Phan chưởng quỹ giả đang bị cột vào thân cây đưa mắt nhìn sang.
Hai sư huynh đệ trong phòng trố mắt nhìn nhau. Gã đệ tử đang đút cơm cho phạm nhân ăn quay đầu lại nói: “Cung sư đệ, Triệu sư đệ vừa mới đưa cơm đến, ngươi lại đưa thêm tiếp một phần, chuyện gì xảy ra vậy?” Sau đó chỉ vào hộp cơm trước mặt.
Cung sư đệ ngạc nhiên nói: “Không phải Triệu sư huynh bận việc, huynh ấy nhờ ta mang thức ăn đến sao?”
Hai đệ tử canh gác nhìn nhau. Người đi ra mở cửa nói: “Đây là hộp cơm mà Triệu sư đệ vừa mới đưa tới.”
Cung sư đệ gãi đầu nói: “Triệu sư huynh cũng thật là, trở về cũng không nói một tiếng. Được rồi, hai vị sư huynh tiếp tục đi.” Y lắc đầu một cái, sau đó mang hộp cơm rời đi.
Cửa phòng giam đóng lại, một người cầm muỗng, múc một muỗng canh, nói với Phan chưởng quỹ giả: “Dù sao cũng là máu thịt, không phải ngoại lệ. Làm gì cũng phải lo cho mình. Ngươi ăn một chút đi.”
Phan chưởng quỹ mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay y, ngực có chút phập phồng.
Đệ tử bưng cơm xì một tiếng: “Được rồi, ta biết ngươi mạnh miệng. Sư huynh, mau giúp ta cạy miệng ông ta ra.”
Một người khác bước đến, đưa tay định làm theo, ai ngờ Phan chưởng quỹ bỗng quay đầu sang một bên, không phối hợp, lại còn lên tiếng: “Thứ này không thể ăn.”
Sư huynh đến phối hợp không thèm để ý, bóp mặt ông ta quay lại.
Phan chưởng quỹ gấp lên, kêu một tiếng: “Có độc.”
Sư đệ bưng cơm thở dài: “Bây giờ ngươi là đại gia, ngay cả ăn cơm cũng phải do chúng ta hầu hạ, nào dám hạ độc hại chết ngươi chứ. Chúng ta còn ước ngươi sống tốt nữa là. Ngươi còn sống thì mới đem mọi chuyện nói ra, cho nên ai dám g iết chết ngươi chứ. Ngươi yên tâm đi, thức ăn của chúng ta đều đã được kiểm tra. Sư huynh, cạy miệng của ông ta ra để đệ đổ vào.”
Sư huynh dùng tay nặn miệng Phan chưởng quỹ ra.
Phan chưởng quỹ giả kêu ô ô, nói mấy câu không rõ: “Ta khai, ta khai.”
Hai sư huynh đệ sững sờ. Sư huynh buông lỏng miệng của ông ta ra, hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Phan chưởng quỹ giả lắp bắp nói: “Ngươi không cảm thấy việc vừa rồi có vấn đề sao? Triệu sư đệ của các ngươi không có ở đây, tại sao lại chạy đến đây đưa thức ăn?”
Phan chưởng quỹ giả vội vàng nói: “Triệu sư đệ đến trước đó là người khác giả mạo, không phải là Triệu sư đệ của các ngươi, đến đây để giết ta diệt khẩu. Không tin, các ngươi kiểm tra lại hộp cơm này đi.”
Sư đệ thở dài nói: “Cho dù ngươi không muốn ăn, cũng đừng nói như thế chứ. Sư đệ của chúng ta, chúng ta còn không biết sao? Sư huynh, đừng nhiều lời với ông ta nữa. Người này nhiều vấn đề lắm, cứ cạy miệng ông ta đổ vào là được.”
Sư huynh đang định đưa tay, Phan chưởng quỹ giả vội la lên: “Ta có thể giả mạo chưởng quỹ của các ngươi, tất nhiên sẽ có người giả mạo được sư đệ của các ngươi. Khi ta giả mạo Chưởng quỹ của các ngươi, có ai phát hiện ra không?”
Ông ta vừa nói xong, hai sư huynh đệ kia nhìn nhau dò xét.
Phan chưởng quỹ lại nói: “Các ngươi kiểm tra lại cơm canh một chút đi. Nếu như không có vấn đề, không cần các ngươi đút, ta tự há mồm ăn ngay. Các ngươi hãy kiểm tra lại một lần đi.”
Ánh mắt hai sư huynh đệ nhìn chăm chú vào hộp cơm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như đang trao đổi.
Sư huynh lấy một cái bình sứ nhỏ trong ngực ra, mở nắp bình, còn sư đệ thì giơ hộp cơm canh lên.
Đổ một chút bột màu trắng vào bên trong cơm canh, sư đệ dùng thìa quấy quấy, cơm canh rất nhanh biến đổi, trở thành màu đen như mực.
Hai sư huynh đệ trợn mắt há mồm, đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện chấn kinh.
Sư đệ trầm giọng nói: “Sư huynh, huynh canh chừng ở đây, để ta đi báo Phan sư thúc.” Y ném hộp cơm canh xuống đất, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Sư huynh rút hai thanh Nguyệt Luân đang cắm ở eo cầm trên tay, bảo vệ Phan chưởng quỹ giả đằng sau, cảnh giác nhìn cánh cửa phòng giam.
