Đạo Quân

Chương 379: Khát Máu (2)



Y cũng hận mình chủ quan, nếu không phải mình cho rằng ở đây không thể xảy ra chuyện... Rõ ràng, đối phương đã lợi dụng tâm lý này của mình.

Giờ điều khiến y buồn bực là, Ngưu Hữu Đạo bị dụ ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà chuyện này tạm thời chỉ có thể kìm nén, không thể cứ kéo lấy Hắc Mẫu Đơn để hỏi cho rõ ràng.

Trước mắt cũng chỉ có thể chờ, chờ có kết quả cuối cùng mới đưa ra quyết định.

Biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể nghẹn một bụng đầy lửa giận!

Hồng Tụ và Hồng Phất biết tiện nhân y nói hẳn là Tô Chiếu kia, lý do đơn giản, vì bên này bị dụ đi cho nên có vài việc trong lòng đã hiểu rõ.

“Tiện nhân làm hỏng việc của ta, các ngươi lập tức báo tin lên trên, nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ta!” Lệnh Hồ Thu lại tức giận một tiếng, có thể nói hận đến nghiến răng.

Hai nàng nhìn nhau im lặng, nói chuyện rõ ràng? Đối phương hẳn không biết bối cảnh thân phận của ngươi, nói chuyện rõ ràng thế nào đây? bảo người ta nói chuyện rõ ràng với ngươi, thân phận và bối cảnh của ngươi sẽ bại lộ, bên trên rất không có khả năng làm như vậy.

Hai người biết y đang nói nhảm, việc này chỉ có thể báo cáo, còn nói chuyện rõ ràng thì không thể, người có thể dùng đến nhân thủ của Hiểu Nguyệt các, trong Hiểu Nguyệt các không thể không có chút chỗ dựa nếu không sẽ không có lá gan lớn như vậy...

Tinh không mênh mông, biển cát vô ngần.

Hai bóng người đi khỏi Vô Biên các đi đến cồn cát lớn nhất.

Ngưu Hữu Đạo bị bao phủ trong áo choàng mũ đen vẫn nhìn xung quanh, hỏi: “Là ở đây sao? Người đâu?”

“Hắn nói nhìn thấy Đạo gia tự nhiên sẽ lộ diện, lúc này hẳn là trốn ở đâu đó quan sát!” Phan chưởng quỹ nói.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay vén mũ ra để lộ dung nhan để người ta dễ dàng nhìn thấy.

Nhưng biến cố lập tức xảy ra, mắt Phan chưởng quỹ đứng bên sáng lên, sát cơ đột nhiên xuất hiện, đột ngột đánh ra một chưởng vào ngực Ngưu Hữu Đạo.

Tốc độ đó cực nhanh, Ngưu Hữu Đạo căn bản không thể né tránh.

Ngưu Hữu Đạo dường như không kịp phản ứng cơ thể khẽ nhúc nhích nhưng không tránh mà dưới lớp áo choàng kiếm “keng” một tiếng, một đạo hàn quang vạch ra từ trong áo choàng với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, chí ít Phan chưởng quỹ cho là như vậy.

Phan chưởng quỹ cũng không sợ hãi, đạo lý rất đơn giản, mình đánh đòn phủ đầu, chỉ cần mình đánh trúng một chưởng, không nói có thể lập tức đánh chết Ngưu Hữu Đạo thì cũng sẽ một chưởng đánh Ngưu Hữu Đạo bay ra ngoài, ít nhất cũng có thể đánh cho Ngưu Hữu Đạo trọng thương. Một kiếm kia của Ngưu Hữu Đạo có xuất thủ cũng muộn, không thể đả thương được mình.

Vào thời khắc một chưởng đánh vào ngực Ngưu Hữu Đạo, Phan chưởng quỹ đang nhe răng cười trong mắt đột nhiên lộ ra tia kinh ngạc, cơ thể vội vàng né tránh.

Rõ ràng một chưởng đã đánh lên người Ngưu Hữu Đạo nhưng lại nghi ngờ là ảo giác của mình, gã cảm thấy chưởng lực của mình đánh lên người Ngưu Hữu Đạo không hề tốn sức.

Cảm giác giống như một dòng nước lũ rõ ràng có thể phá hủy một cây cột, ai ngờ cây cột đột nhiên biến thành một con cá. Dòng lũ xông về phía con cá kia, con cá kia cũng xông vào trong dòng lũ, trong dòng lũ mênh mông với con cá này mà nói cũng là nơi có thể vùng vẫy tự nhiên.

Theo tin tức đáng tin, tu vi của mình hơn Ngưu Hữu Đạo không chỉ một chút, chênh lệch trọn vẹn một cảnh giới.

Nhưng cảm giác này rất quỷ dị, trong đầu lóe lên cảm giác, dù tu vi của gã có cao hơn nữa thì cũng suýt nữa bị dọa cho hồn bay phách tán, đạo kiếm quang kia từ thấp đến cao lao đến muốn chém gã ra làm đôi.

Tu vi hai bên chênh lệch quá xa, Càn Khôn Na Di của Ngưu Hữu Đạo không cách nào di chuyển toàn bộ lực đạo của đối phương, cương phong cuồng bạo sau lưng thổi cho cát bay điên cuồng khiến cả người chấn động lảo đảo lui lại mấy bước.

Mặc dù vậy vẫn không thể khiến hắn mặt lộ vẻ ngoan lệ từ bỏ công kích của một kiếm kia.

