Hoàng hậu cười nói: “Nó nói Ngưu Hữu Đạo ám sát Yến sứ tới, muốn đối chiến với người ta ở Phi Bộc đài thành bắc, người còn không biết nữ nhi người sao, la hét đòi đi xem náo nhiệt nên sáng sớm đã chạy đi rồi.”
Hạo Vân Đồ liên tiếp nghe được cái tên “Ngưu Hữu Đạo” này lông mày hơi giật giật, vẻ mặt không thay đổi: “Bảo Bùi Tam Nương ở bên Thanh Thanh đến một chút.”
Vợ chồng nhiều năm, hoàng hậu đã nhận ra điểm dị thường, thử hỏi một tiếng: “Thanh Thanh lại làm sai chuyện sao
“Nàng nghĩ nhiều rồi!” Hạo Vân Đồ vứt lại một câu rồi đứng dậy bỏ đi, lúc nào tìm được người còn chưa biết, ông không thể cứ ngồi đây chờ Bùi Nương Tử về.
Vừa lúc này nhóm Hạo Thanh Thanh sắp trở về, cho dù Hạo Thanh Thanh vừa ra khỏi cung không muốn về quá sớm.
Người còn ở ngoài cung Bùi Nương Tử đã bắt gặp người hoàng đến phái đi tìm kiếm liền trở về cung sớm hơn Hạo Thanh Thanh một chút.
Lúc nhìn thấy Hiên Viên Đạo, Hiên Viên Đạo đang ngồi trong điện xử lý công vụ.
“Tham kiến bệ hạ!” Bùi Nương Tử tiến vào chắp tay chào.
Hạo Vân Đồ đặt quyển sách trong tay xuống, nhướn mắt nhìn lên, hỏi: “Thanh Thanh lại chạy đi xem náo nhiệt rồi?”
Bùi Nương Tử cung kính trả lời: “Đúng thế.”
Hạo Vân Đồ: “Nha đầu kia vĩnh viễn chưa trưởng thành. Kết quả Phi Bộc đài như thế nào??”
Bùi Nương Tử: “Huyền Tử Xuân khiêu chiến bị Ngưu Hữu Đạo phái một đám người giết...” Nàng nói lại tình hình lúc đó, bao gồm cả chuyện sau đó Hạo Thanh Thanh đi tìm Ngưu Hữu Đạo.
Hạo Vân Đồ cười, dường như rất hứng thú. Có điều hưng phấn không phải là ở chỗ Ngưu Hữu Đạo giết người như thế nào mà là phương diện khác: “Thanh Thanh và Hô Diên Uy cùng đi chơi sao?”
Bùi Nương Tử biết ông đang hứng thủ với điều gì, có vài lời cũng không biết có nên nói hay không. Đứng từ góc độ nữ nhân nàng ta khá phản cảm với Hô Diên Uy nhưng có mấy lời không phải nàng ta nên nói, nàng ta bèn nói một câu có hàm ý nhắc nhở: “Hô Diên Uy thích đi chốn phong nguyệt,công chúa rất ghét điều này, gặp Hô Diên Uy cũng chẳng nói lời nào dễ nghe.”
Hạo Vân Đồ hơi có vẻ trầm mặc, nói: “Nam nhân mà, có thể lý giải, Hô Diên Uy hiện tại cũng không có việc gì làm, đang tuổi trẻ, khó tránh khỏi có chút hoang đường, đợi khi thành gia lập nghiệp, hiểu rõ trách nhiệm phải gánh vác tự nhiên sẽ thu liễm lại. Tình huống gia đình bọn hắn cũng không cho phép hắn phóng túng mãi được. Tam nương, ngươi là người bên cạnh Thanh Thanh, có vài đạo lý ngươi phải nói nhiều với Thanh Thanh, ngươi hiểu rõ ý quả nhân chứ?”
