Đạo Quân

Chương 370: Có Người Muốn Xuống Tay Với Ngưu Hữu Đạo



“Hơn một năm trời được huấn luyện cường độ cao, đã dạy cho bọn họ không ít bản lĩnh. Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất sẽ không có vấn đề gì. Nếu bọn họ học được nhiều thứ như vậy, nhưng ngay cả việc đi đường cũng không ứng phó được, sớm nên bị đào thải ra ngoài thì tốt hơn, tránh mất đi tính mạng trong tương lai. Nếu có người không chịu được khổ sở, ý chí không kiên định, nửa đường bỏ cuộc, cũng nên bị loại sớm. Tập thể này của chúng ta không dung nạp được loại người như thế.”

Biểu hiện của bốn người nghiêm lại, nói: “Rõ”.

Móng ngựa phát ra tiếng cộc cộc trên mặt đất. Một dãy núi chập chùng đằng trước xuất hiện, chạy thẳng vào trong núi. Viên Cương quát: “Đằng trước là địa hình gì vậy?”

Viên Phong nhanh chóng lên tiếng: “Tên của nó là núi Đại Mãn. Theo như trên bản đồ thể hiện, con đường này kéo dài chừng mười lăm dặm. Địa hình phức tạp, có khu vực hẹp và dài, rất dễ cho việc bố trí mai phục.”

Viên Cương vung đao Trảm mã trong tay, hai chân đạp vào bụng ngựa, tăng tốc xông lên phía trước nhất.

Bốn người hai bên nhanh chóng cầm liên hoàn nỏ được chế tạo từ thép tinh luyện, tra cung tên vào trong nỏ, biến ảo trận hình, tạo thành nhạn trận, gia tăng đề phòng, đi theo đằng sau Viên Cương vọt vào trong núi.

Trong rừng cây có chút động tĩnh khác thường, roạt một tiếng, nỏ trong tay Viên Hỏa vang lên một tiếng, một con gà rừng nấp sau rừng cây bên dốc nuối uỵch một tiếng rơi xuống đất.

Cả nhóm đảo mắt nhìn vài cái rồi không hề dừng lại.

Viên Cương đi trước mở đường, bốn người cảnh giác xung quanh, tiếng vó ngựa kịch liệt đi thẳng vào sâu trong rừng núi.

Tên nỏ trong tay bốn người đang sử dụng là do Viên Cương thiết kế, có thể ráp lại cũng có thể tháo ra để mang theo, từng bộ phận lắp ráp là do Công Tôn Thiết Ngưu chế tạo.

Lúc đầu việc này Công Tôn Thiết Ngưu cũng chẳng coi ra gì, giao cho đệ tử của mình hoàn thành, ai ngờ đệ tử của y không cash nào hoàn thành được, nói chính xác là không đạt được yêu cầu của Viên Cương, nguyên nhân do Viên Cương yêu cầu quá cao.

Viên Cương rất rõ những người mình huấn luyện là người có tính chất như thế nào, có đôi lúc vũ khí tiện mang vác lại dễ che giấu vô cùng cần thiết, có đôi lúc khi ra vào nơi nào đó thậm chí có để người ta nhìn cũng không nhận ra là vũ khí. Nếu không cõng vũ khí sáng loáng chạy khắp nơi, rất có thể ngay cả vài thành trì cũng không thể vào được.

Cho nên hắn ta cần tên nỏ phải có thể tháo ráp bất cứ lúc nào để có thể mang theo và che giấu, còn muốn lúc cung nỏ bị hư hỏng có thể thay đổi linh kiện khác của cung nỏ bất cứ lúc nào, thứ này đồng nghĩa tất cả các bộ phận lớn nhỏ của cung nỏ trên cơ bản đều phải nhất trí.

Đối với thợ rèn chế tạo thủ công mà nói yêu cầu này quá cao, các bộ phận được tạo ra hết lần này đến lần khác không được Viên Cương chấp nhận, cuối cùng Công Tôn Thiết Ngưu đích thân ra tay, nhờ vào tay nghề cực kỳ cao siêu mới đạt được yêu cầu của Viên Cương.

Công Tôn Thiết Ngưu vốn cho rằng Viên Cương đang cố ý gây chuyện, vô cùng tức giận bảo Viên Cương cút nhưng Viên Cương vẫn đi tìm Mông Sơn Minh ra mặt mới thuyết phục được Công Tôn Thiết Ngưu ra tay.

Nhưng tốc độ chế tạo không được nhanh, những người khác không được, chỉ dựa vào mình Công Tôn Thiết Ngưu tình hình có thể đoán ra được.

Hơn một năm trôi qua Công Tôn Thiết Ngưu mới chế tạo cho Viên Cương được mấy chục bộ phận tên nỏ, đến giờ vẫn chưa thể nào thỏa mãn được nhu cầu trang bị cho hai, ba trăm người của Viên Cương.

Lúc đầu Viên Cương còn định làm vài khẩu súng, không phải súng như bây giờ mà là loại súng kiếp trước hắn ta quen sử dụng.

Kết quả ngay cả tạo ra cung nỏ quy cách thống nhất cũng thành vấn đề, hắn ta càng không thể ôm hy vọng có thể tạo ra súng.

