Hai mắt Thiệu Liễu Nhi sáng rực lên, có vẻ rất ngây thơ, ngượng ngập chào: “Xin chào Lý đại ca!”
“Ha ha, đừng khách khí, đừng khách khí!” Lục Thánh Trung thoải mái cười to, trong lòng thầm mắng nha đầu ngốc, ở lại Thiệu gia không ở, lại cứ muốn bỏ trốn cùng gã thư sinh nghèo này.
Nghĩ thì nghĩ, y vẫn quay lại chỉ một chiếc thuyền ô bồng bỏ neo bên bờ sông sau lưng, lớn hơn thuyền ô bồng bình thường rất nhiều: “Đàm huynh, thuyền đã chuẩn bị xong, việc này không nên chậm trễ, lên thuyền đi!:”
“Được!” Đàm Diệu Hiển gật đầu nắm tay Thiệu Liễu Nhi đi theo.
Thiệu Liễu Nhi không ngừng liếc nhìn bội kiếm bên hông Lục Thánh Trung, lòng càng trầm xuống.
Thực ra Đàm Diệu Hiển cũng chú ý tới, trước đó y chưa từng thấy Lục Thánh Trung mang theo kiếm, nhưng cũng không để ý, các văn sĩ y kết giao có không ít người dùng kiếm làm trang sức, cũng thấy rất bình thường.
Nhưng y không thể so được với ánh mắt của Thiệu Liễu Nhi, liếc mắt một cái là nàng nhận ra bội kiếm bên hông Lục Thánh Trung không không phải bội kiếm bình thường, người bình thường sẽ không múa được, nếu cố vung kiếm cổ tay rất dễ bị tổn thương, phần lớn là tu sĩ sử dụng.
“Cẩn thận một chút!” Khi lên thuyền, thấy Thiệu Liễu Nhi có vẻ thận trọng, Đàm Diệu Hiển vội đỡ nàng.
Lục Thánh Trung thấy vậy, cười ha ha trêu ghẹo: “Đàm Huynh thực chu đáo với đệ muội!”
Đàm Diệu Hiển đỡ Thiệu Liễu Nhi lên thuyền lúng túng nói: “Nàng sợ nước, không dám ngồi thuyền, lần này thực sự làm khó nàng rồi.”
Nghe nói nàng không biết bơi, Lục Thánh Trung lại càng yên tâm, mỉm cười, phất tay ra hiệu cho lái thuyền chèo thuyền đi.
Vừa lên thuyền, Thiệu Liễu Nhi kiểm tra tình hình ngay lập tức, ánh mắt dừng một chút ở cái túi da dê căng phồng khí ở đuôi thuyền.
Thứ này làm bằng da dê, thổi phồng lên, vài thuyền chở người thả lên thuyền để đề phòng khi thuyền bị lật có thể dùng đến, có người thậm chí còn dùng cái này làm bè da dê.
Người chèo thuyền gỡ dây thừng, ném lên thuyền, bản thân cũng nhảy lên, chống gậy trúc cao cao chống lên bờ, thuyền trôi xa dần dần xuôi dòng trôi xa.
Thiệu Liễu Nhi ngoái nhìn thuyền phu kia vài lần.
Chân trời mờ dần, đến giờ cơm, Lục Thánh Trung đã chuẩn bị tốt cho hành trình xa, đương nhiên trên thuyền đã có đồ ăn chu đáo.
Lục Thánh Trung ở bên trong loay hoay loay hoay, Thiệu Liễu Nhi vội vàng đứng dậy giành làm: “Đây đều là việc của nữ nhân chúng ta. Để ta để ta!”
Nàng nhất định đòi giành làm, Lục Thánh Trung cũng đành chịu, cuối cùng cười cười quay lại, dựng ngón cái với Đàm Diệu Hiển: “Đệ muội hiền lành, Đàm Huynh thực sự có phúc lớn!”
