Nam tử kia lại nói: “Có lẽ chờ tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Theo ta thấy, bắt thẳng hỏa kế kia thẩm vấn thì hơn!”
“Ừ!” Tô Chiếu vừa gật đầu, chợt nghe trong viện có tiếng kêu gào như dã thú, còn có tiếng ném đồ vật.
“Ha ha!” Tô Chiếu cười nhạt, bước nhanh vào trong viện.
Cửa một gian phòng đã bị đánh vỡ, trong đình viện, Lục Thánh Trung khi thì cào tim cào phổi lăn lộn dưới đất, đau đớn không chịu nổi, khi thì đập đầu xuống đất đến chảy máu trán. Vết thương bị phi cầm cào nát sau lưng lại rướm máu đỏ thẫm.
Vô tình thấy Tô Chiếu đi tới, y lăn lộn bò qua, ôm lấy chân nàng đau đớn gào khóc: “Thuốc giải. Thuốc giải. Cho ta thuốc giải!”
Hiển nhiên y đã đoán được viên thuốc tối qua bị ép ăn chính là nguyên nhân.
Tô Chiếu từ trên cao nhìn xuống, nói: “Chúng ta đã làm theo lời ngươi nói, tin tức lại bị gián đoạn, không có người đón, chuyện gì xảy ra?”
Lục Thánh Trung cố gắng lắc đầu quầy quậy: “Ta không biết.”
“Không biết? Vậy ngươi cứ thong thả hưởng thụ đi.” Nàng đá y lăn ra xoay người muốn đi.
“Không muốn!” Lục Thánh Trung gào lên muốn nứt cuống họng, lại vội vàng bò tới, ôm chân nàng, run rẩy đau đớn: “Ta không biết thật!”
Tô Chiếu rủ mi nhìn: “Vậy chờ ngươi biết rồi nói sau!”
Lục Thánh Trung dỗi tay ra đau khổ cầu khẩn: “Thuốc giải, cho ta… cho ta…”
Tô Chiếu đứng im bất động.
Mặc cho y chịu đựng.
Dường như không thể chịu nổi đau đớn giày vò, đột nhiên Lục Thánh Trung đập đầu liên tục xuống đất vang lên ầm ầm đùng đùng, cuối cùng, bất ngờ há miệng cắn vào bắp chân Tô Chiếu.
Tô Chiếu vung chân đá y bay ra ngoài.
“A…” Lục Thánh Trung rơi xuống đất kêu lên đau đớn thê thảm, không ngừng lăn lộn cắn vào tay mình đứt ra một miếng thịt, nuốt sống sờ sờ máu me be bét, vô cùng thê thảm.
Thấy tình hình này, Tô Chiếu lật ngón tay kẹp một viên thuốc đưa ra: “Chắc là y không nói dối đâu. Cho y thuốc đi!”
Nam tử bên cạnh nhận lấy thuốc giải, tránh đi, dẫm một cước lên ngực Lục Thánh Trung, bóp lấy cằm y, bấm ngón tay ấn thuốc giải vào cổ họng y.
Một lúc lâu sau, Lục Thánh Trung như điên dại mới dần yên tĩnh lại, há miệng thở hổn hển.
Nam tử dẫm lên ngực y mới buông chân ra quay lại.
“Ngươi đi làm việc của mình đi.” Tô Chiếu dặn, nam tử kia chắp tay quay người bước nhanh rời đi.
Lục Thánh Trung chậm rãi bò lên, ôm cánh tay chảy máu, lảo đảo đi tới, run rẩy hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã cho ta ăn cái gì?”
“Biết là cái gì cũng vô dụng, cần gì hỏi nhiều. Ta đã cho ngươi thuốc giải, hẳn là có thể áp chế ba tháng không phát tác.”
“Ba tháng? Sau ba tháng thì sao?”
“Lại uống thuốc giải tiếp, lại có thể áp chế ba tháng, cứ thế mà tiếp tục.” Tô Chiếu nhàn nhạt bỏ lại một câu, không nhanh khong chậm rời đi.