Dựa vào mức độ quen thuộc của hắn đối với câu tạo súng ống kết hợp với kỹ thuật rèn của Công Tôn Thiết Ngưu chế tạo ra một cây súng để ứng phó không thành vấn đề, nhưng đạn lại là vấn đề lớn. Quy cách đầu đạn có yêu cầu độ chính xác cực cao, nếu đầu đạn làm ra lớn nhỏ không đều, lúc bắn không cẩn thận không giết được người khác mà ngược lại còn tự giết chính mình. Hơn nữa phần điểm lửa của đạn cấu tạo cực kỳ tinh vi, hắn ta càng không ôm ấp hy vọng, bắn hai phát mà một phát không ăn, vào thời khắc mấu chốt sẽ trở thành chuyện trí mạng, như vậy còn không bằng cầm dao phay đi cho đỡ lo.

Đương nhiên hắn ta biết vấn đề ở đâu nhưng hắn ta lại không hiểu rõ chuyện của ngành công nghiệp chế tạo. Phương diện chế tạo công nghiệp Đạo gia cũng không am hiểu, mặc dù biết ra tay từ đâu nhưng cần giải quyết hắn ta vẫn cần phải tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu.

Cho nên có vài suy nghĩ không thiết thực hắn ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Còn về chuyện huấn luyện cưỡi chiến mã, Viên Cương lại tìm Mông Sơn Minh để chỉ điểm.

Kiếp trước hắn biết cưỡi ngựa nhưng kỹ thuật còn lâu mới đạt tới trình độ ngồi trên lưng ngựa chinh chiến chém giết, phương diện kỹ xảo thua xa kỵ binh thời đại này. Hắn ta biết rõ thời đại này khống chế tiến mã có tầm quan trọng rất lớn, không biết lái ô tô, máy bay, xe tăng không sao, nhưng khống chế chiến mã nhất định phải thành thạo, cho nên hắn ta lại tìm Mông Sơn Minh chỉ điểm.

Người có thể luyện ra được Anh Dương, Vũ Liệt vệ uy chấn thiên hạ chắc chắn rất giỏi huấn luyện kỵ binh.

Sự thật cũng chứng minh hắn ta không sai, Mông Sơn Minh đã giúp đỡ hắn ta rất nhiều, khiến hắn ta mở rộng tầm mắt, bổ túc khuyết điểm của hắn ta.

Trong thời gian hơn một năm nay, mỗi ngày của hắn ta trôi qua rất phong phú, bản thân hắn ta cũng gọi đây là đang làm việc có ý nghĩa, còn luôn khoanh chân ngồi tĩnh tọa một mình như Ngưu Hữu Đạo, đối với quan niệm của hắn ta mà nói không thể nào quen cho được!

Khu vực rừng núi trong mười mấy dặm, năm người cưỡi ngựa xông ra, giải trừ cảnh giới, tiếp tục lộc cộc tiến lên dưới ánh tà dương...

Dịch trạm lúc hoàng hôn, nhóm Ngưu Hữu Đạo tiến vào, nhảy xuống ngựa, ngựa tự có người quản lý.

Cả nhóm vào ngủ lại, sau khi rửa mặt xong, hai huynh đệ kết bái cùng ngồi ăn uống.

“Haizz, lão đệ, ăn đồ của đệ mấy ngày, ăn lại mấy thứ này là đồ dành cho người ăn sao?” Đặt chén rượu xuống Lệnh Hồ Thu mặt mày đau khổ.

Ngưu Hữu Đạo: “Cũng được mà, là huynh trưởng quá khó tính rồi.”

Lệnh Hồ Thu liếc mắt: “Ta khó tính, về điều kiện ăn uống ta với đệ rốt cuộc là ai khó tính? Ta đoán chắc khắp thiên hạ không có người thứ hai khó tính trong chuyện ăn uống như đệ! Hay là đệ dạy lại tay nghề nấu nướng cho Hồng Tụ, Hồng Phất đi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không phải ta không muốn dạy, huynh trưởng cũng thấy rồi đấy, những chiêu bài trong bếp kia là của “Nam Sơn tự”, cũng là tuyệt học của Nam Sơn tự, không dễ dàng truyền ra bên ngoài, căn bản không thể để người ta vào trong quan sát, ta cũng không tiện phá hỏng quy củ của người ta, muốn người ta làm việc thì phải tôn trọng người ta đúng không nào?”

Sau bữa thịt kho tàu và kỳ ngộ với Thiệu Bình Ba, ra ngoài hắn cũng không dám tiếp tục khoe khoang lung tung nữa. Huống hồ hắn đã đồng ý với Viên Phương không truyền lung tung cho người khác. Còn Viên Cương dạy những tên nhóc kia hắn không quản được, Viên Phương thì càng không quản được Viên Cương. Viên Cương có thể nghe lời Viên Phương mới lạ. Đối mặt với Viên Cương, Viên Phương cũng chỉ có thể đứng bên ai oán thôi.

Lệnh Hồ Thu sờ cằm chậc chậc nói: “Một đám hòa thượng trong chùa mà lại có tay nghề này, vận khí lão đệ đúng là tốt thật!”

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Đúng thế, nếu không ta cũng đâu cần thiết đem theo cả đám hòa thượng đi cùng cho rắc rối!”

Lệnh Hồ Thu ngẫm lại cũng đúng, cũng chỉ có thể lắc đầu hâm mộ: “Đây là một đường tài lộ đấy!”

Ngưu Hữu Đạo cười không nói, hắn cũng không cho rằng là tài lộ gì vì hắn hiểu rất rõ tình hình bên trong, đây không phải thứ có kỹ thuật cao gì, đồ ăn làm ra lại không thể bảo quản được lâu, khó vận chuyển đường dài, muốn có được tài lộ nhất định phải mở các cửa hàng khắp nơi, một khi cửa hàng mở rộng thì căn bản không thể nào giữ bí mật, sớm muộn cũng sẽ bị khuếch tán ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.