Đạo Quân

Chương 377: Không Vào Hang Cọp Làm Sao Bắt Được Cọp Con



Nhưng y lại lo bên Ngưu Hữu Đạo, nếu y không có mặt sợ sẽ có người làm loạn, có điều nghĩ lại, cho dù người đó gan có lớn cũng không thể dám làm loạn ở đây, liền trả lời: “Lý huynh về trước, ta thu thập một chút lập tức đến ngay.”

Lý Chân cau mày nói: “Vậy mời Lệnh Hồ tiên sinh nhanh lên, đừng để chưởng quỹ đợi lâu.”

“Dĩ nhiên rồi.” Lệnh Hồ Thu miệng cam đoan.

Lý Chân chắp tay, cáo từ.

Đợi gã vừa đi, Lệnh Hồ Thu gần như ra ngoài ngay sau đó, nói thu thập gì đó chỉ là giả, không yên lòng bên Ngưu Hữu Đạo mới là thật.

Y dẫn Hồng Tụ, Hồng Phất sang chỗ Ngưu Hữu Đạo, gõ cửa bước vào.

Kết bái huynh đệ đi chung một đoạn đường, hai bên coi như đã quen thuộc, mấy lời khách sáo đã không còn cần thiết, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp hỏi: “Huynh trưởng có việc?”

Lệnh Hồ Thu ừ một tiếng: “Có chút việc, có một lão bằng hữu gọi ta đến gặp mặt, ta phải qua đó một chuyến.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức hứng thú: “Là muốn dẫn ta đi làm quen sao?”

Lệnh Hồ Thu khoát tay, cười khổ nói: “Bối cảnh đối phương ta không tiện mạo muội dẫn người đến, ta tới là muốn hỏi đệ, đệ có việc gì cần ra ngoài không?”

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút: “Ta có thể có chuyện gì, đến canh giờ này dĩ nhiên là muốn nghỉ ngơi rồi, ra ngoài làm gì? Có muốn đi dạo thì cũng để sáng mai hẵng tính.”

Lệnh Hồ Thu gật đầu: “Vậy là tốt rồi, nghe nói kẻ thù của đệ không ít, tu vi của mấy người các đệ ta cũng thật sự không yên lòng, lúc không có mấy người bọn ta ở đây đệ cố gắng đừng chạy lung tung là tốt nhất.”

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Khiến huynh trưởng phí tâm, huynh trưởng yên tâm, sẽ không chạy lung tung đâu, huynh trưởng cứ việc đi gặp bằng hữu đi.”

“Được!” Lệnh Hồ Thu gật đầu, chỉ cần người ở khách sạn Thiên Hồ hẳn sẽ không có chuyện gì, y cũng yên tâm rời đi.

Tới gần một lầu các lờ mờ không ánh sáng gần khách sạn Thiên Hồ, một hán tử thân hình cao gầy chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm cửa ra vào của khách sạn Thiên Hồ không chớp mắt.

Sau đó tiếng mở cửa vang lên, một hán tử phúc hậu đi vào, chính là Lý Chân vừa rồi đi gặp Lệnh Hồ Thu, gã đến bên hán tử cao gầy thấp giọng nói: “Hắn đồng ý.”

Hán tử cao gầy thản nhiên nói: “Phản ứng của hắn như thế nào, có nghi ngờ không?”

Lý Chân nói: “Phản ứng bình thường, hẳn không có gì nghi ngờ, trong cảnh nội Vô Biên các căn bản không cần phải lo xảy ra chuyện gì, đi gặp chưởng quỹ cửa hàng Khí Vân tông thì có thể có chuyện gì chứ? Hoàn toàn không có lý do để nghi ngờ!”

Hán tử cao gầy lại nói: “Lúc ngươi đi thông báo cho hắn, hắn không ở cùng với mục tiêu à?”

“Không! Lúc nô tài vào không thấy có mục tiêu.” Lý Chân nói, âm điệu bỗng nhiên thấp xuống: “Ra rồi!”

Mắt hán tử cao gầy sáng lên, nhìn chằm chằm về phía Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ, Hồng Phất đang ra khỏi khách sạn Thiên Hồ, đưa tay ra hiệu.

Lý Chân lập tức rút cái hộp kim loại nhỏ như ngọc bội bên hông, triệu nguyệt điệp không ngừng bay ra.

Nguyệt điệp nhẹ nhàng nhảy múa, căn phòng đen như mực bỗng nhiên sáng ngời.

Hai người lần lượt bay ra khỏi cửa sổ.

Chờ một lát sau, ánh sáng trong phòng biến mất, một cửa sổ khác được đẩy ra, hai người lại xuất hiện bên cửa sổ khác, đưa mắt nhìn ba người Lệnh Hồ Thu rời đi.

“Ngươi lập tức rời khỏi đây, đừng lộ diện nữa, lập tức đi đi!” Hán tử cao gầy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nặng nề một tiếng.

“Rõ!” Lý Chân đáp, hiểu rõ ý đối phương, bước nhanh ra khỏi lầu các, nhanh chóng trốn vào trong bóng đêm...

Tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Hắc Mẫu Đơn mở cửa ra ngoài xem, nam nhân để ba sợi râu dài ngoài cửa khiến nàng hơi bất ngờ: “Phan chưởng quỹ!”

Người đến chính là chưởng quỹ cửa hàng Lưu Tiên tông ở Vô Biên các, trước đó nàng từng mời đối phương đến, chưởng quỹ ba phái cùng gặp mặt Ngưu Hữu Đạo.

“Đạo gia ở đây sao?” Phan chưởng quỹ cười nói.

