Đạo Quân

Chương 360: Lệnh Hồ Thu (2)



Ngô Tam Lưỡng: "Chỉ có ba người, ngoại trừ bản thân hắn ta, bên cạnh còn có hai nữ tử sinh đôi xinh đẹp cùng đi theo."

Trịnh Cửu Tiêu nói: "Vậy thì càng không sai đâu, ta từng gặp hắn ta hai lần, bên cạnh hắn ta hoàn toàn chính xác có đi theo hai nữ tử sinh đôi rất đẹp, nghe nói thị nữ thiếp thân của hắn ta, hình như tên là Hồng Tụ, Hồng Phất gì đó."

"Ba người…" Ngưu Hữu Đạo lại nói thầm một tiếng, giơ tay lên một cái, "Cho mời!"

"Dạ!" Ngô Tam Lưỡng vâng dạ sau đó nhanh chóng rời đi.

Thấy Ngưu Hữu Đạo khoanh một tay đứng trước bản đồ không có phản ứng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, ba người Phí Trường Lưu nhìn nhau, Trịnh Cửu Tiêu nói: "Trước mặt người này không tiện khinh thường, tự mình đến nhà, có phải chúng ta nên ra nghênh đón người ta hay không?"

"Ừm, cũng đúng, không nên thất lễ." Ngưu Hữu Đạo xoay người, cười nói: "Đi, cùng ra nghênh đón vị danh sĩ Tấn quốc này đi."

Mấy người ra khỏi trang viên, đứng ở cửa ra vào chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, mấy bóng người phi thân lên núi, người dẫn đầu chính là Ngô Tam Lưỡng, nhìn thấy đám người Ngưu Hữu Đạo đứng ở cửa ra vào chờ đợi, dẫn theo ba người sau lưng rơi xuống trước cửa ra vào.

Tân khách gặp nhau, đều đang quan sát lẫn nhau.

Khách đến mặc áo bào xanh, búi tóc cài trâm gỗ, mày rậm mắt to, hai mắt có thần, nhìn ít nói chỉnh tề, còn cho người ta cảm giác không bị trói buộc.

Hai nữ tử sau lưng có dáng dấp giống nhau như đúc, đều là toàn thân áo trắng như tuyết, xinh đẹp hào phóng, chỉ là một người có dáng vẻ lạnh như băng, một người thì trên mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười nhàn nhạt. Nhìn hai nữ tử này thì biết ngay là tỷ muội song sinh. Nói là nữ tử, thật ra tuổi tác cũng không còn nhỏ, trông bề ngoài đã là phụ nhân luống tuổi.

Ba vị khách đến thăm vừa rơi xuống đất, Ngưu Hữu Đạo bèn nghiêng qua Trịnh Cửu Tiêu một cái, Trịnh Cửu Tiêu khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ không sai, quả thật chính là Lệnh Hồ Thu.

Ánh mắt Lệnh Hồ Thu nhìn quét qua mấy người, cũng lập tức rơi vào trên người Ngưu Hữu Đạo đứng giữa mấy người, hình như liếc mắt một cái bèn nhận ra chính chủ, trong lòng thầm nói một tiếng, lời đồn đãi không giả, quả nhiên trẻ tuổi!

"Đạo gia, vị này chính là danh sĩ Tấn quốc Lệnh Hồ Thu tiên sinh." Ngô Tam Lưỡng tiến lên giới thiệu thay Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo lập tức tiến lên chắp tay cười nói: "Kính đã lâu kính đã lâu, tại hạ Ngưu Hữu Đạo, mến đại danh của Lệnh Hồ tiên sinh đã lâu, hôm nay được gặp, tam sinh hữu hạnh!"

Lệnh Hồ Thu cười ha ha, "Nói quá sự thật rồi, chẳng qua chỉ là một tán tu mà thôi, không nhắc tới cũng được! Ngược lại là Ngưu huynh đệ, đây mới thực sự là anh hào danh dương thiên hạ, sứ thần một nước mà cũng coi như bình thường, tiện tay tàn sát, còn có thể toàn thân trở ra, hào hùng như thế, Lệnh Hồ là tuyệt đối không dám có!"

Hai người tâng bốc lẫn nhau một phen, Ngưu Hữu Đạo lại giới thiệu đám người Phí Trường Lưu bọn họ.

Lệnh Hồ Thu lập tức tỏ vẻ kinh ngạc không thôi, "Kính đại danh của ba vị chưởng môn đã lâu, không ngờ lại gặp nhau ở đây, hân hạnh, hân hạnh.”

Ba người Phí Trường Lưu đương nhiên cũng khách sao một phen, trong lòng lại thấy rõ ràng, người ta chỉ là khách sáo mà thôi, thiên hạ có nhiều môn phái như vậy, chỉ sợ chưa hẳn đã nghe nói đến bọn họ.

Trên thực tế đúng là như thế, ba người hiểu rõ ràng, trong lòng cũng thừa nhận, thật muốn bàn về thanh danh mà nói, chắc chắn không bằng Ngưu Hữu Đạo, như lời Lệnh Hồ Thu đã nói, người ta là giết sứ thần Yến quốc mới danh dương thiên hạ, thiên hạ thật đúng là không có mấy người dám lấy loại phương thức này để dương danh.

"Không biết hai vị giai lệ này là?" Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía tỷ muội sinh đôi kia, biết rõ còn cố hỏi một tiếng.

Lệnh Hồ Thu cười cười, nghiêng người tránh ra.

Hai phụ nhân kia lập tức tiến lên, nhẹ nhàng hành lễ: "Tiểu tỳ Hồng Tụ, Hồng Phất, ra mắt công tử, ra mắt ba vị chưởng môn."

