Đạo Quân

Chương 390: Lo Lắng



Ba người có vẻ im lặng. Bọn họ tất nhiên cũng chú ý đến sự thay đổi trên bảng Đan. Nhân thủ mà ba phái sắp xếp ở Trích Tinh thành cũng không phải để chưng cho đẹp, nguyên nhân trong đó bọn họ cũng rõ ràng nhất. Bọn họ cũng đang cảm thấy khó hiểu vì việc này. Việc vốn được giữ bí mật, tại sao Băng Tuyết các lại biết được tin tức nhanh như vậy rồi làm ra sự điều chỉnh trên bảng Đan? Nhất là họ dựa vào lý do nào để chỉ chính xác Ngưu Hữu Đạo giết Trác Siêu?

Hiện tại, ba phái có chút hoài nghi, không biết nội bộ của ba phái có nội gián của Băng Tuyết các hay không? Hay là ở khâu nào đã xảy ra vấn đề?

Nhưng đây cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, bọn họ làm sao dám điều tra. Ngươi điều tra tai mắt của Băng Tuyết các là có ý gì?

Mặc dù Băng Tuyết các có tồn tại một quy củ, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào một số chuyện, để mọi người yên tâm, nhưng cũng không đại diện là vĩnh viễn sẽ không nhúng tay. Nghĩ đến trong nội bộ của mình khả năng có tai mắt của người khác, ai mà cảm thấy dễ chịu chứ? Nhưng vẫn không thể làm gì được.

“Trước kia Ngưu Hữu Đạo xuất phát đã có dự đoán, liền bí mật an bài ba phái bố trí một số nhân thủ, kết quả quả nhiên có người ra tay ở Vô Biên các…”

Hạ Hoa đem tình huống thuật lại. Cho đến bây giờ, những nhân thủ bí mật đi theo Ngưu Hữu Đạo đã công khai ra ngoài, cũng không cần giấu nữa.

Nhưng liên quan đến Hiểu Nguyệt các và hai người bị bắt, Ngưu Hữu Đạo đã yêu cầu giữ bí mật. Bởi vì Ngưu Hữu Đạo không muốn Hiểu Nguyệt các biết có người đang rơi vào tay hắn.

Chuyện đã xảy ra, khiến mọi người nghe đến hãi hùng khiếp vía, ngay cả Bạch Diêu dự thính cũng nghiêm mặt lại. Lại có người dám giả mạo chưởng quỹ cửa hàng Lưu Tiên tông hạ sát Ngưu Hữu Đạo, thậm chí còn phái cao thủ như Trác Siêu ra tay với hắn. Quả thật muốn đưa Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết mà.

Hạ Hoa chỉ nói đại khái, trong lời nói vẫn còn che giấu nhiều chuyện, Lam Nhược Đình liền hỏi điểm quan trọng: “Trác Siêu là bị liên thủ giế t chết hay là bị Đạo gia gi ết chết?”

Hạ Hoa cười khổ nói: “Ở biển cát đại mạc, một trận kịch chiến đã diễn ra. Trác Siêu đuổi theo Ngưu Hữu Đạo không bỏ, một lòng muốn giế t chết Ngưu Hữu Đạo, căn bản không quản người của ba phái chúng ta, mà người của ba phái thì đối phó với thủ hạ của ông ta. Đợi đến khi người của ba phái giải quyết xong thủ hạ của Trác Siêu, trận chiến giữa ông ta và Ngưu Hữu Đạo đã đến hồi kết. Mặc dù Trác Siêu đã bị trọng thương, nhưng đệ tử ba phái của chúng ta vẫn không có biện pháp đến gần ông ta. Ông ta chỉ đánh một kích, khiến cho mười cao thủ Kim Đan của chúng ta liên thủ với nhau bị thương, thậm chí còn có hai đệ tử chết thảm dưới kiếm của ông ta. Trong thời khắc quan trọng, Ngưu Hữu Đạo đã quả quyết đánh ra một kích, một kiếm gi ết chết Trác Siêu. Trác Siêu quỳ dưới chân Ngưu Hữu Đạo mà mất mạng, bị Ngưu Hữu Đạo chặt lấy thủ cấp.”

Trịnh Cửu Tiêu gật đầu nói: “Từ đầu đến cuối, đệ tử ba phái chưa hề chính diện đối kháng với Trác Siêu, càng không cần phải nói đến việc gi ết chết ông ta. Đánh Trác Siêu bị thương là Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng đâm ông ta một kiếm mất mạng cũng là Ngưu Hữu Đạo. Việc giết Trác Siêu chẳng có liên quan gì đến ba phái, chuyện gì cũng là Ngưu Hữu Đạo làm. Tình huống đại khái chính là như vậy.”

Mặc dù chỉ thuật lại một cách giản lược, nhưng mọi người có mặt đều im lặng. Trác Siêu bị trọng thương nhưng vẫn có thể dùng một kích đả thương cao thủ ba phái. Thực lực của ông ta kh ủng bố đến mức nào là có thể nghĩ.

Mặc dù hiện trường không thảm khốc như bọn họ đã nghĩ, nhưng trong đầu bọn họ lại nghĩ đến một hình ảnh thảm khốc vô cùng. Trong sa mạc mênh mông đã diễn ra một cuộc huyết chiến truy sát, Ngưu Hữu Đạo bị một cao thủ như Trác Siêu đuổi theo g iết chết.

