Xoay người lại, đối diện với y, nàng nhắc nhở khuyên: “Theo như tin tức của lão Thiệu, căn bản ngươi không hiểu mấy về hắn, chỉ biết hắn không đơng ianr. Mà trước mắt hắn đã bắt trúng mạch của ngươi, ván cờ này chơi thế nào nữa? Còn chơi tiếp như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị thiệt thòi.”
Thiệu Bình Ba: “Ý ngươi là…bỏ qua cho hắn?”
“Không phải là bỏ qua hắn. Bình Ba, hiện giờ cảm xúc của ngươi không tốt, đã bị hắn chọc nổi giận rồi, nhất định phải bình tĩnh lại, không thể tiếp tục đấu như vậy với hắn nữa. Hiện giờ hắn đã bắt trúng mạch của ngươi, ngươi làm càng nhiều sẽ càng cho hắn nhiều sơ hở để lách qua. Trước hết, mặc kệ đi, bình tĩnh quan sát một chút, biết người biết ta luôn không sai, không thể cứ tiếp tục mơ mơ hồ hồ mà làm được nữa. Chỉ cần ngươi bất động, ta tin tưởng hiện tại hắn cũng không thể làm gì ngươi.”
Thiệu Bình Ba lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ hắn sẽ dừng tay sao?”
“Ta không tin hắn dám mạnh mẽ xông vào phủ thành Bắc Châu! Hắn như con rùa rụt cổ không ra, ta không làm gì được hắn. Hắn dám ra đây, ta sẽ giúp ngươi trừng trị hắn!”
“Ngươi giúp ta trừng trị hắn?” Thiệu Bình Ba cau mày.
Tô Chiếu thở dài: “Ngươi còn không phát hiện ra sao? Thủ đoạn của hắn rất cao minh, rất rành rẽ loại ám đấu này, hà tất phải đi theo đấu với sở trường của người ta? Đối phó với người như thế, đơn giản một chút, nhắm đúng nhược điểm của hắn, là tu vi không cao, vũ lực kém cỏi, dùng vũ lực mà giải quyết luôn đi. Bất động thì thôi, một khi cơ hội tới sẽ hạ sát thủ, không cần phải cong vẹo gì với hắn, bằng không, vòng sớm vòng lui, chúng ta sẽ tự trói mình lại đấy!”
Thiệu Bình Ba chần chừ nói: “Ngươi định vận dụng nhân thủ của tổ chức sao? Có thích hợp không? Xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể bàn giao với người trong tổ chức, không được vì nhỏ mà mất lớn!”
“Ta tự có chừng mực nên làm thế nào. Hiện giờ, việc quan trọng nhất của ngươi là phải qua được cửa ải nảy đã, tập trung lo chuyện của mình đi. Chuyện của ngươi mới là đại sự, làm lỡ đại sự của toàn Bắc Châu để chơi cùng hắn, có đáng giá không? Một Bắc Châu to lớn so với hai quận nhỏ nhoi, là hắn chịu thiệt hay là ngươi ngốc?”
“Huống hồ, hắn là tu sĩ, không cần quan tâm đ ến tục sự hai quận, có đủ tinh lực chơi với ngươi, hơn nữa, dù làm ra chuyejn gì cũng có thể bỏ lại hai quận ma chạy. Ngươi làm ra chuyện gì có thể bỏ lại Bắc Châu chạy lấy người sao? Không còn Bắc Châu, còn ai coi trọng ngươi? Hai ngươi hoàn toàn không thể so sánh! Nếu ngươi thực sự muốn chơi cùng hắn, sợ là đúng với mong muốn của hắn rồi. Bình ba, chuyện của tu sĩ cứ để cho chúng ta dùng cách của tu sĩ để giải quyết. Việc này cứ giao cho ta, ngươi không cần để ý đến!”
Thiệu Bình Ba được lời này đề tỉnh, ngẫm lại, quả thực không đúng. Vì một Ngưu Hữu Đạo mà nháo đại cục Bắc Châu đến thế này đáng không? Nếu không phải mình cứ luôn tâm tâm niệm niệm muốn bắt Ngưu Hữu Đạo, sao có thể cho hắn cơ hội dằn vặt bên này thành ra như vậy? Suýt nữa thì y đã nháo Bắc Châu tan tành rồi.
Thiệu Bình Ba trầm ngâm gật đầu đáp: “Được, ta cũng không hy vọng gì Đại Thiện Sơn bên kia, hai bên cách quá xa, không có tranh chấp về lợi ích, bọn họ sẽ không tùy tiện đánh với Thiên Ngọc Môn. Ngưu Hữu Đạo ta giao cho ngươi, có điều, phải nhớ, không được làm lỡ chuyện bên kia.”
“Ngươi yên tâm, ta không nóng vội như ngươi đâu, thấy có cơ hội mới hạ thủ. Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta sẽ đích thân chạy đến quận Thanh Sơn sao? Được rồi, nếu ngươi đã nghĩ thông suốt, vậy không nói chuyện này nữa, để ta nghĩ cách xử lý là được.” Tô Chiếu khoát tay áo, đổi hướng đề tài, hỏi:”Đúng rồi, ta nghe nói ngươi nhịn ăn nhịn mặc, muốn ngăn chặn lối sống xa hoa gì đó. Sao thế? Thiếu tiền quá à? Mấy năm nay ta vẫn tích cóp được chút tiền, ngươi không ngại thì cứ dùng trước đi.”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Tiền kia không thể động vào, chờ bên này xong xuôi cần rất nhiều tài lực mua chiến mã. Mà bên Đại Thiện Sơn cũng cần mở rộng môn phái, vẫn không ngừng chiêu thu đệ tử, vẫn chìa tay ra đòi tiền. Ta cũng vẫn đang giả nghèo với bọn họ đấy. Tình hình hiện tại thế này không có tiền bọn họ cũng không thể làm gì, đột nhiên ngươi vứt sang một khoản tiền lớn, bọn họ thấy có tiền, đương nhiên sẽ lại chìa tay ra. Ta có thể không cho sao? Bọn họ sẽ lấy đi phần lớn, còn được bao nhiêu để chi tiêu cho Bắc Châu?”
