Thấy hai người vừa gặp mặt còn thân thiết hơn cả nàng, trong lòng Hạo Thanh Thanh rất khó chịu, cũng không nhìn nổi Hô Diên Uy đắc ý trước mặt nàng nên nghe đến đây cuối cùng cũng phát tác. “Hô Diên Uy, ta ở đây, kinh thành từ lúc nào đến lượt ngươi là chủ rồi? Ngưu Hữu Đạo ngươi đừng nghe hắn, hắn ngoài thích dạo chơi thanh lâu, ngoài dẫn ngươi đến những nơi dơ bẩn kia thì chẳng đưa ngươi đi được chỗ khác đâu.”
Hô Diên Uy vừa định phát tác, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại gật đầu nói: “Thanh lâu tốt, thanh lâu tốt, không biết cô nương nơi này phong tình như thế nào, Hô Diên huynh, nghe nói kinh thành có “Bạch Vân Gian” rất được, rất nổi tiếng, không biết tên tuổi và sự thực có tương xứng không?”
Chát! Hô Diên Uy đùi vỗ, mặt mày hớn hở đảm bảo: “Ngưu huynh yên tâm, đi Bạch Vân Gian đi, hôm nào ta sẽ sắp xếp!”
Hạo Thanh Thanh lập tức đầy vẻ khinh bỉ, Bùi Nương Tử bưng chén trà không nói, hai nam nhân công nhiên thảo luận chuyện đi chơi thanh lâu trước mặt các nàng nên nghe không hề thoải mái. Hắc Mẫu Đơn thì mỉm cười không nói, vì nàng biết Ngưu Hữu Đạo căn bản không phải loại người như vậy.
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy thì lập tức nói với Hắc Mẫu Đơn: “Về sau Hô Diên huynh đến đây không được cản lại, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp ta!”
Hắc Mẫu Đơn cười trả lời: “Vâng, nhớ kỹ rồi!”
Hô Diên Uy lập tức cười thoải mái, y là người thích sĩ diện, lần sau phải để đám bằng hữu kia của mình mở mang kiến thức, Ngưu Hữu Đạo giết yến sứ là bằng hữu của y, thế này thì quá có thể diện rồi, lần trước sứ thần Yến quốc tại Tề quốc kia hình như còn mạnh miệng cãi mình!
Hạo Thanh Thanh miễn cưỡng chen vào: “Ngưu Hữu Đạo, vì sao Viên Cương không đến?”
“Công chúa!” Bùi Nương Tử lập tức quát, ngay trước mặt Hô Diên Uy, nàng không muốn Hạo Thanh Thanh kéo chuyện Viên Cương vào, đồng thời ném cho Ngưu Hữu Đạo một ánh mắt.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý, hắn cũng nghe Hắc Mẫu Đơn nói chuyện Hạo Thanh Thanh thổ lộ với Viên Cương. Mặc kệ lời Hạo Thanh Thanh nói có phải thật lòng không thì hắn vẫn nghĩ hai người không phù hợp. Đầu tiên Viên Cương không thích loại nữ nhân này, tiếp đó chênh lệch thân phận địa vị của hai người thật sự không thích hợp ở cạnh nhau, nếu miễn cưỡng ở cạnh chỉ có hại cho Viên Cương, hắn vẫn mong nữ nhân này cách xa Viên Cương một chút.
Hắn liền nói tránh đi: “Công chúa, nhắc đến chuyện này ta mới nhớ ra một chuyện, tiền cô còn nợ ta có phải nên trả rồi không?”
Phụt! Hô Diên Uy đang bưng chén trà liên tục ho khan, ngẩng đầu hỏi: “Ngưu huynh, nàng thiếu tiền huynh sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Hô Diên Uy lại hỏi: “Thiếu bao nhiêu?”
Khuôn mặt Hạo Thanh Thanh đỏ lên, lập tức hét lên với hắn: “Tên mặt lông cặn bã, liên quan gì đến ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cũng không nhiều, hai trăm vạn kim tệ nhỉ!”
Nhiều như vậy mà còn không nhiều lắm? Hô Diên Uy chấn kinh, ánh mắt khó tin nhìn về phía Hạo Thanh Thanh rồi lại bưng chén trà lên trộm mừng, giống như đang nói chuyện với chén trà: “Cả đời lão tử còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, thiếu nhiều tiền như vậy, cũng không biết ai là cặn bã!”
Hạo Thanh Thanh lập tức bắt chén trà trên bàn hắt một chén trà về phía Hô Diên Uy ngồi đối diện.
Hoành Thiên Đoạn luôn lặng lẽ đứng bên hất tay áo lên, nước trà hắt đến ngoặt giữa không trung, bay ra ngoài cửa.
Hạo Thanh Thanh không dám nổi khùng với Hoành Thiên Đoạn, lại quay sang quát Ngưu Hữu Đạo: “Ở đâu ra hai trăm vạn, ngươi còn chưa đưa ta vào Băng Tuyết các, căn cứ theo cá cược là ngươi thua, phải trả ta một trăm vạn, trừ trước cấn sau, chúng ta không ai nợ gì ai cả.”
Ban đầu ở Băng Tuyết các không hiểu rõ, giờ nàng đại khái đã hiểu hai trăm vạn kim tệ có ý nghĩa như thế nào.
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Công chúa, cô đang quỵt nợ đấy à, là do cô chạy trước, sao cô có thể trách ta không dẫn cô vào? Được thôi, ta chạy làng thì thôi vậy, nhưng dù sao một trăm vạn vẫn phải trả chứ nhỉ?”
“Làm sao ta biết ngươi có thể dẫn ta vào hay không?”
