Đạo Quân

Chương 349: Thuốc Đắng Dã Tật (2)



Tiêu Thiên Chấn liếc mắt một cái, nghe lời há to miệng, ai ngờ đối phương nhanh chóng ra tay, hai ngón tay nắm thẳng đầu lưỡi y, kéo đầu lưỡi ra bên ngoài, lật qua lật lại xem xét.

Tiêu Thiên Chấn mở to mắt nhìn ông ta.

Minh tiên sinh buông lỏng đầu lưỡi của Tiêu Thiên Chấn, rồi lại nhìn hai má của y, chợt bước đến cuối giường, chỉ vào hai chân Tiêu Thiên Chấn, nói: “Người đâu, mau cởi vớ của cậu ta ra.”

Chu Thuận tất nhiên mau chóng làm theo, vội vàng lột vớ của Tiêu Thiên Chấn ra.

Minh tiên sinh đưa tay cầm lấy bàn chân của Tiêu Thiên Chấn, xem xét kỹ càng.

Bàn chân của Tiêu Thiên Chấn hoàn toàn khác với người bình thường, gân xanh nổi lên rất rõ.

Nói thật, ngay cả Hải Như Nguyệt cũng đã rất nhiều năm không nhìn kỹ bàn chân của con trai bà. Bình thường rửa chân cho con trai cũng không cần bà động tay.

Lúc này, bà đến gần xem xét, mới phát hiện bàn chân của con trai dường như khác với người bình thường.

Mọi người không khỏi chú ý đến phản ứng của Minh tiên sinh, bao gồm cả Lê Vô Hoa. Ai nấy đều phát hiện vị thầy thuốc này xem bệnh không giống người khác.

Chính bởi vì không giống, cảm giác hy vọng trong lòng Hải Như Nguyệt lại càng tăng lên không ít.

Xem xong bàn chân, Minh tiên sinh lại nhìn từng đầu ngón chân của Tiêu Thiên Chấn, không ngừng gật đầu, dường như đã nhìn ra được cái gì đó.

Bỏ bàn chân Tiêu Thiên Chấn ra, ông ta lại tiếp tục nắm lấy hai bàn tay của Tiêu Thiên Chấn quan sát, vạch từng đầu ngón tay để xem cho kỹ.

Sau khi chính thức kiểm tra xong toàn diện, ông ta vừa vuốt râu vừa nhìn Tiêu Thiên Chấn gật đầu, có vẻ như đã tìm hiểu rõ ràng.

“Minh tiên sinh, như thế nào?” Hải Như Nguyệt lại hỏi.

Minh tiên sinh xoay người nói: “Ta sẽ không chữa bệnh không công cho người này, trước bàn giá cho tốt rồi mới nói đến chuyện chữa bệnh.”

Hải Như Nguyệt và Lê Vô Hoa không khỏi nhìn nhau, giọng điệu này đúng là của Quỷ Y trong truyền thuyết.

Quỷ Y trong truyền thuyết, khi trị bệnh cho người, nếu đồng ý chữa sẽ ra giá với người bệnh trước. Được giá, ông ta mới trị; không được giá, ông ta không trị.

Đối tượng trị liệu còn phải xem có thuận mắt hay không. Không thuận mắt thì cũng không trị, ai bức cũng vô dụng. Tục truyền, có một vị nào đó trong cửu đại Chí tôn đã từng bức Quỷ Y chữa bệnh nhưng cũng không thành công. Thuận mắt, mặc kệ nghi nan tạp chứng nào, phải tốn công ra sao, chỉ cần trả một đồng ông ta cũng đồng ý ra tay chữa trị.

Còn về phần ra giá bao nhiêu cũng tùy tâm trạng. Có lúc một đồng ông ta cũng ra tay chữa trị, cũng có khi yêu cầu cái giá trên trời cũng có.

