Đạo Quân

Chương 417: Nữ Tế Hoàng Đế Vừa Mắt (1)



Phong Ân Thái cũng buồn bực, nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Nơi này còn chỗ ở không, lưu lại cho ta một chỗ.”

Bên Thiên Ngọc môn đưa tin cho lão nói Ngưu Hữu Đạo này có chút năng lực, chuyện liên quan tới lợi ích của Thiên Ngọc môn ở cả Nam Châu, chỉ cần có thể lấy được chiến mã, khi cần thiết cần phải xem tình hình phối hợp với Ngưu Hữu Đạo.

Kết quả trái chờ không tới, phải chờ không tới, mãi mới chờ được tới, xem lại không hiểu. lão muốn ở lại xem rốt cuộc tên này định làm cái quái gì.

“Có.” Ngưu Hữu Đạo cười nói với Hắc Mẫu Đơn: “Cô sắp xếp giúp Phong lão ca một chút.”

Với hắn mà nói, chưa quen cuộc sống nơi đây, bên người nhiều cao thủ thêm một chút cũng không phải việc gì xấu.

“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn đáp...

Không ngoài sở liệu, quả nhiên liên tiếp có người đến nhà khiêu chiến, bên này lấy Huyền Tử Xuân ra làm cái cớ liên tục từ chối, tin tức lập tức truyền đi khắp giới tu sĩ kinh thành, gây nên sóng to gió lớn.

“Có nghe nói không, Ngưu Hữu Đạo kia vừa đến đã nhận khiêu chiến, sáng mai sẽ ứng chiến ở Phi Bộc đài núi bắc ngoại thành.”

“Biết rồi, Huyền Tử Xuân, nữ nhân đó ta biết, trước đó muốn đầu quân vào phủ tướng quân bị tu sĩ phủ tướng quân sỉ nhục rất khó chịu.”

“Ta vừa nghe tin cũng chạy tới ngay để quẳng thư khiêu chiến, ai ngờ lại chậm một bước, bị nhân này chiếm được tiên cơ.”

“Ta nói các ngươi nghe, Ngưu Hữu Đạo kia dễ chọc sao? Tên đó có thể giết được sứ thần Yến quốc trong cả đám tu sĩ, còn có thể xử lý Trác Sieue, có thể dễ đối phó vậy sao?”

“Ai từng nghe hắn giỏi võ lực? Có quỷ mới tin hắn có thể xử lý Trác Siêu, trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân khác.”

“Nếu không phải hắn giết TRác Siêu thì đã chả ai tìm hắn, tu vi chỉ mới Trúc Cơ kỳ, cơ hội này hiếm có lắm, có cơ hội ai chả muốn thử một chút?”

“Huyền Tử Xuân kia hôm nay e phải trốn đi rồi, nếu không cẩn thận sợ là có người sẽ chặn đường nàng ta, đánh bại nàng ta đấy.”

“Cứ đứng ở khu vực phồn vinh của kinh thành thì ai dám động thủ lung tung ở kinh thành? Có điều đầu gió thì chắc chắn phải tránh rồi.”

‘Ta nói các ngươi nghe, Huyền Tử Xuân kia nếu đánh bại Ngưu Hữu Đạo thì sao chứ? Không sợ sau này lại có người tìm nàng ta khiêu chiến sao?”

“Nói nhảm, giết Yến sứ là Ngưu Hữu Đạo, giết Trác Siêu cũng là Ngưu Hữu Đạo, đánh bại Ngưu Hữu Đạo và đánh bại Huyền Tử Xuân, gián tiếp và trực tiếp có thể giống nhau sao? Hơn nữa, Ngưu Hữu Đạo là Trúc Cơ kỳ, Huyền Tử Xuân là Kim Đan kỳ, ngươi nói đánh ai nắm chắc hơn? Không phải người ta khi dễ Ngưu Hữu Đạo tu vi không cao nên mới đi khiêu chiến sao?”

