Đạo Quân

Chương 369: Đường Dài Dằng Dặc (2)



Như những gì y nói với Tô Chiếu, Ngưu Hữu Đạo đã dám xuất đầu lộ diện, nhất định sẽ có chuẩn bị trước.

Y lo lắng Tô Chiếu và Ngưu Hữu Đạo có mâu thuẫn với nhau. Tuy nói tổ chức đằng sau Tô Chiếu rất mạnh, nhưng người của Ngưu Hữu Đạo cũng quá nguy hiểm, tuyệt không phải là kẻ vớ vẩn. Một khi bị Ngưu Hữu Đạo quấn vào, Tô Chiếu chỉ sợ sẽ gặp phiền phức. Một khi Tô Chiến xảy ra chuyện, làm không tốt, sẽ ảnh hưởng đến chuyện chiến mã của y.

Cẩn thận cân nhắc lại, y tất nhiên sẽ chọn phương thức ổn thỏa hơn.

Tô Chiếu đeo mũ trùm màu đen, sau đó từ cửa hông rời đi.

Thiệu Bình Ba chỉ tiễn Tô Chiếu đến cửa hông, cũng không có ý định đưa ra ngoài, sợ người ta sẽ chú ý.

Sau khi nhìn thấy Tô Chiếu dẫn thuộc hạ rời đi, Thiệu Tam Tỉnh đến bên cạnh Thiệu Bình Ba, hỏi: “Đại công tử, ngài về phủ Thứ Sử không?”

Thiệu Bình Ba quay người trở lại thư phòng, nhìn chằm chằm tấm bản đồ, rồi đưa tay chỉ vào nước Hàn: “Đường thủy này đã bắt đầu dùng được rồi. Những yếu điểm ven đường thủy này có thể bảo đảm không có vấn đề gì không?”

Thiệu Tam Tỉnh nghiêm mặt nói: “Đại công tử yên tâm đi, chuyện thu mua đã bí mật phái người giải quyết rồi, cũng đã phái người kiểm tra, hẳn là không có vấn đề gì.”

“Hẳn là?” Thiệu Bình Ba bỗng nhiên quay đầu, trầm giọng nói: “Đừng nói với ta cái gì là “hẳn là”. Một khi bắt đầu, tuyệt không cho phép có bất kỳ điều gì sơ suất. Một khi bị nước Hàn bắt được, nước Hàn không có khả năng trả cho chúng ta đâu. Con đường thủy này bị lộ ra ngoài, sẽ không có khả năng tái sử dụng. Điều này đối với chúng ta mà nói, chính là một đả kích rất lớn, nhất định phải đảm bảo vạn vô nhất thất.”

“Rõ!” Thiệu Tam Tỉnh đáp lại: “Để thuộc hạ phái người đi kiểm tra lại.”

Thiệu Bình Ba quay lại nhìn tấm bản đồ: “Chẳng những phải kiểm tra, mà còn phải dùng thử một chút. Ngươi hãy sắp xếp một đội thuyền đi một chuyến, xem có vấn đề gì hay không?”

Thiệu Tam Tỉnh nói: “Thuộc hạ sẽ sắp xếp.”

“Chi tiết nhất định phải cẩn thận. Việc này ngươi không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.” Thiệu Bình Ba quay sang nhìn Thiệu Tam Tỉnh: “Nếu xuất hiện vấn đề, lập tức giải quyết ngay tại chỗ. Ngươi phải cam đoan con đường thủy này phải thông suốt, không được để xảy ra vấn đề.”

“Thưa rõ!” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu đồng ý, nhưng rồi có chút do dự: “Nếu thật sự gặp phải vấn đề cần giải quyết, muốn nhanh chóng xử lý mà không gây ra bất cứ động tĩnh gì, tốt nhất là nên có tu sĩ phối hợp. Đại công tử có thể yêu cầu Đại Thiền Sơn phái nhân thủ cho thuộc hạ hay không?”