Nếu trả bằng tiền thì còn dễ xử lý. Nghe nói Quỷ Y cũng thường lấy nhân mạng làm giá, một mạng đổi một mạng.

Cũng bởi vì điều này, rất ít người dám chọc Quỷ Y. Đắc tội với ông ta, không chừng một ngày đẹp trời cái mạng nhỏ của mình trở thành cái giá giao dịch của Quỷ Y, đột nhiên xuất hiện một cao thủ nào đó đuổi theo giết mình.

Hải Như Nguyệt thăm dò: “Không biết tiên sinh muốn ra giá bao nhiêu?”

Minh tiên sinh đưa một ngón tay: “Việc ta chữa bệnh không được phép nói cho bất cứ kẻ nào biết. Nếu không, ta có thể trị hết nhưng cũng thu lại cái giá gấp bội đấy.”

Hải Như Nguyệt vội vàng gật đầu. Mấy năm qua, bà lúc nào cũng nghe ngóng về Quỷ Y, tất nhiên bà cũng biết quy củ này của ông ta, không nghĩ đến đệ tử của ông ta cũng có quy củ đó.

Chính bởi vì có quy củ này, cho nên không ai có thể đoán ra được Quỷ Y ở đâu, đoán chừng đây cũng là phương pháp bảo vệ bản thân mình của ông ta.

Từng có người được chữa khỏi đã không giữ được miệng, đem việc được Quỷ Y cứu chữa ra khoe khoang, kết quả bị diệt cả nhà.

“Cầu tiên sinh cứu chữa, tất cả sẽ theo quy củ của tiên sinh.” Hải Như Nguyệt đồng ý.

Tay phải Minh tiên sinh lại duỗi ra một ngón: “Mười vạn kim tệ. Đồng ý thì trị, không đồng ý thì coi như xong. Bà cho ta một câu trả lời chắc chắn.”

Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng thở ra. Đòi tiền thì tốt rồi bởi vì bà đã từng nghe qua chuyện Quỷ Y cứu con trai mà lại muốn cái mạng của mẹ già.

Thấy phản ứng của Hải Như Nguyệt, Lê Vô Hoa nói: “Mười vạn kim tệ cũng không phải là con số nhỏ. Nếu ngươi trị không hết thì làm sao bây giờ?”

Minh tiên sinh nói: “Thiên hạ không có bệnh nào là trị không hết. Chỉ cần có tiền, trị không hết, ta sẽ ở lại đây trị cho hết. Mấy lời nói nhảm thì không cần nói, chỉ cần nói được hay không. Không được thì ta đi, cũng không cần lãng phí thời gian của ta ở đây.”

“Được.” Hải Như Nguyệt lên tiếng đồng ý, sau đó quay sang nói với Chu Thuận: “Đi lấy tiền đến đây.”

“Rõ!” Chu Thuận vội vàng rời đi.

Khi ông ta quay trở lại, trên tay cầm mười tờ ngân phiếu trị giá một vạn kim tệ, hai tay đưa đến trước mặt Minh tiên sinh.

Lê Vô Hoa đột nhiên nhướng mày, phát hiện sau khi vị Minh tiên sinh này nhìn thấy kim phiếu, biểu hiện trở nên rất hưng phấn. Đệ tử Quỷ Y còn thiếu tiền tiêu sao? Trong lòng ông ta đột nhiên dâng lên cảnh giác cao độ.

Sau khi cất kim phiếu vào trong áo, Minh tiên sinh cũng không dài dòng, mở cái hòm mà ông ta mang theo, bên trong là một đống chai chai lọ lọ.

Ông ta cầm mấy cái chai lên, mở nắp bình, sau đó đặt sang một bên ghế.

Khi ông ta lấy cái bình bạc cuối cùng ra, nắp bình vừa mở, rất nhanh một mùi hương thơm tràn ngập cả căn phòng, mọi người không khỏi hít một hơi.