Phan chưởng quỹ kịp phản ứng lại vội vàng né tránh nhưng vẫn chậm một chút, tốc độ xuất kiếm của đối phương rất nhanh, rất sắc bén, kiếm quang lướt lên người gã mang theo hoa máu bay tán khắp nơi, một cánh tay với non nửa bả vai tách khỏi cơ thể gã cùng với những đóa hoa máu bay tán loạn dưới ánh trăng.

Người mang theo hoa máu lật người trên không, tránh thoát một đòn trí mạng nhất, kiếm quan chặt đi bả vai y gần như đã sượt qua gò má gã, suýt chút nữa thì đã chém nửa đầu gã rồi.

Ngưu Hữu Đạo quét ra một kiếm liên tiếp lui về phía sau, lui vào trong bão cát điên cuồng phun trào sau lưng.

Phan chưởng quỹ vai phun ra máu tươi rơi xuống đất lảo đảo, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệt, thân hình lung lay nhanh chóng đưa tay bịt lại vai.

Miệng vết thương quá lớn, nửa bả vai gần như đã không còn, có điểm lên vài huyệt vị cũng khó cầm được máu, chỉ là giúp máu ngừng chảy ra điên cuồng thôi. Máu tuôn ra từ trong lồ ng ngực khó dừng lại hơn, gã phải liều mạng thi pháp áp chế, mới cầm được máu tươi đang không ngừng trào ra ngoài.

Cát bụi nổ tung nhanh chóng rơi xuống, những hạt bụi nhỏ bay theo gió, lộ ra bóng người lui vào trong cát bụi, những hạt cát rơi xuống như mưa phùn đánh lên người bóng người.

Ngưu Hữu Đạo một thân áo choàng đen nghiêng kiếm nơi tay, sắc mặt lạnh lẽo, áo choàng tung bay trong gió, khát máu!

Ánh trăng khiến sa mạc càng thêm thần bí.

Cồn cát lên lên xuống xuống như sóng, chỗ lên như sóng rõ, chỗ xuống như bóng ngầm, sóng rõ khắp nơi, bóng ngầm khắp nơi, quỷ quyệt.

Sau một đợt âm thanh cuồng bạo trôi qua, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.

Ngưu Hữu Đạo nâng kiếm trong tay chỉ về phía đối phương, dùng kiếm tra hỏi!

Lúc đầu hắn còn tin rằng đối phương cùng lắm là bị người ta lợi dụng trong hoàn cảnh chưa hiểu rõ tình hình, không ngờ đối phương lại ra tay với hắn, không ngờ còn đánh lén hắn, thế này không khác nào phản bội sư môn.

May mắn là mình luôn duy trì cảnh giác cao độ nếu không một chưởng ban nãy đã có thể lấy đi mạng của mình!

Vừa rồi trong nháy mắt đó, lúc xảy ra chuyện không hề có chút dấu hiệu gì, rất mạo hiểm!

Hai người đứng trên cồn cát, một người đằng đằng sát khí, một l người còng lưng ôm lấy chỗ bị thương trên vai.

Phan chưởng quỹ cười haha, trên mặt mang ý tự giễu: “Từng nghe đại danh Ngưu Hữu Đạo ám sát Yến sứ, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, có bản lãnh này, khó trách, là ta đánh giá thấp ngươi. Có điều thân thủ này của ngươi hình như cũng không giống đến từ Thượng Thanh tông.”

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên lắc kiếm bổ xuống, soạt, một đạo kiếm khí bỗng nhiên b ắn ra chém thẳng vào đối phương.

Phan chưởng quỹ lập tức đấm ra một quyền, keng! Một đạo quyền cương đánh kiếm khí bổ tới nổ tung, nhưng máu tươi đến từ trong lồ ng ngực lại phun ra một ngụm lập tức bị gã thi pháp ngăn chặn.

Kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ vai gã: “Có phải đến từ Thượng Thanh tông không không quan trọng, vấn đề là thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, đã không phải là đối thủ của ta, tiếp tục đánh nữa, không cần ta động thủ, Sa Hạt trong sa mạc này cũng có thể tới lấy mạng ngươi. Nói đi, ai sai ngươi tới, nói ra, ta tha cho ngươi một mạng!”

Phan chưởng quỹ ha ha nói: “Tha ta một mạng? Ta không thể tái chiến được nhưng nếu ta muốn rời đi, tốc độ của ngươi cũng chẳng ngăn được ta! Huống hồ, cũng không cần đến ta động thủ.” Đang nói gã nghiêng đầu nhìn về một phía.

Ngưu Hữu Đạo thuận thế liếc mắt, chỉ thấy năm bóng người đang bay đến đáp xuống cồn cát cách đó không xa.

Năm người nhìn chằm chằm về phía này, người cầm đầu là hán tử cao gầy trốn ở lầu các gần khách sạn Thiên Hồ trước đó.

Cảnh giằng co này khiến năm người hơi kinh ngạc, rõ ràng Phan chưởng quỹ đã chịu thiệt, nên biết vị Phan chưởng quỹ này là tu sĩ Kim Đan, sao lại thua trong tay Ngưu Hữu Đạo được?

Ngưu Hữu Đạo, giờ ngươi thử nói xem, là ai tha ai một mạng?” Phan chưởng quỹ cười hỏi.

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Thành tàn phế cười đã chưa?”

Phan chưởng quỹ lập tức không cười được nữa, trong mắt lóe lên tia khổ sở khó tả, trên mặt lộ vẻ dữ tợn: “Dù sao vẫn còn hơn người chết như ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.