Đạo Quân

Chương 419: Cái Thứ Không Biết Trời Cao Đất Rộng



Hạo Thanh Thanh xuất hiện khiến cho Hô Diên Uy khá mất hứng, không muốn ở lại nữa, tức giận nói: “Rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo kia có tới không?”

Hạo Thanh Thanh đang nhìn tứ phía, theo bản năng đáp lại: “Vẫn chưa đến.”

Hô Diên Uy quay lại nhìn nàng: “Sao ngươi biết hắn không tới? Ngươi nhận ra hắn sao?”

Hạo Thanh Thanh lại vui sướng khiêu khích hất cằm dương dương đắc ý nói: “Có ai như ngươi, bại hoại, tầm nhìn thấp kém, ngoài mấy tiện nhân ở thanh lâu ngươi còn có thể nhận ra được ai? Không sai, ngươi nghe kỹ cho ta, ta biết Ngưu Hữu Đạo này, còn cùng ăn cơm với hắn kia. Ngươi có ghen tỵ không?”

Thật hay giả? Hô Diên uy sửng sốt, rồi phì cười. Nữ nhân này làm sao quen Ngưu Hữu Đạo chứ? Y châm chọc: “Chịu phục, đương nhiên chịu phục. Ngươi là Công chúa, ta dám không phục sao?”

Nhưng thái độ của y chẳng chịu phục chút nào, rõ ràng đang châm chọc. Hạo Thanh Thanh lại nổi điên xù lông lên mắng: “Đồ râu mép kia, ngươi ăn nói kiểu gì đấy?”

“Ha ha!”

“Không được cười!”

“Có điều nào trong Vương pháp quy định ta không thể cười?”

Hạo Thanh Thanh rút chủy thủ bên hông ra muốn đánh y: “Để ta cạo lông mép giúp ngươi nhé!”

Nhưng Bùi nương tử sao có thể để cho nàng làm được điều này, chỉ ấn lên vai nàng một cái, nàng đã không thể động đậy rồi.

Mấy người cũng quen nhìn đôi oan gia này cãi cọ rồi, người quen ai cũng biết, hai vị này vừa gặp nhau đã cãi nhau.

Đương nhiên, thường thường vẫn là Hô Diên Uy chịu thiệt. Hết cách rồi, người ta là Trưởng Công chúa đó. Ngươi không thể mắng lại, là tội sỉ nhục Hoàng thất, càng không thể đánh lại, đương nhiên là phải chịu thiệt.

Đâu đó bên dưới, Tô Chiếu đã cải trang cũng được mấy người vây quanh bảo vệ.

Thi thoảng nàng lại nhìn mặt trời đang bay lên cao dần, thấp giọng hỏi Tần Miên cũng cải trang bên cạnh: “Sao còn chưa tới?”

Tần Miên đáp:”Không biết, có phải hắn đổi ý rồi không?”

Tô Chiếu không nói gì. Cũng không khẳng định được, chỉ có thể nói là có khả năng…

Trong đình viện vẫn còn vết máu hôm qua.

Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái thấp thỏm chờ ở chính điện, thit hoảng lại nhìn trời. Mặt trời lên cao lắm rồi còn chưa thấy Ngưu Hữu Đạo đâu, có nên tới phi bộc đài nhận khiêu chiến không?

Một lúc lâu sau, mấy người Ngưu Hữu Đạo mới từ trong viện đi ra.

Thấy hai vị đang chờ bên ngoài, hắn chắp tay chào.

Lệnh Hồ Thu trách: “Lão đệ để chúng ta chờ thật lâu đó.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Chờ ta làm gì?”

Lệnh Hồ Thu lườm y: “Không phải ngươi muốn tới Phi bộc đài đối chiến với Huyền Tử Xuân sao? Bọn chúng ta đang muốn xem lão đệ đại triển hùng phong đó!”

“Ha ha, hóa ra là muốn xem trò vui!” Ngưu Hữu Đạo cười cợt, quay sang dặn Đoạn Hổ cầm đầu mấy người sau lưng: “Các ngươi đi trước đi, cẩn thận một chút.”

“Vâng!” Đoạn Hổ đáp lại, cầm hai cái bao lên, dẫn theo mười cao thủ ba phái rời đi.

Cho thủ hạ đi trước sao? Phong Ân Thái không hiểu, hỏi: “Khi nào ngươi lên đường?”

“Đương nhiên ta đi bây giờ. Hai vị muốn đi cùng ta sao?”

“Đương nhiên!” Hai người một đáp lại một gật đầu xác nhận.

“Được, vậy cùng đi.” Ngưu Hữu Đạo đa tay ra mời, dẫn đầu đoàn người nhanh chóng đi qua đình viện, ra cửa.

Ngoài cửa, tọa kỵ đã chờ sẵn, mấy người xoay mình lên ngựa, tiếng vó ngựa không nhanh không chậm gõ lộc cộc ở nơi Kinh thành phồn hoa.

Một lúc sau, Phong Ân Thái đi tới một chỗ rẽ phát hiện ra không đúng đường.

Thời gian y tới Kinh thành không ngắn, xem như tương đối quen thuộc địa hình nơi này, nên hỏi: “Tiểu lão đệ, đây không phải đường ra thành bắc. Ngươi muốn đi đâu vậy?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đương nhiên là đi bái phỏng quý nhân trong thành.”

Lệnh Hồ Thu lại ngửa đầu nhìn trời, quay lại hỏi: “Giờ là giờ nào rồi ngươi còn có lòng thảnh thơi đi bái phỏng người? Sợ là bên phi bộc đài đã chờ sốt ruột lắm rồi.”