Lục Thánh Trung chán nản lảo đảo ngã phịch xuống đất, cười thảm ha ha mãi không thôi.
Trong địa lao phủ Thứ sử, Thiệu Tam Tỉnh lại dẫn Tô Chiếu đội đấu lạp đen đi vào.
Trong lao, Thiệu Tam Tỉnh xoay người nhìn lại.
Cửa lao mở ra, cai ngục đều tránh đi.
“Liễu Nhi không sao chứ?” Tô Chiếu đi vào trong lao, xốc mũ lên hỏi.
Thệu Bình Ba nhắm mắt một lúc mới mở ra, hỏi chuyện khác: “Nói chuyện bên ngươi đi, đã tra ra chưa?”
“Không có, manh mối đứt giữa đường…” Tô Chiếu kể lại đại khái tình hình.
Thiệu Bình Ba nhăn mày: “Chẳng lẽ Lục Thánh Trung động tay động chân?”
“Đã loai bỏ, y không có vấn đề gì.” Tô Chiếu khẽ lắc đầu.
“Hẳn là có người để lộ tin tức Lục Thánh Trung bị bắt. Người ngươi mang tới không có vấn đề gì chứ?”
“Người ta mang đến hiện trường không biết Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo cũng không biết họ. Ngươi còn không biết tổ chức chúng ta sao? Có thể có vấn đề gì? Ta còn nghi ngờ người bên ngươi kia. Tống Thư và Trần Quy Thạc kia không có vấn đề gì chứ?”
“Có vấn đề ta đã không thu nhận bọn họ. Ta đã điều tra cẩn thận, hai người bọn họ từng có mâu thuẫn gay gắt rõ ràng với Ngưu Hữu Đạo, không thể là người của hắn!”
“Hiện trường cũng chỉ có những người đó, không phải Liễu Nhi để lộ tin chứ?”
Thiệu Tam Tỉnh bên ngoài phòng lao đáp: “Từ khi về nhà, tiểu thư vẫn bị trông giữ nghiêm ngặt, vẫn ngơ ngác ngồi đó, một giọt nước cũng không uống, nửa câu cũng không nói, ngay cả Thứ sử đại nhân đến hỏi cũng cũng không lên tiếng, không thể để lộ tin tức được.”
Tô Chiếu chần chừ: “Chẳng lẽ là Đàm Diệu Hiển đã thả đi kia?”
Thiệu Tam Tỉnh vội liếc nhìn Thiệu Bình Ba, lại tiếp tục phục tùng rũ mí mắt.
Thiệu Bình Ba bình tĩnh đáp: “Người của ta đã nhìn tận mắt y lên thuyền, sẽ không có ván đề gì.”
Tô Chiếu trầm ngâm: “Vậy thật kỳ quái.”
“Trước khi đi Lục Thánh Trung đã truyền tin ra nói muốn tới nước Tống, để Ngưu Hữu Đạo phái người tới nước Tống tiếp ứng. Bên này biết Lục Thánh Trung đã đi rồi, người liên lạc bèn rút lui… Nghĩ tới nghĩ lui, nếu ngươi xác định người bên đó không có vấn đề gì cũng chỉ có khả năng này.”
Tô Chiếu yên lặng gật đầu: “Hoàn toàn chính xác có khả năng này.”
Trò chuyện một lát, Tô Chiếu rời địa lao quay lại phủ Lăng Ba.
Vừa về nội viện không lâu, tên thủ vệ lúc trước đi ra ngoài làm việc đã tìm tới nàng bẩm báo: “Đã bắt được hỏa kế kia thẩm vấn. Là người ở Bắc Châu, ba đời ở đây rồi, chỉ là nhận tiền rồi làm việc cho người ta thôi, căn bản không biết tình hình gì.”
“Ai…” Tô Chiếu khẽ thở dài, cũng không lạ, coi như chuyện trong dự liệu.