“Hồ đồ!” Thiệu Bình Ba quát lớn: “Vì sao ta lại giấu diếm Đại Thiền Sơn việc này ngay từ đầu chứ? Đại Thiền Sơn lúc nào cũng chìa tay đòi tiền ta, ta vẫn hay than không có tiền, ngươi không phải không biết. Nếu để Đại Thiền Sơn biết việc này, bọn họ tất nhiên sẽ biết ta muốn làm gì, đến lúc đó ta còn che giấu như thế nào nữa?”

“Một khi để bọn họ biết trên tay ta còn có một khoản tiền lớn để mua chiến mã, ngươi bảo ta giải thích như thế nào? Nếu Đại Thiền Sơn bảo ta phải đưa tiền cho bọn họ đi xử lý, ta còn có thể từ chối sao? Việc này chỉ khi nào ván đã đóng thuyền, đem tiền tiêu hết, ta mới có thể tìm được lý do mà giải thích, lại không làm hỏng việc. Nếu không, bị bọn họ hút sạch máu cũng còn không biết.”

“Huống chi, tai mắt của Đại Thiền Sơn rất nhiều. Một khi bị Đại Thiền Sơn truyền ra, ai dám cam đoan bí mật sẽ không bị tiết lộ? Con đường thủy này tuyệt không thể để bại lộ được.”

“Nhưng...” Thiệu Tam Tỉnh khổ sở nói: “Thượng Thanh tông và Ngưu Hữu Đạo có quan hệ không rõ ràng, cũng không tiện nhờ vả. Nếu không, chúng ta tìm mấy môn phái nhỏ để ra tay?”

Thiệu Bình Ba trầm ngâm nói: “Ta nhắc lại, việc này phải cẩn thận, thật sự cẩn thận. Nội tình không rõ ràng, ngươi tuyệt đối không được để bất kỳ ai tham gia vào. Như vậy đi, Tống Thư và Trần Quy Thạc, hai người này đều không có vấn đề gì, có thể yên tâm sử dụng. Ta sẽ bảo hai người bọn họ nghe theo lệnh của ngươi.”

Thiệu Tam Tỉnh cau mày: “Đại công tử, nếu quả thật có vấn đề, chỉ hai người bọn họ, thuộc hạ sợ không ứng phó nổi. Thực sự không được, ngài hãy mời Tô tiểu thư hỗ trợ.”

Thiệu Bình Ba nói: “Việc này ta tự có cân nhắc, nhưng tổ chức đằng sau Chiếu tỷ quá phức tạp, ngay cả bản thân tỷ ấy cũng không mò ra được sâu cạn. Hỗ trợ làm một số chuyện thì còn được, nhưng vẫn phải giữ một khoảng cách thích hợp, không thể giao toàn bộ át chủ bài cho bọn họ được. Vì thế, trước khi chuyện bên phía nước Tề được giải quyết, tuyệt đối không được tiết lộ con đường thủy này cho bọn họ. Ta cũng đã thông báo cho Chiếu tỷ luôn rồi.”

“Vấn đề nhỏ thì tìm Tống Thư và Trần Quy Thạch giải quyết. Nếu theo lời ngươi nói, bố trí trước đó hoàn toàn không có vấn đề gì, hai người bọn họ ứng phó là đủ. Nếu thật sự gặp được vấn đề gì bọn họ không thể giải quyết, ta sẽ tìm lý do để phái người đi. Chỉ cần không được để lộ toàn bộ con đường, chỉ xem nó như một sự việc đơn giản, trong tình huống còn chưa nắm chắc, những người khác sẽ không đoán ra chúng ta muốn làm gì.”

“Vâng, đại công tử yên tâm, thuộc hạ đã biết nên làm như thế nào.” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu đồng ý.

Mặt trời chiều ngã về tây, năm con ngựa dừng lại trước một dịch trạm. Sau khi đổi mấy con ngựa khác, mọi người lại lao ra khỏi dịch trạm, tiếp tục rong ruổi.