Phan chưởng quỹ giả nhìn hộp cơm canh đen như mực đang vứt trên mặt đất, gương mặt hiện lên sự bi phẫn. Vừa rồi, nếu không phải ông ta phản ứng nhanh, nếu không phải ông ta cái khó ló cái khôn, sợ là đã bị hai thằng ngu kia cưỡng chế nhét thức ăn vào miệng rồi. Tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đúng là rất khó tưởng tượng.
Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng bước chân liên tiếp, đồng thời truyền đến giọng nói của Phan chưởng quỹ: “Xem người còn ở trong cửa hàng hay không. Mỗi một góc đều không được bỏ qua, phải tra cẩn thận cho ta.”
Cửa mở, một đám người xông vào, ánh mắt chăm chú nhìn hộp cơm canh đen như mực trên mặt đất. Phan chưởng quỹ bưng hộp cơm đưa lên mũi hít hà.
Sắc mặt của ông ta triệt để trầm xuống, quay người đối mặt với đám người, đưa tay chỉ chỉ: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, bốn người các ngươi ở lại đây canh gác. Về sau, mỗi lần đưa thức ăn vào đều phải kiểm tra một lần.”
Sau đó, ông ta dẫn người ra ngoài. Ở bên ngoài còn nghe được giọng nói giận dữ không kềm chế được của ông ta: “Bắt đầu từ bây giờ, phàm là đệ tử bản môn, bất kể là ai, bao gồm cả ta, khi ra vào hậu đường, tất cả đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt.”
“Rõ!” Bên ngoài truyền đến một tiếng người đáp lại, bầu không khí trong nháy mắt khẩn trương lên.
Phan chưởng quỹ giả đang bị cột trên cây ngửa đầu nhắm mắt, gương mặt hiện lên sự bi phẫn…
Chạng vạng tối, đám người Phan chưởng quỹ lại từ phòng giam bước ra. Trên đường về, mấy sư huynh đệ nhìn nhau, đều như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
Tên Phan chưởng quỹ giả mạo kia rốt cuộc đã chịu khai.
“Sư huynh, bây giờ ta đã hiểu vì sao Ngưu Hữu Đạo lại đến đây chủ trì đại cục, cũng hiểu được vì sao sư môn lại bảo chúng ta phối hợp với Ngưu Hữu Đạo. Người này đúng là có bản lãnh.” Phan chưởng quỹ thành tâm cảm phục một câu.
Sư huynh hỏi: “Đây là biện pháp của hắn?”
Phan chưởng quỹ chắp tay bồi tội: “Cũng không phải là đệ muốn giấu diếm sư huynh, mà bởi vì trước đó Ngưu Hữu Đạo đã dặn dò phải giữ bí mật. Sư môn cũng đã nói, chỉ cần hắn không phải làm loạn, tất cả đều nghe theo hắn phân phó.”
Có thể nói ra lời này nói lên ông ta ngay từ đầu đã công nhận biện pháp của Ngưu Hữu Đạo, cho nên mới giữ kín bí mật.
Sư huynh vỗ vai ông ta, nói: “Ta hiểu mà, không cần giải thích.”
Phan chưởng quỹ lại cảm thán một câu: “Chuyện mà chúng ta không còn cách nào, hắn lại tiện tay mà làm. Tuổi còn trẻ đã có được thủ đoạn như vậy, khó trách lại có thể dừng chân ở hai quận.”
Sư huynh gật đầu đồng ý: “Trên đường đi phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, lại còn phải che giấu hành tung, còn phải tùy thời gấp rút tiếp viện hắn, thật sự dày vò chúng ta quá nhiều. Trên đoạn đường không hề thấy tình huống mà hắn nói xuất hiện, ban đầu tất cả mọi người đều oán giận, cuối cùng sự thật đã nói rõ điều mà hắn dự đoán là đúng. Một loạt tình huống trước mắt đều đã chứng minh sự thật hắn rất có năng lực, cũng chứng minh một điều có một số tình huống ngoài ý muốn đều nằm trong sự khống chế của hắn. Đây không phải là chuyện xấu mà là chuyện tốt, đồng thời cũng hy vọng hắn có thể tiếp tục giữ vững trạng thái này. Chuyện liên quan đến tiền đồ và vận mệnh của đệ tử trên dưới Lưu Tiên tông, nếu việc có thể thành, Toàn sư đệ cũng không tính là hy sinh vô ích.”
Trước đó, ở sa mạc, một trong hai tu sĩ Kim Đan bị người đàn ông cao gầy gi ết chết là đệ tử của Lưu Tiên tông.
Phan chưởng quỹ gật đầu, thở ra một hơi, nói: “Sư huynh, chúng ta nên đi gặp hắn thôi. Hắn còn đang chờ tin tức của chúng ta bên này.”
Hai người bước ra cửa hàng, thẳng đến khách sạn Thiên Hồ. Khi gõ cửa phòng Ngưu Hữu Đạo, hai người phát hiện Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn đều không có ở trong phòng.
Đoạn Hổ tiếp đãi hai người, nói Ngưu Hữu Đạo đã bồi Lệnh Hồ Thu ra ngoài uống rượu ăn cơm, bảo bọn họ chờ một lát.
Tả chưởng quỹ của Phù Vân tông đã đến trước đó, cũng đang chờ trong phòng.
Hai bên mỉm cười nhìn nhau. Có một số chuyện mọi người đều biết ở trong lòng. Có thể gặp nhau ở đây, hiển nhiên bên phía Phù Vân tông cũng đã có kết quả.