“Rõ!” Bùi Nương Tử đáp, nàng ta chẳng thèm đi nói những đạo lý mà ngay cả bản thân nàng ta cũng không đồng ý với Hạo Thanh Thanh, chỉ làm những việc trong phận sự của mình là được rồi.
Hạo Vân Đồ nhìn chằm chằm Bùi Nương Tử, trong ánh mắt có chút thâm trầm, câu chuyện lại quay về chủ đề trước: “Ban nãy ngươi nói tu sĩ quan chiến ở Phi Bộc đài rất nhiều, có bao nhiêu?”
Bùi Nương Tử suy tư một chút: “Hồi bệ hạ, cụ thể là bao nhiêu không rõ nhưng ít nhất phải có mấy ngàn người quan chiến.”
“Mấy ngàn người...” Hạo Vân Đồ nói thầm một tiếng, lại hỏi: “Đều là tu sĩ sao?”
Bùi Nương Tử đáp: “Có lẽ đều là tu sĩ, chỗ đó người thường không dễ lên được.”
Bùi Nương Tử ôm quyền khom người, lui lại mấy bước, sau đó quay người rời đi.
Trong điện an tĩnh lại, Hạo Vân Đồ chậm rãi dựa vào ghế lưng, từ từ nói: “Bộ Tầm, ngươi cảm thấy tiền nha đầu Thanh Thanh kia nợ nên trả hay không?”
Một lão thái giám cơ thể hơi mập tóng bạc trắng đứng bên, chính là Bộ Tầm trong lời hoàng đế nói: “Chỉ là chuyện đùa, không thể coi là thật.”
Hạo Vân Đồ: “Vậy hôm nay nha đầu Thanh Thanh kia lại hứa hẹn với người ta mười vạn chiến mã thì sao?”
Bộ Tầm khẽ cười một tiếng: “Công chúa ngây thơ, không rành thế sự, mười vạn con chiến mã thì càng không thể coi là thật.”
Hạo Vân Đồ nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta: “Phi Bộc đài có mấy ngàn tu sĩ quan chiến, ngươi thấy thế nào?”
Làm bạn nhiều năm, không nói gì mà tâm ý tương thông nhưng cũng có thể hiểu rõ tâm tư đối phương. Bộ Tầm dường như hiểu ra chút gì đấy, đáp: “Cái này không chỉ ở Phi Bộc đài, tu sĩ ở kinh thành không ở Phi Bộc đài không biết là có bao nhiêu.”
Hạo Vân Đồ: “Đúng vậy! Đây chỉ mới là số đi Phi Bộc đài, số người ở kinh thành không biết có bao nhiêu. Nhiều tu sĩ tụ tập ở kinh thành như vậy là định làm gì?”
Bộ Tầm: “Có lẽ đều là thế lực khắp nơi đến để cầu chiến mã.”
“Tụ tập như vậy có phải hơi nhiều quá không? Chỉ tùy tiện tụ tập xem chút náo nhiệt đã có mấy ngàn tu sĩ vây xem, nếu xảy ra chuyện hơi lớn một chút thì thế sao? Võ đài đã đánh tới tận cửa nhà quả nhân rồi! Nhiều kẻ có ý đồ xấu như vậy đang dạo chơi xung quanh nhà quả nhân.
Một khi có biến, một khi chúng tụ tập gây chuyện, hộ vệ cung thành của quả nhân e cũng chẳng cản được, cũng nên thanh lý dọn dẹp rồi.”
Hạo Vân Đồ nói xong đứng dậy, đi vòng ra trường án, bước ra cửa, đứng dưới mái hiên cửa cung điện.
Bộ Tầm đi từng bước phía sau, đang quan sát sắc mặt để nói chuyện.
Hạo Vân Đồ nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt có chút thâm trầm từ từ nói: “Đường đường trưởng công chúa Tề quốc há có thể nói không giữ lời! Nữ nhi bảo bối của quả nhân nợ tiền quả nhân phải trả giúp nàng, đồ nữ nhi quả nhân hứa, quả nhân phải thực hiện giúp nàng, ai bảo quả nhân là cha nàng...”