“Ta còn cảm thấy Ngưu Hữu Đạo kia không dễ đối phó, không tin ngày mai đi xem thử là biết ngay.”

Ở một vùng đồi núi trong thành, một tiểu lâu trên sườn núi, đường không dễ đi, người đến phần lớn là tu sĩ, nơi này cũng là nơi các tu sĩ kinh thành tụ tập giao lưu, lúc này đang bàn luận ầm ĩ.

Bạch Vân Gian, Tần Miên đi ra từ sâu trong hoa lâu, đi vào hậu viện yên tĩnh, bước nhanh vào khuê phòng Tô Chiếu.

Tô Chiếu đang tắm rửa trong thùng nước nóng hôi hổi, Tần Miên đóng cửa đến gần, cười nói: “Chủ nhân, không ngoài sở liệu, quả nhiên có người đến khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo.”

Tô Chiếu quay đầu lại hỏi: “Hắn ứng chiến không?”

Tần Miên cười khanh khách nói: “Ứng chiến, người chúng ta luôn ở đó theo dõi, kẻ đầu tiên đến cửa hạ thư khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo đã chấp nhận rồi. Sau đó lần lượt có người đến khiêu chiến, Ngưu Hữu Đạo công khai đáp, cứ lần lượt đến từng người đi!”

Tô Chiếu hưng phấn, vặn người nhìn nàng ta, hỏi: “Người khiêu chiến thực lực như thế nào?”

Tô Chiếu hơi trầm tư: “Là tán tu tên Huyền Tử Xuân, tu vi không yếu, tu vi Kim Đan kỳ, còn thực lực thì cũng hơi nằm dưới một chút, cũng chẳng có mấy thực lực.”

Tô Chiếu cười: “Xem ra người muốn mượn ánh sáng của Ngưu Hữu Đạo không ít, không có thực lực không sao, không phải còn có những người khác tới sao?”

Tần Miên: “Chủ nhân, ta cứ cảm thấy tên Ngưu Hữu Đạo này không bình thường. Người ta vừa đến cửa khiêu chiến, hắn đáp ứng, có phải đáp ứng hơi nhanh quá không? Có cần gửi tin cho Thiệu công tử xem hắn nói thế nào về việc này không?”

Tô Chiếu khoát cánh tay đang đẫm nước lên xoa xoa cơ thể: “Việc này chúng ta không trực tiếp tham dự vào, không liên quan gì đến chúng ta, không có chuyện gì, đừng nói cho hắn, bằng không hắn rất có thể sẽ ngăn cản, một chút chuyện nhỏ không cần hắn phí công. Hơn nữa, đợi kim sí đi đi về vè Bắc Châu, bên này đã có kết quả thắng bại rồi. Cứ im lặng theo dõi kỳ biến ngày mai đi. Ngươi đi sắp xếp một chút, mai ta cũng đi xem, tiện thể xem thử Ngưu Hữu Đạo kia như thế nào.

Ban đêm, hoàng cung, to lớn, tĩnh mịch.

Ở trên đình đài lầu các hoặc ở chỗ tối tăm có không ít tu sĩ đang ẩn nấp theo dõi, cảnh giác đề phòng, giữ gìn bình yên cho hoàng cung.

Ở chỗ sáng, từng đội từng đội binh sĩ người mặc chiến giáp tay cầm đao thương đi tuần tra, đề phòng sâm nghiêm.

Trong một đình viện đèn đuốc sáng chói, một nữ tử trẻ tuổi phục sức dân tộc du mục cầm kiếm trong tay, lắc những bím tóc nhỏ đầy đầu lao ra khỏi phòng.

Phía sau lưng đang đuổi theo nữ tử hét lên: “Công chúa, công chúa, người không thể đi ra ngoài!”