Tô Chiếu gật đầu: “Vậy cũng đúng.”
Buông được tâm sự, rốt cuộc Thiệu Bình Ba lại tập trung vào chính sự: “Đúng rồi, Lệnh Hồ Thu lần trước ngươi nói thế nào rồi?”
Tô Chiếu nhíu mày: “Có tiếp xúc một lát, nhưng cũng không làm gì được. Mặc dù người này là một tán tu nhưng lại là một tên lái buôn trong giới tu hành, rất giỏi kết giao bằng hữu, quan hệ giao thiệp cực lớn, tuy bản thân không có thế lực nào để dựa vào, nhưng cũng không ai dám làm gì y. Y rất tiêu dao tự tại, không muốn dựa dẫm vào phe nào, muốn mời chào y rất khó, thăm dò một lúc, hầu như không có khả năng!”
“Ta thích là các quan hệ giao thiệp của y, có tác dụng rất lớn với ta!”
Tô Chiếu thở dài: “Để ta nghĩ thêm biện pháp đi.”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài vọng vào, Thiệu Tam Tỉnh xông vào trong nhà lao, lo lắng nói: “Đại công tử, không tốt, xảy ra chuyện rồi!”
Xem bộ dáng này trái tim Thiệu Bình Ba nặng trĩu muốn rơi xuống.
Tô Chiếu cau mày: “Chuyện gì mà gấp như vậy?”
Thiệu Tam Tỉnh vội la lên: “Liễu Nhi tiểu thư trốn rồi!”
Tô Chiếu sững sờ, không hiểu gì.
Thiệu Bình Ba trầm giọng nói: “Nhiều người canh giữ như vậy, đều mù điếc cả sao?”
Thiệu Tam Tỉnh giẫm chân nói: “Tiểu thư lừa những người canh giữ mình ăn, hạ độc trong đó, tất cả các hạ nhân canh giữ nàng đều bị độc chết, cũng may thủ vệ gần đó thấy đám hạ nhân kia mãi không xuất hiện, thấy khác thường, bèn đi tới xem xét, mới phát hiện ra.”
Thực ra thuốc Lục Thánh Trung đưa cho nàng không phải thuốc mê, mà là độc dược có biểu hiện trúng độc rất giống với thuốc mê. Y sợ dược tính của thuốc mê không đủ, nhỡ hạ nhân tỉnh lại sớm sẽ hỏng việc, để tranh thủ được tối đa thời gian, bèn gạt Đàm Diệu Hiển và Liễu Nhi, đám hạ nhân kia ngã xuống, sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Tô Chiếu không nói gì, theo bản năng nhìn sang Thiệu Bình Ba. Người này làm ca ca vừa mới hạ độc gây chuyện, muội muội cũng góp một tay vào, thật không hổ là hai huynh muội. Quá tàn nhẫn!
Thiệu Bình Ba cũng nghĩ đến vấn đề này, gò má giật giật, hỏi: “Nó kiếm ra độc dược từ đâu? Xác thực là nó bỏ chạy chưa hay bị người khác kèm ra ngoài?”
Thiệu Tam Tỉnh đáp: “Việc này đã kinh động đến đại nhân, đã cho điều tra rồi. Quả thực bên cửa hông có một hạ nhân lạ mặt cầm bảng đi ra ngoài, thủ vệ bên kia nghĩ lại một lát mới tỉnh ngộ, xác thực là khá giống, rất có thể là tiểu thư cải trang rời đi. Thủ vệ đã xác nhận tiểu thư chỉ đi ra ngoài một mình, không có ai kèm theo! Còn độc dược, không biết tiểu thư kiếm đâu ra!”
“Các thủ vệ kia làm ăn kiều gì thế này?” Thiệu Bình Ba giận tím mặt, chợt nắm tay lại ho khan một trận, hai gò má căng lên, nhắm mắt lại, cố gắng hít vào, nghỉ một lát mới thở ra, mở mắt cắn răng nói: “Có thể dụ dỗ nó làm ra việc này cũng chỉ có một người, Đàm Diệu hiển. Lập tức sia người tới nhà y tìm người!”
“Được!” Thiệu Tam Tỉnh xoay người chạy đi.
“Chờ đã!” Thiệu Bình Ba gọi lại.
Thiệu Tam Tỉnh dừng bước quay đầu lại nhìn y.
Sắc mặt Thiệu Bình Ba không hề thay đổi: “Không cần đi đâu hết, Đàm gia đi tới Kinh thành cũng phí công thôi, ngươi nên rời khỏi thành đi. Nha đầu kia dù có không hiểu chuyện cũng sẽ không bỏ chạy vào lúc này, hẳn là bị người ta dụ ra ngoài rồ. Tám chín phần mười người dụ được nó ra ngoài là Đàm Diệu Hiển kia. Họ Đàm kia không có được tâm tư thâm sâu như thế, sau lưng có người. Ta nên làm thịt họ Đàm kia để chấm dứt hậu hoạn từ sớm rồi, nhẹ dạ một cái, lại cho người ta có sơ hở để lách vào!”