Đình viện tĩnh mịch, đèn đuốc le lói, nguyệt điệp nhẹ nhàng vỗ cánh dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo đứng trong cảnh đẹp này ngẩng đầu ngắm trăng.
Hắc Mẫu Đơn cầm vài tờ giấy trên tay bước vào: “Đạo gia, đây là tình hình mấy nhà ngày mai người muốn đi bái phỏng.”
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo thu lại từ bầu trời đêm, cầm tờ giấy trong tay, Đoạn Hổ lại bước nhanh chân đến vội vàng bẩm báo: “Đạo gia, Bùi Nương Tử đến đây bái phỏng.”
Ngưu Hữu Đạo hiếu kì: “Công chúa thiếu đầu óc kia đêm hôm khuya khoắt chạy tới làm gì?”
Đoạn Hổ nói: “Công chúa không đến, chỉ có Bùi Nương Tử và Sài Phi.”
Ngưu Hữu Đạo hơi giật mình, nói: “Cho mời!”
Rất nhanh, Bùi Nương Tử cùng Sài Phi bước đến, được mời vào phòng khách ngồi.
Sau khi trà nước dâng lên, Ngưu Hữu Đạo vẫn tò mò hỏi: “Hai vị không biết có gì cần phân phó?”
Bùi Nương Tử mỉm cười: “Phân phó không dám nhận, chúng ta cũng là phụng ý chỉ Hoàng đế bệ hạ đến đây gặp Ngưu huynh đệ.”
“Hoàng đế?” Ngưu Hữu Đạo hồ nghi: “Hoàng đế Tề quốc có ý chỉ cho ta?”
Bùi Nương Tử: “Ngươi cũng không phải người Tề quốc, sao có ý chỉ gì cho ngươi, bệ hạ bảo chúng ta đến tìm Ngưu huynh đệ đàm phán.”
“Đàm phán?” Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau, đều mờ mịt, Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Đàm phán chuyện gì?”
Bùi Nương Tử: “Bệ hạ nói, đường đường trưởng công chúa Tề quốc không thể nói mà không giữ lời, nếu đã nợ tiền người ta, vậy thì phải trả. Nếu đã hứa gì thì phải thực hiện. Trưởng công chúa nợ Ngưu huynh đệ hai trăm vạn kim tệ, còn cả mười vạn chiến mã trưởng công chúa hứa hẹn cho Ngưu huynh đệ, tất cả đều được bệ hạ thực hiện thay trưởng công chúa, con nợ cha trả!”
“...” Ngưu Hữu Đạo cùng Hắc Mẫu Đơn đều á khẩu không trả lời được, có cảm giác như bị đánh một gậy làm ngớ ngẩn cả rồi.
Niềm vui này tới quá đột ngột, hơn nữa có cường liệt, hai trăm vạn kim tệ, mười vạn con chiến mã?
Ngưu Hữu Đạo có chút không thể tin được: “Hoàng đế bệ hạ Tề quốc không nói đùa đấy chứ?”
Bùi Nương Tử: “Quân vô hí ngôn!”
Ngưu Hữu Đạo hồ nghi nói: “Đã muốn làm tròn lời hứa, còn nói đàm phán là có ý gì?”
Bùi Nương Tử: “Là như vậy, Ngưu huynh đệ, ngươi cũng là người hiểu chuyện có lẽ cũng nhìn ra, bình thường công chúa nói chuyện đều không dùng đầu óc, bệ hạ cũng đau đầu. Ngày nào đầu óc công chúa ấm lên nói tặng Tề quốc cho người khác bệ hạ cũng không thể cũng giúp nàng thực hiện được? Cho nên nói, bắt bệ hạ trực tiếp trả hai trăm vạn kim tệ cùng mười vạn con chiến mã giúp công chúa để làm tròn lời hứa căn bản không thực tế, Ngưu huynh đệ, ngươi nói sao?”