đâu chịu gặp mình.

Không biết có phải do sợ nàng hỏi nguyên nhân cái chết của mấy người nhị nương không.

Nhớ tới nguyên nhân cái chết của bọn nhị nương, Thiệu Liễu Nhi đi qua đi lại trước bệ cửa sổ sửng sốt một chút, dường như nhớ ra điều gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.