Đàm Diệu Hiển cười ngây ngô sung sướng không khép nổi miệng.
Trong lúc bên này bàn chuyện ăn uống, Thiệu Liễu Nhi lại đứng dậy, bưng chén nước lên đầu thuyền mời: “Thuyền gia vất vả rồi, uống miếng nước đi!”
“Không được!” Thuyền phu vội khoát tay, nhưng thịnh tình không thể chối từ, cuối cùng vẫn nhận lấy uống.
Lục Thánh Trung lại giơ ngón cái với Đàm Diệu Hiển.
Quay về ngồi một lát, Thiệu Liễu Nhi lại nhìn sang bội kiếm Lục Thánh Trung để bên cạnh, nói: “Phụ thân ta rất thích đao kiếm, từ nhỏ ta cũng thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng vài phần. Lý đại ca có thể cho ta thưởng thức một chút không?”
Lục Thánh Trung cười nhặt kiếm bên cạnh lên, đặt lên bàn, đẩy tới: “Hơi nặng đó!”
Đàm Diệu Hiển kinh ngạc: “Nàng thích đao kiếm sao?”
“Xem thường thiếp sao? Thiếp múa kiếm cho chàng xem!” Thiệu Liễu Nhi cầm bảo kiếm đứng dậy, đến đuôi thuyền, rút kiếm cầm lên có vẻ muốn múa nhưng lại không nâng được, kinh hô: “Nặng thật!”
Lục Thánh Trung mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ, cân nặng của kiếm này há ngươi có thể chơi được?
Thấy Thiệu Liễu Nhi lảo đảo như thể lúc nào cũng có thể rơi xuống sông, Đàm Diệu Hiển hãi hùng khiếp vía, vội vàng đứng dậy đi ra đỡ lấy nàng: “Không múa nữa, cẩn thận kẻo rơi xuống nước, mau dừng lại!”
Thiệu Liễu Nhi chống kiếm dừng lại, Đàm Diệu hiển tới đỡ lấy nàng, nàng cũng kéo y lại không cho về.
Hai người cứ thế đứng ở đuôi thuyền thưởng thức cảnh đẹp mặt trời lặn bên sông.
Lục Thánh Trung đột nhiên quay lại, lắc mình tới đầu thuyền, ánh mắt kinh nghi bất định, tìm thuyền phu vừa rơi xuống nước, không biết gã cố ý hay vô ý.
Đúng lúc này, chợt y cảm thấy hơi hoa mắt, đầu ong ong, cố gắng lắc đầu.
Thệu Liễu Nhi ở đuôi thuyền vẫn để ý vạch kiếm trong tay một cái, chặt đứt dây thừng buộc da dê, quả quyết đá túi da dê xuống nước.
Đàm Diệu hiển đang nhìn theo hướng thuyền phu rơi xuống nước không để ý bị Thiệu Liễu Nhi nắm chặt vạt áo đẩy xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
Thiệu Liễu Nhi phất tay ném bảo kiếm của Lục Thánh Trung xuống sông, bản thân mình cũng nhảy xuống.
“Tiện nhân!” Lục Thánh Trung hiểu ra vấn đề, đột nhiên gầm lên, muốn rút bảo kiếm đấnh giết, sờ sang bên hông mới biết bảo kiếm không ở bên người.
Cố nén khó chịu, y lách mình tới, vừa tới đầu thuyền thì lảo đảo, hai chân mềm nhũn, suýt nữa rơi xuống nước, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nhét một viên giải độc hoàn vào miệng.
Đàm Diệu hiển chìm chìm nổi nổi dưới nước, kêu lên oai oái.
Thiệu Liễu Nhi từ dưới nước nổi lên, kéo lấy túi da dê bơi về hướng Đàm Diệu Hiển không biết bơi.
Nàng vừa bơi tới chỗ Đàm Diệu Hiển vừa quay lại cảnh giác nhìn Lục Thánh Trung bên kia.