Trong phòng vang lên giọng Ngưu Hữu Đạo: “Phan chưởng quỹ tới sao?”

Hắc Mẫu Đơn vốn còn muốn bẩm báo một tiếng, Ngưu Hữu Đạo đã lên tiếng nàng liền biết không cần phải ngăn lại nữa, hoàn toàn mở rộng cửa nhường cho đối phương tiến vào rồi lại duỗi đầu ra ngoài cửa nhìn quanh một chút rồi mới lui vào phòng đóng cửa lại.

“Đạo gia!” Phan chưởng quỹ đi vào chào.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu Hắc Mẫu Đơn dâng trà, cười hỏi: “Phan chưởng quỹ có việc gì?”

Phan chưởng quỹ vội khoát tay với Hắc Mẫu Đơn, ý không cần, đáp: “Thực sự có chuyện quan trọng, người trong môn được phái đi xử lý chuyện chiến mã ở Tề quốc đến, nói là mang tin tức quan trọng đến, muốn gặp Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo lập đạo: “Người đâu? Sao không thấy tới, đang ở cửa hàng sao?”

Phan chưởng quỹ lắc đầu: “Không có, nói là ở Tề quốc xảy ra chút chuyện nên đã trốn đến đây, sợ bị người ta để mắt nên không dám vào Vô Biên các, chỉ cho người đến nhờ ta truyền lời. Nói tin tức mang về rất quan trọng, tình hình cụ thể thế nào thì không chịu nói cho ta, nói sư môn dặn chuyện chiến mã phải liên hệ với người, hắn chỉ chịu gặp người, không gặp được người sẽ không chịu lộ diện, hẹn Đạo gia gặp mặt ngoài Vô Biên các.”

Vẻ mặt Hắc Mẫu Đơn nghiêm lại, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nơi gặp mặt cụ thể ngươi biết không?”

Phan chưởng quỹ: “Biết, nói chỉ cần người tới hắn sẽ tự lộ diện.”

Ngưu Hữu Đạo: “Được! ngươi ở ngoài cửa chờ để ta thay bộ y phục dễ dạ hành đã!”

“Được!” Phan chưởng quỹ hơi hạ thấp người, đi ra ngoài trước.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đưa mắt nhìn, đợi vừa đóng cửa, lập tức nghiêng đầu thấp giọng nói: “Phát tín hiệu!”

Hắc Mẫu Đơn sững sờ: “Đạo gia hoài nghi Phan chưởng quỹ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không phải hoài nghi Phan chưởng quỹ, mà là trên đường Lệnh Hồ Thu đi theo quá sát, ta muốn tạo cơ hội cho khách cũng khó, Lệnh Hồ Thu vẫn luôn như hình với bóng.”

Hắc Mẫu Đơn hơi không hiểu ý hắn: “Liên quan gì đến chuyện trước mắt sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trên đường đi chưa từng tách ra, Lệnh Hồ Thu vừa rời đi bên này liền có chuyện tìm ta, còn muốn hẹn ta ra ngoài gặp mặt, không phải quá trùng hợp sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Vậy người vẫn hoài nghi Phan chưởng quỹ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Lệnh Hồ Thu không tìm ta dặn dò một tiếng, không biết hắn rời đi e là ta sẽ không nghĩ nhiều. cho dù Lệnh Hồ Thu không đến dặn dò, cẩn thận một chút không bao giờ sai, cẩn thận một chút thuyền dùng được vạn năm! Đừng lề mề.” Nghiêng đầu ra hiệu một chút.

Hắc Mẫu Đơn dạ, vẫy nguyệt điệp tới, đưa đến cửa sổ, điều khiển nguyệt điệp bay vòng vòng trong cửa sổ.

Mãi đến khi cửa sổ nào đó phía xa xa trước mặt cũng xuất hiện nguyệt điệp bay vòng vòng, Hắc Mẫu Đơn mới thu nguyệt điệp lại, quay người khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo.

Nàng ra hiệu đã xong rồi.

Ngưu Hữu Đạo đi tới vách tường một bên, lấy áo khoác trùm đầu màu đen treo trên tường xuống.

Áo khoác trùm đầu màu đen không phải của hắn đem đến mà của khách sạn chuẩn bị sẵn, mỗi phòng có hai cái, để chuẩn bị cho nhu cầu giữ bí mật của khách, chuẩn bị cho vài khách muốn ra vào khách sạn mà không để lộ khuôn mặt thật.

Áo choàng tung lên mặc lên người, cột dây trước ngực, mặc xong!

Một cánh tay đưa ra từ trong áo choàng, năm ngón tay nắm vào hư không một cái, bảo kiếm gác trên kệ cách không dính vào trong tay cùng với cánh tay biến mất trong áo choàng rộng.

Thấy Hắc Mẫu Đơn cũng lấy áo choàng trên tường, Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Cô lưu lại, không cần đi theo.”

Hắc Mẫu Đơn sửng sốt: “Đạo gia đi một mình?”

“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, đưa tay xốc mũ phía sau đội lên đầu, che nửa gương mặt lại.

Hắc Mẫu Đơn lập tức lo lắng, đè thấp giọng sốt ruột nói: “Không phải người nghi ngờ có người muốn xuống tay với người sao? Lỡ thật sự là thế lực thần bí kia thì sao? Mưu tính ra tay với người lâu như vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất nhiên là một kích trí mạng!”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật sự là thế lực thần bí kia, cô đi có tác dụng gì?”

Hắc Mẫu Đơn lo nghĩ: “Thêm một người dù sao cũng tốt hơn không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.