Đạo Quân

Chương 405: Hải Đảo



“Rõ!” Công Tôn Bố gật đầu: “Cái này ta sẽ đi làm!”

Hắc Mẫu Đơn tiễn gã rời đi, lúc chia tay ở cửa hai người nhìn nhau cười, trước đó còn cảm thấy là chuyện không có manh mối nhưng giờ hình như lại cảm thấy đã rõ ràng hơn rồi.

Còn chuyện có thể thành hay không, không ai dám cam đoan, hai người khẽ gật đầu với nhau, đóng cửa lại.

Hắc Mẫu Đơn trở lại bên trong, thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn còn đang nhìn chằm chằm địa đồ không kìm được tiến đến hỏi một câu: “Đạo gia, ở Vô Biên các không phải người nói, chiến mã còn ở bên Tề quốc chưa đến phiên Hàn quốc cản sao? Trực tiếp để người của triều đình Tề quốc đi thăm dò chẳng phải chúng ta sẽ bớt việc à?”

Ngưu Hữu Đạo có vẻ như nói một mình: “Xem thử tình hình hẵng nói sau.”

Trong khe núi nước sông cuồn cuộn chảy ngang, thuyền trên sông qua lại.

Trên một chiếc thuyền hàng, một thương nhân mặc thanh sam đứng ở đầu thuyền đón gió phá sóng nhìn về phía xa xa trước mặt rồi quay đầu nhìn về phía khoang chở hàng, vỗ vỗ hoàng hóa dưới tấm vải dầu, kiểm tra hàng hóa một lần nữa, xác nhận không có gì sai sót, tâm trạng rất tốt.

Hỏa kế đi tới đi lui trông coi cười nói: “Thuyền này đến kinh thành rồi, đông gia kiếm được không ít nhỉ?”

Thương gia thanh sam cười nói: “Yên tâm, không thiếu phần cho mọi người đâu. Đợi hàng bán đi rồi sẽ mời mọi người ăn chơi vui vẻ.”

“Chờ câu nói này của đông gia.” Đám người cười ha ha.

Có người cười hỏi: “Đông gia, đưa chúng ta đi Bạch Vân mở mang kiến thức đi?”

“Cút! Ngươi nghĩ tiền của ta là nhặt được đấy à?” Thương nhân thanh sam phất tay giận dữ mắng mỏ một tiếng.

“Ha ha...” Lại là một trận cười.

Thương nhân thanh sam cũng mang theo gương mặt tươi cười trở về trong thuyền, bước xuống dưới khoang đáy của thuyền, nói với tám hán tử đang ra sức trèo thuyền trong bóng tối: “Mọi người tăng sức một chút, qua được khe núi này là đến kinh thành rồi.”

Năm thanh niên trong tám người nhìn nhau, sắc mặt vui mừng.

Đúng như lời y nói, thuyền rời khỏi khe núi đã nhìn thấy kinh thành Tề quốc to lớn trước mặt.

Dòng nước cũng dần chậm rãi hơn, thuyền dần dần dừng lại sát một bến tàu ngoài thành.

Trên bến tàu có không ít thuyền đang neo lại, bên này vừa dừng thuyền thì cả đám người lần lượt xuống thuyền.

Bằng hữu của thương nhân trên bến tàu đang đợi, thương nhân thanh sam lên bờ tụ họp với bạn bè, nói cười vui vẻ.

Năm thanh niên chèo thuyền cũng xuống thuyền, đến bên cạnh thương nhân thanh sam, một người chắp tay nói: “Đông gia, tiền công của chúng ta có phải nên trả cho chúng ta rồi không?”

Thương nhân thanh sam hơi thiếu kiên nhẫn, quay đầu kêu một hỏa kế: “Kết hết tiền công cho bọn hắn đi.”

Hỏa kế kia lập tức ngoắc họ nói: “Đến đây cả đi.”

“Tạ đông gia.” Sau khi năm thanh niên chắp tay cám ơn liền đi về phía hỏa kế.

Có điều không lâu sau tất cả đều quay trở lại, trong tay ai cũng cầm một ngân tệ, một thanh niên nói: “Đông gia, không phải đã nói mỗi người năm trăm tiền sao? Sao chỉ có một trăm tiền?”

Thương nhân thanh sam nói: “Trên đường đi các ngươi ăn uống không tính tiền sao?”

Thanh niên hoảng sợ nói: “Không phải đã nói bao ăn ở sao?”

“Ta nói mấy tiểu tử các ngươi có phải muốn gây chuyện không?” Thương nhân thanh sam chắp tay cười lạnh một tiếng, bảy tám hỏa kế trên thuyền lập tức xông cả xuống, có người trong tay cầm dao, rõ ràng đang đe dọa.

Năm thanh niên dường như tức giận nhưng không dám nói gì, cuối cùng dưới sự uy hiếp chỉ đành mặt mày căm giận cúi đầu xám xịt rời đi, rước lấy một trận cười chế giễu.

Đợi cách xa đám người, năm tên thanh niên lại nhìn nhau cười một tiếng, một người nhìn về phía tường thành cao lớn của kinh thành phía xa, hưng phấn nói: “Cuối cùng đã tới rồi!”

Một thanh niên ở giữa nói: “Mọi người đi đến trước khu rừng kia thì giải tán, tách ra đi vài chỗ ngoài cổng thành xem thử, mở to mắt xem ký hiệu bọn lão đại lưu lại.”

Đúng như y nói, cả đám đi đến cạnh khu rừng trước mặt thì giải tán, thanh niên phát hiệu lệnh kia lưu lại rừng cây đợi mọi người trở về gặp nhau.

Chưa đợi được bao lâu, ở phía xa truyền đến tiếng vó ngựa cộc cộc, thấy năm người đang nhanh chóng phóng đến.