Một phụ nhân tố y lách mình ngăn trước cổng, giọng nói mang theo khiển trách: “Công chúa, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”

Một nữ tử trẻ tuổi làn da trắng như sứ, đôi mắt trầm tĩnh, sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp động lòng người, trong sự cao quý mang theo tia yêu kiều chu bờ môi căng mọng, hếch cái cằm cao ngạo: “Tam nương, người thành thật nói ta biết đi, có phải ngoài cung xảy ra chuyện gì thú vị không? Có phải người cố ý giấu ta đúng không?”

Đương nhiên Ngưu Hữu Đạo nhận ra hai người đang nói chuyện kia, chính là hai người lần trước hắn gặp khi tới Đại Tuyết Sơn, chính là hai nữ nhân cưỡi phi cầm rời đi, người giả nam trang là Hạo Thanh Thanh, phụ nhân mặc váy tím là Bùi nương tử.

Bùi nương tử vẫn như vậy, Hạo Thanh Thanh lại khác nhiều, mặc trang phục của tộc mình, mái tóc dài như thác nước được tết thành bím, khiến cho nàng càng thêm hoang dã và tùy hứng, nhưng vẫn mỹ lệ, phong tình cũng rất khác nhau.

Hạo Thanh Thanh chính là một trong các công chúa của nước Tề, tuy cùng là nữ nhi của Hoàng đế nước Tề nhưng xuất thân của nàng cao quý hơn các công chúa khác. Nương của nàng là đương kim Hoàng hậu, nàng là nữ nhi Hoàng hậu sinh ra, lại là duy nhất, có thể hình dung được nàng được sủng ái yêu chiều chừng nào.

Nghe vậy, Bùi nương tử lạnh lùng nhìn nữ tu sĩ đuổi theo Hạo Thanh Thanh, người đằng sau hơi cúi đầu, có vẻ thấp thỏm.

Công chúa có vẻ thích nghe chuyện ngoài cung, vừa nãy nàng ta chỉ nói với nàng một vài chuyện bên ngoài, ai ngờ nàng phản ứng rất lớn, truy hỏi vài câu đã không chịu được la hét đòi xuất cung.

Có một số chuyện nàng ta không biết, nhưng Bùi nương tử biết, phất tay cho nàng ta lui ra, bắn tay Hạo Thanh Thanh, kéo Hạo Thanh Thanh vào trong nhà.

“Tam nương, thả ta ra!” Hạo Thanh Thanh giãy dụa phản kháng.

Kéo nàng vào trong phòng, Bùi nương tử mới thả cánh tay nàng ra: “Công chúa, đừng nghịch.”

Hạo Thanh Thanh trợn mắt: “Tam nương, có phải Ngưu Hữu Đạo đã đến Kinh thành nước Tề?”

Bùi nương tử đáp: “Đến rồi thì sao? Có quan hệ gì tới ngài?”

Hạo Thanh Thanh hỏi: “Viên Cương có tới không?”

“…” Bùi nương tử không nói gì. Nàng biết nha đầu chết tiệt này đang nghĩ đến chuyện gì, đều là chuyện vớ vẩn. Đường đường là Trưởng công chúa nước Tề, vừa thấy một người đàn ông xa lạ, chẳng biết lai lịch của người ta thế nào đã thích ra mặt, ngoại trừ vị này ra, phỏng chừng thiên hạ không có nữ nhân thứ hai nào có thể làm ra được chuyện bừa bãi như thế.

May là lúc đó người ngoài không ai biết thân phận vị này, nếu không, nước Tề không còn mặt mũi nào nữa, quay về mình cũng không biết báo cáo thế nào, vì vậy, bèn quả quyết tiếp ứng đưa người về, chỉ sợ tiếp xúc thêm nữa sẽ xảy ra chuyện.

“Ta khuyên ngài nên bỏ hẳn ý định này đi. Ngài và Viên Cương kia không thể đến đâu, ngài còn nhớ tới Hoàng hậu chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.