“Công chúa, cô nói vậy là không có lý rồi, chẳng lẽ cô quên, giấy nợ hai trăm vạn cô đã viết cho rồi, là ta có lòng tốt trả lại cho cô.”
Bên này hai người đấu võ miệng, Hạo Thanh Thanh tức thở hổn hển còn Ngưu Hữu Đạo vẫn mang vẻ trêu tức.
Hô Diên Uy phấn chấn tinh thần, nghiêm túc nghe chuyện xấu liên quan đến Hạo Thanh Thanh, chuẩn bị cho tương lai.
Bùi Nương Tử cũng không để ý, mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có phải đang nói đùa hay không, số tiền kia không thể trả cho Ngưu Hữu Đạo. Tiền của hoàng thất Tề quốc đâu dễ lừa vậy? Chạy đến kinh thành Tề quốc đòi nợ, bản thân Ngưu Hữu Đạo phải ước lượng hậu quả một chút.
Người cũ gặp mặt, lại quen thêm người mới, hai bên cũng không trò chuyện quá lâu, bên Bùi Nương Tử liền cáo từ, từ chối bữa tiệc của Ngưu Hữu Đạo mời.
Ngưu Hữu Đạo đích thân tiến đám người ra cổng. Lúc sắp cáo biệt Hô Diên Uy liên tục nói hôm khác sẽ đến tìm hắn.
Sau khi tiễn khách đi, Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái nhanh chóng bu lại.
“Công chúa kia nói chuyện chiến mã như thế nào?” Phong Ân Thái vội hỏi.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Một công chúa không có thực quyền, huynh cho rằng nàng ta có quyền phá hỏng quốc sách Tề quốc đưa ta mười vạn chiến mã sao?”
Lúc đầu hắn chưa kịp phản ứng, vì hắn biết Hạo Thanh Thanh không phải người nói dối, suýt chút nữa đã bị mấy lời lung tung của Hạo Thanh Thanh lừa tưởng thật, còn muốn đánh chủ ý với Hạo Thanh Thanh, kết quả Bùi Nương Tử âm thầm nhắc nhở hắn mới phản ứng lại. Hạo Thanh Thanh không nói dối, đơn thuần chỉ là những lời nói mò không suy nghĩ bằng đầu thôi.
“Hầy...” Phong Ân Thái im lặng, tỉnh ngộ, chợt tiếc hận nói: “Nói đùa thôi à!”
Với chuyện chiến sự, thật ra lão là người sốt ruột nhất trong đám người này. Lão mang người đến Tề quốc từ sớm, đến giờ không thể bàn giao lại với gia môn!
Lệnh Hồ Thu lại hỏi câu khác: “Lão đệ, nghe nói đệ cử một đám người đi làm thịt Huyền Tử Xuân trước mặt mọi người?”
Lúc trước luôn đi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo nên y không biết tình hình, mãi lúc nãy vừa hồi phủ mới nhận được tin tức bên Phi Bộc đài kia.
“Tình hình như thế nào?” Phong Ân Thái ngạc nhiên. Đệ tử Thiên Ngọc môn dưới tay lão đều biết chuyện nhưng nhất thời chưa có ai vội vàng báo với lão, đều cho rằng lão ở cạnh Ngưu Hữu Đạo hẳn đã biết việc này.
“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu thừa nhận, cứ thế bước đi.
Đợi sau khi hỏi rõ tình hình từ miệng Lệnh Hồ Thu, Phong Ân Thái im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu cười khổ...
Trên con đường rừng ven hồ, một nam tử áo trắng lưng hùm vai gấu đang dạo bước, trên áo trắng có thêu long vân màu trắng, khí chất cao quý, có khí thế như mơ hồ, không giận tự uy, chính là hoàng đế Tề quốc Hạo Vân Đồ.
Tả Đức Tụng đã thay trang phục ngồi bồi tiếp nói chuyện bên cạnh, Hạo Vân Đồ đột nhiên muốn hỏi tình hình nước nào đó nên y lập tức được vời tới.
Sau khi nói xong chuyện chính sự, lúc định cáo từ, Tả Đức Tụng chợt cười nói: “Bệ hạ, hôm nay trong nhà thần xảy ra chút chuyện thú vị.”
Hạo Vân Đồ: “Chuyện thú vị gì nói thử nghe nào.”
Tả Đức Tụng: “Dung Bình quận vương Yến quốc Thương Triều Tông cử người tới, lúc đến nhà thần bái kiến thần đột nhiên nhắc đến một chuyện, nói trưởng công chúa thiếu hắn hai trăm vạn kim tệ, còn hỏi thần có thể giúp hắn hỏi trưởng công chúa lúc nào trả tiền cho hắn, thần cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng không để ý lắm.”
Hạo Vân Đồ dừng bước, chuyện nữ nhi thiếu nợ trước kia hình như ông đã từng nghe nói, sau khi hơi suy tư, hỏi: “Là nhi tử Thương Kiến Bá phái người tới? Tên là gì?”
Tả Đức Tụng: “Ngưu Hữu Đạo, chính là Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ.”
“Ồ!” Hạo Vân Đồ khẽ gật đầu tiếp tục tiến về phía trước.
Tả Đức Tụng quan sát phản ứng của ông, không nhận ra được bất kỳ manh mối gì bèn cáo lui.
Sau khi Hạo Vân Đồ đi dạo ven hồ thì cũng đổi hướng, trở về hậu cung, trực tiếp tới tẩm cung hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe tin liền ra ngoài nghênh đón, sau khi hai vợ chồng tùy viện nói vào câu liền ngồi xuống, Hạo Vân Đồ hỏi:: “Thanh Thanh đâu?”