Đằng trước đang có một chiếc xe ngựa chiếm đường. Năm người nhanh chóng chạy thành một hàng dọc, lướt qua xe ngựa, sau đó thay đổi đội hình, biến thành một hàng ngang. Người không thay đổi chính là Viên Cương vẫn ở vị trí chính giữa.

Viên Phong, Ngưu Lâm, Viên Hỏa, Ngưu Sơn ở hai bên trái phải.

Viên Hỏa kêu to: “Cương tử ca, trời sắp tối rồi, chúng ta chạy suốt hai ngày không ngủ, tất cả mọi người đều đã mệt, chúng ta nên tìm một dịch trạm để nghỉ ngơi.”

Những người bước ra từ miếu thôn nhỏ cũng đã có sự thay đổi. Nếu là lúc trước, y sẽ không nói đến dịch trạm nghỉ ngơi. Khi còn ở miếu thôn nhỏ, y nghĩ cũng không dám nghĩ.

Viên Cương quay sang hỏi: “Cho ngươi bốn canh giờ để nghỉ ngơi có đủ hay không?”

Viên Hỏa cười hắc hắc: “Đủ rồi, đủ rồi, bốn canh giờ là đủ.”

Viên Cương nói: “Vậy khi nào trời tối không còn nhìn thấy đường đi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi. Sáng mai lên đường sớm, tận lực dành thời gian để đi đường.”

“Được.” Viên Hỏa gật đầu đồng ý, nhưng vẫn có chút kỳ quái: “Cương tử ca, chúng ta đi như thế này, Đạo gia chắc chắn sẽ không theo kịp chúng ta, chúng ta có cần phải đi nhanh như vậy không?”

Viên Cương nói: “Ta hoàn toàn không yên tâm trước tình huống thất loạn bát tao như bây giờ. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng chạy đến chỗ mục tiêu trước, tranh thủ thời gian loại bỏ các tình huống gây bất lợi cho Đạo gia, đồng thời cũng an bài tốt tiền trạm cho các huynh đệ khác. Nếu không, tất cả rối bù tại một nơi lạ lẫm, nhất định sẽ xảy ra chuyện.”

Nghe hắn ta nói như vậy, thần sắc bốn người liền nghiêm lại, không ý kiến gì nữa.

Ngưu Lâm bắt đầu chỉ trích Viên Hỏa: “Nhìn biểu hiện của ngươi kìa, ngại mệt mỏi à? Chúng ta cưỡi ngựa đi đường, trên đường cũng có ăn có uống, ngươi nên nghĩ đến các huynh đệ khác, ít tiền lại ít thức ăn. Với điều kiện của bọn họ mà muốn chạy đến chỗ mục tiêu cho kịp thời gian, hoàn toàn phải liều mạng.”

Ngưu Sơn nói: “Chuyến đi này của bọn họ chẳng khác nào đi đày.”

Viên Cương nhìn quanh một chút, sau đó nói: “Mặc dù tàn khốc, nhưng chỉ cần một lần huấn luyện dã ngoại này, bọn họ có thể buông tay buông chân mà phát triển. Các loại trắc trở trên đường đi chính là sự trui rèn tốt nhất cho bọn họ, cũng giúp cho bọn họ có thể thu được tài phú quý giá cho mình. Có được kinh nghiệm, bổn sự của bọn họ sẽ được nâng cao, đạt được mục đích sẽ trực tiếp nhận nhiệm vụ.”

“Đối với mỗi người trong số bọn họ mà nói, đây cũng là quá trình cho thấy tính cách của từng người. Thấy được kết quả, hiểu rõ quá trình, đồng thời cũng giúp cho chúng ta hiểu biết thêm về họ, trong tương lai mới biết được bọn họ thích hợp làm gì, để dễ dàng phân phối nhiệm vụ thực chiến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.