“Nghỉ ngơi sớm chút đi!” Chung Dương Húc nhìn thư phòng vẫn còn sáng đèn liền vứt lại một câu, quay người bước đi.
Thiệu Bình Ba đích thân tiễn người ra cửa sân lại chắp tay đứng ngoài cửa viện đưa mắt nhìn bày tỏ sự tôn kính!
Đợi bóng dáng Chung Dương Húc biến mất, Thiệu Tam Tỉnh thấp giọng một câu: “Đại công tử.”
Thiệu Bình Ba quay đầu nhìn một chút.
Hắn ta nhận ra có việc liền quay người dẫn lão trở vào.
Trở lại thư phòng, Thiệu Tam tới sát bên cạnh hắn ta, nhẹ giọng bẩm báo nói: “Tô tiểu thư đưa tin về, tạm thời vẫn chưa ra tay, nói Lệnh Hồ Thu kia rất đáng ghét, đi theo cạnh Ngưu Hữu Đạo một tấc không rời, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội hạ thủ.”
“Hừ!” Thiệu Bình Ba khẽ thở ra một hơi, tiếc hận: “Biết ngay tên kia đã chuẩn bị trước không dễ dàng đắc thủ... Một tấc cũng không rời? Trong thư hồi âm của Chiếu tỷ dùng từ này để hình dung sao?” Hắn ta liếc mắt nhìn sang.
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu: “Đúng!”
Thiệu Bình Ba ngạc nhiên nói: “Chưa từng nghe nói Lệnh Hồ Thu có giao tình gì với hắn, theo lý, trước kia hai người không hề có giao tế gì mới đúng? Một tấc cũng không rời? Quan hệ của Lệnh Hồ Thu và hắn thân cận vậy sao? Ngươi không cảm thấy quá đột ngột sao? Sao ta cứ cảm giác có vấn đề?”
Hắn ta cau mày, vừa đi qua đi lại trong thư phòng như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau hắn ta dừng chân lại, chậm rãi tự nhủ: “Nếu ta nhớ không nhầm, Chiếu tỷ từng nói, lúc tỷ ấy tiếp xúc Lệnh Hồ Thu bị tổ chức phát hiện, tổ chức đã cảnh cáo nàng, nói bối cảnh Lệnh Hồ Thu phức tạp, bảo Chiếu tỷ không nên trêu chọc... Việc này rất kỳ quặc!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Bối cảnh của Lệnh Hồ Thu thực sự phức tạp, quan hệ rất rộng, tổ chức thần bí phía sau Tô tiểu thư không muốn bại lộ, bảo Tô tiểu thư không nên trêu chọc cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề nằm ở chỗ
Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt, cười khổ nói: “Lão nô ngu dốt, không nhìn ra có vấn đề gì!”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Lúc trước Chiếu tỷ chỉ và tiếp xúc với Lệnh Hồ Thu đã bị tổ chức cảnh cái, Lệnh Hồ Thu và Ngưu Hữu Đạo trên đường bôn ba, Chiếu tỷ có thể phát hiện hai người bọn họ một tấc cũng không rời, lực lượng giám thị sử dụng không cần nghĩ cũng biết, ngươi cảm thấy chuyện này có thể giấu được tổ chức thần bí sau lưng Chiếu tỷ sao?”
Thiệu Tam Tỉnh như có điều suy nghĩ.
“Lệnh Hồ Thu này cũng khá thú vị…” Thiệu Bình Ba híp mắt lầm bầm, đi tới lui hai bước, lại tiếp tục dừng bước trước mặt Thiệu Tam Tỉnh: “Hồi âm cho Chiếu tỷ, hỏi thăm nàng, lúc giám thị nhóm Lệnh Hồ Thu có bị tổ chức cảnh cáo lần nữa không. Tiện thể nhắc nhở nàng một câu, nếu tổ chức không cảnh cáo thì bảo nàng sau này đối mặt với Lệnh Hồ Thu này nên cẩn thận một chút.”
Thiệu Tam Tỉnh xin chỉ thị: “Đại công tử có ý gì?”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba lộ tia suy tư: “Lệnh Hồ Thu này nói không chừng là người cùng tổ chức với Chiếu tỷ, Lệnh Hồ Thu ở cạnh bên Ngưu Hữu Đạo một tấc không rời rất có thể là vì biết Chiếu tỷ muốn động vào Ngưu Hữu Đạo, làm như vậy là không muốn cho Chiếu tỷ có cơ hội hạ thủ... Như vậy từ góc độ nào đó đã giải thích rõ vì sao Lệnh Hồ Thu lại đi cùng với Ngưu Hữu Đạo.”
Thiệu Tam Tỉnh bổ sung nói: “Có phải tổ chức kia biết Tô tiểu thư ra tay tự có chừng mừng, biết sẽ không làm hại đến Lệnh Hồ Thu nên đã cảnh cáo Tô tiểu thư một lần, tự nhiên không cần cảnh cáo lần thứ hai?”
Thiệu Bình Ba hừ lạnh: “Chỉ có thể nói là có thể như vậy, còn thật sự có như vậy hay không, có lẽ trong lòng Chiếu tỷ hiểu rõ hơn chúng ta cho nên mới muốn ngươi gửi tin nhắc nhở Chiếu tỷ. Mặt khác, nếu quan hệ của Lệnh Hồ Thu và Ngưu Hữu Đạo thật sự tốt như vậy, một khi có người tập kích Ngưu Hữu Đạo, ai có thể cam đoan Lệnh Hồ Thu sẽ không ra tay cứu? chỉ cần tổ chức kia không nhắc nhở Chiếu tỷ, Lệnh Hồ Thu kia trong tổ chức tám chín phần là tồn tại bí mật, cho dù không phải người của tổ chức kia thì chắc chắn cũng có quan hệ không cạn!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Nếu thật sự như vậy, chuyện Ngưu Hữu Đạo có cần nhắc Tô tiểu thư dừng tay?”