Ông ta lấy mấy cái bình kia đổ một chút bột vào trong cái bình bạc, rồi dùng một cây ngân châm thật dài c ắm vào trong bình, nhanh chóng khuấy đều.

Khi mùi thơm càng lúc càng đậm, Minh tiên sinh ngồi bên cạnh giường, nói với Tiêu Thiên Chấn: “Há miệng ra.”

Tiêu Thiên Chấn có chút hiếu kỳ nhìn quái nhân trước mặt, sau đó há miệng ra.

Trong lúc Minh tiên sinh định đem thứ trong bình bạc đổ vào miệng Tiêu Thiên Chấn, Lê Vô Hoa đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã.”

Mọi người quay đầu lại, Lê Vô Hoa trầm giọng nói: “Ta làm sao biết được thuốc của ngươi là độc dược hay là thuốc chữa bệnh.”

Đây là một vấn đề khiến người ta phải khó xử.

Ánh mắt của Tiêu Thiên Chấn dấy lên hy vọng. Người đến xem bệnh cho y thì nhiều, nhưng ít có người có thể kê được thuốc.

“Nó nằm ở đây.” Minh tiên sinh thản nhiên nói một câu, sau đó chậm rãi đổ thứ dung dịch như cháo trong cái bình bạc ra, xanh xanh đỏ đỏ, mơ hồ có hồng quang ẩn hiện.

Lê Vô Hoa trở nên ngơ ngác. Thuốc này có hồng quang ẩn hiện, nhìn ra không phải là thuốc bình thường.

Thuốc được đổ vào trong miệng của Tiêu Thiên Chấn. Tiêu Thiên Chấn nhăn mày. Hương vị hỗn tạp cái gì vậy? Vừa thơm, vừa ngọt, vừa chua lại vừa đắng. Khẩu vị khiến người ta không chịu được. Y đang định ngậm miệng, Minh tiên sinh đã trút hết đống bột nhão trong bình bạc vào miệng y.

“Thuốc đắng dã tật, khó uống là chuyện bình thường, nuốt xuống đi.” Bình bạc được lấy ra khỏi miệng Tiêu Thiên Chấn, Minh tiên sinh nói một câu.

Tiêu Thiên Chấn cau mày, biểu hiện khó chịu, cố gắng nuốt xuống, sau đó kêu lên: “Nước.”

Chu Thuận vội hỏi: “Minh tiên sinh, có thể uống nước được không?”

Minh tiên sinh gật đầu, sau đó đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, bỏ hết tất cả chai lọ vào trong hòm.

Thấy ông ta đã làm xong, Hải Như Nguyệt vội hỏi: “Minh tiên sinh, như vậy là xong sao?”

Minh tiên sinh nhìn Tiêu Thiên Chấn đang cau mày ngồi uống nước trên giường, nói: “Ngày mai và ngày mốt còn phải uống thêm hai lần thuốc. Ta mệt rồi, chuẩn bị cho ta một gian phòng để nghỉ ngơi.”

“Được.” Thấy ông ta tạm thời không đi, cũng hợp ý Hải Như Nguyệt, bà liền phất tay, ra hiệu Chu Thuận đi sắp xếp.

Nhìn theo Chu Thuận dẫn người đi, Lê Vô Hoa vẫy tay gọi đệ tử, dặn dò: “Mau giám sát, không được để người chạy thoát.”

“Rõ!” Gã đệ tử nhanh chóng rời đi.

Hải Như Nguyệt đến bên cạnh Lê Vô Hoa, nhẹ giọng hỏi: “Trưởng lão cảm thấy như thế nào?”

Lê Vô Hoa không khỏi trầm ngâm: “Khó mà nói được, nhưng người này phối thuốc đúng là không tầm thường.”

Trong một trạch viện yên tĩnh, Chu Thuận dẫn người đến phòng dành cho khách, sau đó dặn dò nếu có chuyện gì thì cứ phân phó lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.