Lúc năm người cưỡi ngựa đi xẹt qua bên này, mắt thanh niên sáng lên, đứng lên cao giọng hò hét nói: “Đại Dũng! Đại Dũng...”

Năm thanh niên cưỡi ngựa xông qua lập tức quay đầu lại nhìn, lần lượt siết dây cương dừng lại rồi lại xoay đầu ngựa chạy ngược trở về, vọt tới cạnh rừng cây thì nhảy xuống, hai bên reo hò một lúc, ôm nhau, vô cùng hưng phấn.”

Cách đó không xa có đội xe đi tới, thanh niên trước đó lập tức suỵt liên tục ra hiệu mọi người khắc chế, đứng để người ta nhận ra điều gì khác thường.

Tiểu thanh niên tên Đại Dũng vỗ vai y hỏi: “Triệu Mãn Thương, ngươi tới đây sớm hơn chúng ta có phải là lão đại bảo ngươi tưới đón chúng ta không?”

Triệu Mãn Thương chê cười nói: “Tổ chúng ta cũng vừa mới đến, những người khác đang đi tìm ký hiệu.”

Đại Dũng quay đầu nhìn xung quanh:

“Đã có người đi tìm rồi vậy chúng ta ở đây chờ vậy.”

Triệu Mãn Thương nhìn tọa kỵ của bọn hắn, thắc mắc nói: “Các ngươi cưỡi ngựa tới? Ngựa ở đâu ra vậy?”

Đại Dũng lại kỳ quái nói: “Trên thảo nguyên này ở đâu mà chẳng nhìn thấy ngựa, ngươi nói ở đâu ra? Chẳng lẽ không cưỡi ngựa mà đi bộ sao?”

Triệu Mãn Thương: “Cưỡi ngựa sao giờ mới đến?”

Một người lầm bầm: “Đừng nói nữa, ở cảnh bội Triệu quốc bị một đống quan binh bắt lại, bắt chúng ta đi lính, về sau phải nghĩ đủ cách mới thoát ra được, chậm trễ không ít thời gian nếu không đã đến lâu rồi.” Lại hỏi: “Mãn Thương, sao ngươi cũng vừa mới đến?”

Triệu Mãn Thương ngắc ngứ không nói.

Kết quả cả đám phải lao đến ép bức y mới không thể không trung thực khai: “Trên đường đi tìm một thương đội tiện đường làm việc giúp, tiện đường đi ké tới đây.”

Có người khinh bỉ nói: “Còn giúp người ta làm việc, dư sức quá không có chỗ để làm à, biện pháp này ngu ngốc thật đấy.”

Triệu Mãn Thương lập tức giải thích: “Đây chẳng phải để ổn thỏa sao, chúng ta chưa quen với cuộc sống nơi đây, thương đội đã thường xuyên qua lại, người ta quen lối quen đường, gặp vài cửa ải cũng có cách khơi thông. Chúng ta trên đường cũng bị gặp bắt làm lính nhưng nhờ có thương đội khơi thông giúp nên không phải sợ bị bắt đi.”

Cả đám người đứng cạnh khu rừng líu ríu một hồi lâu, có người có dò đường trở về, nhìn thấy đám người lại reo hò một trận, sau đó thông báo có ký hiệu ở phía đông cổng thành.

Đại Dũng lập tức cho ba người cưỡi ngựa đi đến ba khu cổng thành khác, tìm những người khác trở về để tránh đi tìm kiếm khắp nơi nữa.

Đợi sau khi hai nhóm người gặp mặt thì cùng đi đến cổng đông ngoài thành, trên một cục đá nhìn thấy có bức ảnh chim bay đơn giản, chính là ký hiệu đã hẹn, hướng chim nay chỉ về phía cổng thành đông.

Cả đám người để tránh gây chú ý đã tách ra vào thành, trên đường đi dọc theo ký hiệu chỉ dẫn tìm được một trạch viện hoang phế ở khu vực vắng vẻ trong thành.

Đẩy cửa vào kết quả phát hiện Viên Phong bày một cái ghế dựa ngồi đó ung dung uống trà, trong tay cầm một chiếc quạt bồ hương đang phe phẫy.

“Phong đội!” Cả đám vừa nhìn thấy liền vui mừng.

“Ồn ào cái gì, sợ người khác không biết à?” Quạt bồ hương trong tay Viên Phong chỉ về phía cửa lắc lắc: “Đóng cửa!”

Bên này lập tức có người đóng cửa, Đại Dũng tiến đến trước mặt Viên Phong cười đùa tí tửng nói: “Phong đội, chúng ta tới thứ mấy vậy, có đứng hạng đầu không?”

Chát! Quạt bồ hương của Viên Phong đập lên đầu y: “Trên đường bên ngoài có ít nhất mười mấy cặp mắt nhìn thấy các ngươi tới, bên trong có hơn một trăm người chờ ngươi, ngươi nói có đứng hạng đầu không, còn có mặt mũi hỏi nữa à?”

Cả đám người lập tức ỉu xìu.

“Nhớ kỹ, đến nơi này, không có Phong đội gì nữa, tự động não suy nghĩ đi!” Quạt bồ hương của Viên Phong lại chỉ chỉ vào trong: “Ở trong, tìm bọn hắn lấy bút mực giấy nghiên, viết rõ tình hình của mình khi đến...”

Đậu hũ quán, trong phòng bếp nóng hôi hổi, Viên Hỏa và Ngưu Sơn đang làm đậu hũ.

Viên Cương ở một bên nhìn xem.

Ngưu Lâm ở ngoài phụ trách mài đậu hũ kiêm cảnh giới gõ cửa bước vào: “Lão đại, Cao chưởng quỹ tìm huynh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.