“Không!” Thiệu Tam Tỉnh khoát tay: “Nếu Lệnh Hồ Thu thật sự là người của tổ chức kia, lúc này không cảnh cáo Chiếu tỷ là vì không muốn để lộ thân phận Lệnh Hồ Thu, từ đó có thể thấy tổ chức có mức độ bảo mật rất cao với thân phận của Lệnh Hồ Thu. Chiếu tỷ nếu biết rồi e là sẽ tự gây phiền toái cho mình. Nói với chiếu tỷ bảo nàng nên làm thế nào thì làm thế ấy, nên giả vờ như không biết gì, chỉ cần nắm chắc tâm lý là được.”
“Vâng, đã hiểu, lão nô sẽ gửi tin cho Tô tiểu thư.” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu đáp.
Đợi trong phòng chỉ còn một mình, Thiệu Bình Ba vẫn không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng đi đến trước ngọn đèn thì dừng lại, đầu ngón tay không ngừng gõ trên án, nhìn chằm chằm ánh lửa tự nói: “Một tán tu có thể có ngày hôm nay, chả trách... Hiểu Nguyệt các... Xem ra luôn có ý đồ với bên này... Ta phải xem thử ai có ý đồ với ai...”
Cả nhóm người cùng nhau đi, càng đi càng hoang vu.
Cuối cùng, cả nhóm đi tới một tiểu trấn bụi bặm nhìn ra xa, cả tiểu trấn làm cho người ta có cảm giác giống như một vùng đất màu vàng, tầm mắt vượt qua tiểu trấn, đằng xa phía sau tiểu trấn có một dãy núi vắt ngan.
“Biển cát vô biên vô tận phía sau có chặn một dãy núi, muốn đi qua phải vứt tọa kỵ.” Lệnh Hồ Thu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa chỉ chỉ dãy núi phía trước rồi lại chỉ tay về phía một con đường đi thông ra ngoài tiểu trấn: “Lão đệ thực sự không định đi thẳng Tề quốc mà muốn đổi đường đi Vô Biên các sao?”
Vô Biên các là một tồn tại giống Trích Tinh thành và Băng Tuyết các, khác biệt là nằm ở trong sa mạc mênh mông, bởi vì bốn bên là biển cát vô biên vô hạn, cho nên được gọi là Vô Biên các.
Ngưu Hữu Đạo: “Vượt qua biển cát cũng có thể đến Tề quốc, về thời gian hình như cũng chẳng chênh lệch mấy nhỉ?”
Hồng Tụ cười nói: “Về thời gian đúng là không chênh lệch lắm nhưng một bên là ngồi trên lưng ngựa, một bên là phải hao phí pháp lực để đi, Đạo gia không thương tiếc mấy nữ nhân chúng ta sao? Hơn nữa, Đạo gia đi Vô Biên các chắc chắn phải lưu lại, về thời gian chắc chắn sẽ có chênh lệch.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nghe qua đại danh của Vô Biên các nhưng chưa được đến, đã tới đây rồi thì cũng thuận đường mở mang kiến thức, nếu không cứ đi lướt qua há không đáng tiếc sao, dù sao muốn đến một chuyến cũng không dễ dàng.”
Lệnh Hồ Thu ha ha nói: “Lão đệ, nói gì mà cần chiến mã gấp, ta thấy dọc chặng đường này đệ lúc nên đi thì đi, lúc nên nghỉ thì nghỉ, không hề vội vàng, trông chẳng giống đang gấp gì cả!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn bốn phía một vòng, khóe miệng nở nụ cười ý vị sâu xa: “Có nhiều thứ gấp cũng không gấp được, cũng không tiện thúc giục huynh trưởng đi vội, sợ huynh trưởng vất vả quá, may là cả chặng đường này rất bình an. Nói thật, từ sau khi ta rời khỏi Thượng Thanh tông lúc ra ngoài chưa từng được thuận lợi, kiểu gì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, đây là lần đầu thuận lợi như vậy.”
Trong lòng Lệnh Hồ Thu nói thầm, thuận lợi cái rắm, còn không phải ta cản lại cho ngươi ngươi thử thuận lợi cho ta xem đi!
Ngoài mặt thì cười haha nói: “Thế chẳng lẽ không tốt?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có điều nói đi thì phải nói lại, dù có phiền phức cũng chẳng sợ, chỉ cần báo đại danh huynh trưởng ra chắc chắn có thể trừ tà!”
“Nói còn êm tai hơn hát.”.” Lệnh Hồ Thu lắc đầu, đánh ngựa chậm rãi đi vào tiểu trấn: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, muốn đi Vô Biên các thì cũng đừng lề mề ở đây nữa, đến Vô Biên các hẵng nghỉ ngơi cũng không muộn.”
Cả nhóm tiến vào tiểu trấn nghỉ một chút, ăn uống một ít rồi lại ra khỏi tiểu trấn, bỏ tọa kỵ lại, trên người có thêm một bình nước da dê.
Bóng người bay nhanh như cướp trên sa mạc hoang nguyên, đến dưới chân dãy núi lại bay thẳng lên, lên đến đỉnh núi rồi lại bay giữa các đỉnh núi.