Nếu biểu lộ là thân phận hạ nhân, mấy người cũng bèn không tiện quá khách sáo, gật đầu tỏ ý đáp lại.

Chào hỏi khách sáo hai câu ở cửa ra vào là được rồi, đây không phải nơi để nói chuyện, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên mời khách vào trang viên.

Đám người đi vào trên đài ngắm cảnh lần nữa, đồ uống trà bày trên bàn trước đó đã dọn xuống, Hắc Mẫu Đơn chuẩn bị dâng nước trà lên lần nữa.

Năm người ngồi vây quanh bàn uống trà ở trên lầu các nhìn sơn cảnh, Lệnh Hồ Thu mở miệng khen, "Nơi tốt."

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: "Không biết Lệnh Hồ tiên sinh đến đây có gì chỉ giáo?"

"Chưa nói tới chỉ giáo, lúc trước Ngưu huynh giết Yến sứ, lúc thanh danh vang dội, ta đã muốn đến kết bạn, ai ngờ sau này Ngưu huynh lại đến Băng Tuyết các dương danh, lời đồn ầm ĩ, khiến cho ta thấy hơi kiêng kị, ta cũng không dám trêu chọc vào Băng Tuyết các, cho nên tạm thời quan sát, đợi tình thế lắng xuống rồi, vừa lúc băng qua nơi đây, thuận đường tới chơi."

Lệnh Hồ Thu nói ngược lại là lời nói thật, Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ danh dương thiên hạ, làm cho không ít người kinh ngạc nghe ngóng "Ngưu Hữu Đạo" là ai, vậy mà lại có lá gan lớn như thế, cũng dẫn tới sợ chú ý của hắn ta, lúc ấy hắn ta đã có suy nghĩ muốn đến làm quen kết làm bạn bè.

Có điều khi đó Ngưu Hữu Đạo ẩn nấp khắp nơi không để lộ hành tung, cũng không phải ai muốn tìm thì có thể tìm được, nếu không Ngưu Hữu Đạo đã sớm bị triều đình Yến quốc ra tay xử lý. Đợi đến khi Ngưu Hữu Đạo xuất hiện tung tích ở Băng Tuyết các, triều đình Yến quốc thế mà lại không thể làm gì Ngưu Hữu Đạo, càng dẫn tới hứng thú của hắn ta nhiều hơn.

Làm một người thích đến mức muốn kết làm bạn bè, biết rõ, có một số người muốn làm quen phải tranh thủ thật sớm, thật sự chờ đến tương lai, chỉ sợ có thể sẽ không với cao nổi.

Ai ngờ người còn đang ở trên đường, Băng Tuyết các bên kia đột nhiên lại xuất hiện lời đồn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo, Lệnh Hồ Thu đổ một giọt mồ hôi, loại tình huống này mà kết giao là tự tìm phiền phức, Băng Tuyết các há lại dễ trêu như vậy. Hắn ta đành phải tạm thời dằn xuống tâm tư kia, chuẩn bị tạm thời quan sát tình huống rồi hẵng nói.

Tròn một năm trôi qua, cũng chưa thấy Băng Tuyết các có thể làm gì Ngưu Hữu Đạo, hắn ta biết đầu ngọn gió chắc đã đi qua rồi, thế là lại chạy tới.

Chuyện đại khái là như vậy.

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu liên tục khoát tay nói: "Lệnh Hồ tiên sinh treo việc này ở ngoài miệng, thật sự làm ta xấu hổ, nếu không vì bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không mạo hiểm như vậy."

"Làm còn có thể sống được, chính là như vậy!" Lệnh Hồ Thu giơ ngón tay cái lên, lại cười hỏi những người khác, "Các người nói có đúng hay không?"

"Ha ha!" Đám người Phí Trường Lưu hoặc cười cười từ chối cho ý kiến, hoặc khẽ gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo đổi chủ đề, "Tiên sinh nói là băng ngang qua nơi đây, không biết muốn đi phương nào?"

Lệnh Hồ Thu chỉ vào dãy núi, phóng khoáng nói: "Người như ta đây không có mục đích gì, đi xung quanh du lịch thôi."

Ngưu Hữu Đạo: "Nghe nói tiên sinh có bạn bè ở khắp thiên hạ, nhân mạch cực lớn, không biết là thật hay giả?"

Lệnh Hồ Thu khoát tay: "Chưa nói tới nhân mạch gì đó, vài người bạn nể mặt, cho mấy phần mặt mũi thôi."

Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: "Không biết tiên sinh có người bạn nào ở Tề quốc không?"

Lời này vừa nói ra, ba người Phí Trường Lưu lặng lẽ nhìn nhau, dường như đoán được tính toán của hắn, cũng đều nghi ngờ không biết có phải đoán sai rồi không, vừa gặp mặt còn chưa tán gẫu được mấy câu, đôi bên còn chưa quen thuộc với nhau, đã trực tiếp kêu người ta giúp đỡ làm chuyện đó?

Lệnh Hồ Thu hơi sửng sốt, nghiêng đầu đưa mắt nhìn tấm bản đồ treo lơ lửng trong các, cũng mơ hồ nghi ngờ suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo, không dám xác nhận, vô thức bưng trà từ từ nhấp hai hớp, chừa lại ít thời gian cho mình suy nghĩ phản ứng.

Buông chén trà xuống, mỉm cười trả lời: "Cũng có quen vài người bạn ở đó, Ngưu lão đệ có việc gì ư?"

Ngưu Hữu Đạo: "Lệnh Hồ tiên sinh quả nhiên anh minh, có một chuyện muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, không biết tiên sinh có thể bằng lòng giúp đỡ một lần không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.