Mông hãn dược Lục Thánh Trung cho nàng không dùng hết, giờ lấy ra dùng nốt.
Lục Thánh Trung ngồi xếp bằng cùng Thiệu Liễu Nhi dưới nước nhìn nhau, thuyền tiếp tục chảy xuôi dòng, song phương cách nhau xa dần.
Thấy y ngồi im ở đuôi thuyền không thể động, hẳn là đã thành công, Thiệu Liễu Nhi nhẹ nhàng thở ra, quay lại dốc hết sức kéo Đàm Diệu Hiển chỉ lộ cái mặt trên mặt nước bơi đi.
Túi da dê trôi đi, nàng cào tay xuống nước bắt được một sợi dây thừng, mừng như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nổi được mặt lên, nàng liều mạng bò lên trên. Bò lên lại rơi xuống, rơi xuống lại bò lên, nóng lòng cầu sinh, nóng lòng hít thở, nhưng cũng nhiều lần bị sặc nước.
“Đàm lang! Đàm lang!...” Thiệu Liễu Nhi ở trên túi da dê gọi lớn, đánh thức y dậy, rồi lại xuống nước ôm chân y lên.
Giày vò một hồi, Đàm Diệu Hiển cũng bò lên được túi da dê, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nằm sấp trên đó như con chó chết, thi thoảng lại nôn ra nước.
Thiệu Liễu Nhi nắm dây thừng buộc trên túi da dê, ổn định lại không cho nó lăn lộn dưới dòng nước nữa, nếu không, Đàm Diệu hiển sẽ lại rơi xuống nước.
Một nữ nhân với khuôn mặt xinh đẹp vung mái tóc dài ướt sũng nước, thân thể mềm mại ra sức khua khua mặt nước, kéo túi da dê, nắm hướng kéo lên bờ.
Lục Thánh Trung ngồi dưới đuôi thuyền nhìn nàng cầu sinh hận đến nghiến răng. Y đã từng tiếp xúc với Đàm Diệu Hiển, biết thư sinh yếu ớt không có được tâm tư này, cungax không gạt được y, là Thiệu Liễu Nhi làm.
Còn tưởng nha đầu này ngốc nghếch, lừa một chút là được, lại dễ dãi thất thân, ai ngờ nàng ta giả heo ăn thịt hổ.
Còn nói không biết bơi? Xem nàng ta cứu người thế này còn nói là không biết bơi? Rõ ràng là từ lúc mới lên thuyền đã có dụng ý khó dò.
Tranh việc là vì nàng ta hiền lành sao? Rõ ràng là muốn tìm cơ hội hạ độc.
Rõ ràng nàng một mực giả bộ yếu ớt, khiến cho mình không chút phòng bị uống rượu nàng ta mời, vậy mà còn để nha đầu đó lừa đi vũ khí tùy thân.
Nha đầu này thật không hổ là thân muội muội cùng cha mẹ sinh ra với Thiệu Bình Ba, cũng âm tàn như vậy, nàng ta có thể quả quyết hạ dược người bên cạnh mình như vậy, đáng lẽ mình phải cảnh giác mới đúng. Hoài nghi người chèo thuyền sẽ mang lại nguy hiểm, nàng ta cũng không tha cho thuyền phu, lại càng chứng minh điều này.
Trơ mắt nhìn một đôi cẩu nam nữ càng lúc càng xa xa ngay trước mắt mình, mình lại không thể làm gì, y càng nghĩ càng nghẹn một bụng lửa giận. Thuyền lại lật trong mương!
Ấy vậy mà y vẫn cứ phải cố nén lửa giận, ép mình phải bình tĩnh lại, bình tâm thi pháp khử độc!
Đàm Diệu Hiển nằm trên túi da dê cuối cùng đã tỉnh lại, nhìn xung quanh một lát vội ôm chặt lấy túi da dê không dám động loạn, chỉ sợ rơi xuống.