Phong Ân Thái cười ha ha: “Tiểu lão đệ đang làm bộ, cố ý muốn bỏ mặc Huyền Tử Xuân kia chờ sao? Nếu vậy, may là chúng ta không tới đó trước, nếu không không biết sẽ phải đợi đến khi nào.”

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại hỏi ngược lại: “Không phải hai vị thực sự cho rằng ta sẽ chạy đến phi bộc đài ứng chiến thật chứ?”

Hắn hỏi vậy khiến cho hai người kia cùng há hốc mồm, hai bên trái phải kinh ngạc cực độ quay sang nhìn hắn, cực kỳ khó tin, như thể mình vừa nghe lầm vậy.

Phong Ân Thái hỏi: “Ngươi không tới?”

Ngưu Hữu Đạo phẩy tay: “Chẳng lẽ lão ca thấy ta rảnh rỗi vậy sao? Tại sao ta phải đi? Một kẻ nào đó chạy đến khiêu khích ta, ta còn chẳng biết là ai, đầu có bệnh mới đi.”

Con mẹ nó! Chuyện gì thế này? Quá không giống lẽ thường đi! Tâm tư Lệnh Hồ Thu hơi rối loạn, hơi cao giọng hỏi: “Vậy ngươi đồng ý với người ta làm gì? Ngươi đồng ý nhận lời khiêu chiến của người ta để làm bia đỡ cho việc lâu nay ngươi ngươi từ chối lời khiêu chiến của bao nhiêu người, giờ tin tức này công khai rồi, sợ là tất cả giới tu hành trong Kinh thành đều biết. Với tiếng tăm hiện giờ của ngươi, lúc này, ta dám cam đoan, thế lực khắp nơi trong Kinh thành đều có người tới phi bộc đài quan sát đấy. Nếu ngươi hủy, không khác nào tự vả vào mặt mình trước mặt mọi người, sợ là sau này sẽ cực kỳ bất lợi với danh tiếng của mình. Sau này, dù đi tới đâu cũng sẽ bị người ta châm chọc!”

Ngưu Hữu Đạo nhoẻn cười: “Sau đó ta sẽ nói với người ta, Lệnh Hồ huynh là huynh đệ kết bái của ta, chúng ta có nạn cùng chịu! Có người châm chọc ta, ngươi nhớ giải thích thêm giúp ta!”

Kết bái huynh đệ? Phong Ân Thái sững sờ, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt hai người. Y còn không biết hai người đã kết bái, cũng không nghe Thiên Ngọc Môn nói gì.

Lệnh Hồ Thu giật giật khóe miệng, không thể tin nổi: “Ta đang nói chuyện tử tế ngươi lại không nghiêm túc. Ngươi không đi thật sao?”

“Ta tới làm gì? Không phải ngươi không biết ta còn phải làm việc lớn, nào có hơi đâu đi chơi cùng mấy kẻ kia!”

Lệnh Hồ Thu chỉ phía bắc: “Khẳng định đang có rất nhiều tu sĩ tập hợp ở bên đó, trong đó nhất định có không ít nhân vật có máu mặt. Ngươi lừa hết tất cả bọn họ một trận, trêu cho họ bực mình, sau này ngươi còn muốn bay nhảy làm việc ở Kinh thành nữa không?”

Nhưu Hữu Đạo nhún nhún vai: “Ta có đi xin bọn họ đâu, có thể trách ta sao?”

Lệnh Hồ Thu triệt để không nói được gì nữa rồi, chỉ chỉ chỉ hắn, xem như ngươi lợi hại!

Phong Ân Thái lại quan tâm đến vấn đề khác: “Hai người các ngươi đã kết bái huynh đệ sao?”

“Không giống à?” Ngưu Hữu Đạo lắc lư trên lưng ngựa hỏi ngược lại, lại trêu: “Không phải cùng cha mẹ sinh ra, ngoại hình không giống nhau cũng dễ hiểu.”

Hắc Mẫu Đơn đi sau nhoẻn cười.

Lệnh Hồ Thu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu với Phong Ân Thái xem như thừa nhận, lại quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác nữa. Nói chuyện chính đi. Ngươi lừa nhiều người như vậy thì thôi, mấy người khiêu chiến không thấy ngươi đến sẽ càng cho rằng ngươi sợ hãi không dám ứng chiến. Đến lúc ấy, ta thấy người đừng mong làm được việc gì nữa!”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Huynh trưởng lo xa rồi. Việc này không đáng lo, ta tự có cách xử lý!” Hắn vung nhẹ ống tay áo, tay áo bay lên, lại xếp vào nếp.

Vừa nháo vừa đi, tới trước cừa một trạch viện, trên cửa có biển ghi hai chữ “Tả phủ”,, đoàn người ngựa dừng lại đứng ở cửa. Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn tấm biển, lại quay sang Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Xác nhận chứ?”

Hắc Mẫu Đơn đáp: “Xác nhận, hiện Tả lão đại nhân đang ở nhà.”

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu, Hắc Mẫu Đơn nhảy xuống ngựa, tới phòng gác cổng, đưa bái thiếp lên.

Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái nhìn nhau. Hóa ra không phải nói chơi, là tới bái phỏng quý nhân thật.

Phong Ân Thái trầm giọng nói: “Đây là phủ đệ của Đại hành lệnh nước Tề Tả Đức Tụng. Ngưu Hữu Đạo, ngươi đang muốn giở trò gì?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ cười không nói, nhảy xuống tọa kỵ, đừng chờ bên cạnh Tả phủ…

Phí bộc đài, mấy người Đoạn Hổ bay lên núi, không thèm để ý mấy người đang ồn ào, xông thẳng tới bãi đất trống để so đấu.

Bọn họ vừa xuất hiện, rất nhiều người chờ đến sốt ruột bỗng phấn chấn, cả đám người rối loạn cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.