Bạch Diêu lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Dựa vào thực lực của Ngưu Hữu Đạo, làm sao có thể đánh Trác Siêu trọng thương, lại còn có khả năng gi ết chết Trác Siêu chứ? Ta không tin. Các ngươi có phải đã che giấu tình huống như thế nào rồi phải không?”

Thật sự là y không tin Ngưu Hữu Đạo đơn đấu với Trác Siêu lại có thể g iết chết được ông ta? Quả thật là đang nói đùa mà. Ngay cả bản thân y đối đấu với Trác Siêu, chỉ sợ cũng phải chạy trối chết, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể?

Phí Trường Lưu nói: “Nói thật, chúng ta cũng không tin, cũng hoài nghi bên trong có nội tình gì đó. Tình huống lúc đó, Trác Siêu truy sát Ngưu Hữu Đạo, hai người đánh nhau từ trên mặt đất xuống dưới lòng đất của sa mạc, còn cụ thể như thế nào thì chúng ta không biết, chỉ biết khi hai người đó chui ra từ dưới đất, Trác Siêu đã bị trọng thương. Ngưu Hữu Đạo không nói cho chúng ta biết nội tình bên trong, vì thế chúng ta cũng không biết rõ ràng. Nhưng Ngưu Hữu Đạo cũng đã bị Trác Siêu đánh bị thương.”

“Đạo gia không sao chứ?”

Vừa nghe nói Ngưu Hữu Đạo bị Trác Siêu đả thương, Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh đều đồng loạt lên tiếng hỏi. Trong suy nghĩ của bọn họ, bị cao thủ như Trác Siêu đả thương như vậy, không biết kết quả sẽ như thế nào?

Phí Trường Lưu lắc đầu nói: “Chỉ bị chút vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã rời khỏi Vô Biên các. Tính toán thời gian, sợ là đã tiến vào cảnh nội nước Tề.”

Thương Thục Thanh nói: “Các ngươi không phái người đi bảo vệ Đạo gia sao? Vì sao không ngăn cản Trác Siêu mà bỏ mặc Đạo gia huyết chiến với cao thủ như Trác Siêu vậy?” Nàng chỉ thiếu điều không nói ra “các ngươi không làm tròn trách nhiệm của mình.”

Nghe thuật lại tình huống truy sát, có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó của Ngưu Hữu Đạo nguy hiểm đến cỡ nào. Sống mũi của nàng có chút cay cay.

Nghe Ngưu Hữu Đạo bị đánh bị thương, nàng thiếu chút nữa đã khóc lên, nhưng vẫn cố nén, khiến hốc mặt đều đỏ.

Người ta vốn không muốn liên quan đến anh em nàng, là nàng đã kéo người ta vào trận chiến này.

Trước kia thì không nói, nhưng lần này hắn vì anh em nàng mà rời núi, vừa rời núi đã gặp nguy hiểm, bị một cao thủ đáng sợ như vậy truy kích.

Còn chưa đến nước Tề đã gặp phải nguy hiểm như vậy, về sau sẽ còn nguy hiểm không cách nào tưởng tượng được.

Hắn là vì anh em nàng mà liều mạng.

Thiên Ngọc môn là thế lực lớn nhất để anh em nàng dựa vào, nhưng với thực lực như Thiên Ngọc môn mà còn không giải quyết được, dựa vào cái gì lại bắt Ngưu Hữu Đạo có thực lực kém hơn Thiên Ngọc môn ra ngoài liều mạng như thế. Ngưu Hữu Đạo thế lực đơn bạc, bọn họ muốn Ngưu Hữu Đạo chịu chết sao?

Dựa vào cái gì để cho Ngưu Hữu Đạo có thực lực yếu ớt đi gánh vác gánh nặng cho bọn họ?

Ngay cả bản thân Thiên Ngọc môn cũng không có ý định mở miệng.

Nội tâm nàng cảm thấy áy náy, tự trách, thật sự rất khó chịu.

Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình cúi đầu không nói, thần sắc ngưng trọng.

Lần này Ngưu Hữu Đạo rời núi, không thể nói không có liên quan gì đến bọn họ, là hai người bọn họ đã tỉ tê trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Hai người cũng sớm biết sẽ có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng không nghĩ đến nguy hiểm lại như vậy, người còn chưa đến nước Tề đã bị cao thủ truy sát.

Hai người cảm thấy áy náy thì không nói, quan trọng hơn bọn họ lo lắng không biết chuyến đi này của Ngưu Hữu Đạo có thành công hay không.

Phí Trường Lưu giải thích: “Quận chúa, tất cả kế hoạch đều do Ngưu Hữu Đạo tự mình bố trí, đệ tử ba phái cũng nghe theo hắn điều khiển. Mà hắn đã bố trí, đệ tử ba phái có muốn ngăn cũng không có cơ hội. Về sau, hắn lại chui xuống đất chiến đấu với Trác Siêu, đệ tử ba phái có muốn giúp hắn một tay cũng không được. Bởi vì chúng tôi không có năng lực độn địa như hai người bọn họ. Đợi cả hai từ dưới đất chui lên, đệ tử ba phái lập tức ra tay ngay. Hai đệ tử Kim Đan vì thế mà mất mạng, sao có thể nói là bỏ mặc không quan tâm?”

“Quận chúa!” Lam Nhược Đình lên tiếng nhắc nhở một câu, ngăn không cho Thương Thục Thanh nói thêm gì nữa. Bởi vì sự việc đã phát sinh, có dây dưa cũng không có ý nghĩa. Cứ chỉ trích ba phái mãi cũng không thích hợp. Ba phái vì chuyện chiến mã ở nước Tề mà tổn thất cũng không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.