Nhìn tình hình là biết hỏa kế kia chỉ là chân chạy, nào có biết cơ mật gì, muốn tìm hiểu lần mò lên gốc cũng không được rồi, không biết rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo sắp xếp bao nhiêu người ở phủ Bắc Châu? Là những ai?
“Đến. Đánh ta!”
Trong sơn cốc, dưới vách đá dựng đứng, Ngưu Hữu Đạo vẫy tay với Hắc Mẫu Đơn.
“…” Hắc Mẫu Đơn còn tưởng mình nghe lầm: “Đánh ngài?”
Ngưu Hữu Đạo cười gật đầu: “Không sai! Đến, đánh ta một chưởng thử xem!”
“Đạo gia, ngài đang làm khó ta sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đang luyện công.:
“Luyện công?” Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, hỏi thử: “Vậy ta đánh thử một chưởng nhé.”
“Đừng nói nhiều, bảo ngươi đánh thì ngươi đánh đi. Nhanh lên!”
“Được! Đạo gia, vậy ngài cẩn thận đấy!” Hắc Mẫu Đơn nhắc nhở trước, chợt vỗ ra một chưởng.
Ngưu Hữu Đạo lật tay tung một chưởng ra đón.
Hắc Mẫu Đơn liếc mắt, đánh một chưởng lên không trung, bản thân xoay người tránh đi.
Hắc Mẫu Đơn cười khổ: “Đạo gia, chưởng lực của ngài rất bá đao, ta đã được chứng kiến từ chỗ Lôi Tông Khang rồi, cũng có nghe Lôi Tông Khang nói rồi, chưởng lực rất đáng sợ.”
Nàng vẫn nhớ mồn một khi ở ngoài Trích Tinh Thành, Lôi Tông Khang đối chưởng với Ngưu Hữu Đạo, nửa người kết sương, nửa người nóng hầm hập, ngẫm lại cũng thấy khó chịu. Nàng không muốn nếm thử tư vị đó.
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt: “Ta không đánh trả, chỉ phòng thủ. Nhanh lên, đừng lề mề.”
Luyện càn khôn na di có vài phần tâm đắc, hắn nóng lòng muốn thử.
“Thật sao?” Hắc Mẫu Đơn có vẻ nghi ngờ.
“Ngươi có đánh không?” Ngưu Hữu Đạo hỏi lần cuối.
Hắc Mẫu Đơn bất đắc dĩ, nhắc trước một tiếng: “Được, xem chiêu!” Nàng lách mình xông đến vỗ ra một chưởng.
Ngưu Hữu Đạo lập tức vỗ ra một chưởng đón lấy.
Ầm! Hai chưởng va chạm, Ngưu Hữu Đạo vung tay kia hất lên, tay áo bay lồng lộng, gió mạnh quạt tứ phía.
Hắc Mẫu Đơn đánh ra một chưởng hơi ngơ ngác, đúng là phòng thủ thật, lòng bàn tay Đạo gia không phát ra tí lực nào.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày: “Lực đạo quá nhỏ, ngươi không dùng hết pháp lực để tấn công. Lại đến!”
Hắc Mẫu Đơn nào dám xuất thủ vào chỗ chết, thấy vậy, lập tức đánh ra một chưởng nữa.
Ầm! Ngưu Hữu Đạo lại đón thêm một chưởng, lần này gió lớn thổi bốc lên cả một mảng đá lớn trong sơn cốc.
Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc. Chưởng này của mình uy lực không nhỏ, Đạo gia không phản kháng, ngạnh kháng một chưởng mà còn thân hhoong động. Tu vi của hai người chênh lệch lớn vậy sao?
Hiển nhiên Ngưu Hữu Đạo đánh sướng nghiện rồi, quát lên: “Bảo ngươi dốc hết toàn lực. Lại đến!”
“Đạo gia, cẩn thận!” Hắc Mẫu Đơn nhắc nhở, lần này không khách khí nữa, đánh ra thêm một chưởng.
Ầm! Một chưởng đón lấy, Ngưu Hữu Đạo vung cánh tay còn lại ra, bốc lên gió lớn gào thét như cuồng phong.