Đạo Quân

Chương 429: Một Đấu Một Vạn



Còn Ngưu Hữu Đạo muốn không nghĩ cũng khó, nhưng hắn thực sự không nghĩ ra mình có tư cách gì đáng để hoàng đế Tề quốc đích thân ra tay đối phó. Nếu Yến quốc hại hắn, hắn còn có thể lý giải, mình với Tề quốc hẳn không thù oán gì.

Tôi này đã định sẵn khiến hắn phải trặn trọc rồi..

“Công chúa, người định đi đâu?”

Mặt trời mọc, Hạo Thanh Thanh hất bím tóc đầy đầu nhảy nhót từ trong phòng ra, lúc ra đến cửa viện bị Bùi Nương Tử đột ngột bước ra cản lại.

Hạo Thanh Thanh hất cằm: “Tìm mẫu hậu.”

Bùi Nương Tử bình tĩnh nói: “Bệ hạ có chỉ, kể từ hôm nay, không có ý chỉ của bệ hạ, công chúa không thể rời khỏi viện này.”

Hạo Thanh Thanh trừng mắt: “Giam lỏng ta? Ta làm gì sai? Ta đi gặp mẫu hậu cũng không được?”

Bùi Nương Tử lắc đầu: “Không được!”

Hạo Thanh Thanh kinh hô: “Dựa vào cái gì?”

Bùi Nương Tử: “Ta cũng không biết, đây là ý chỉ bệ hạ.”

Hạo Thanh Thanh cả giận nói: “Ta không tin, ta tìm phụ hoàng nói rõ lí lẽ.” Rồi nàng định xông ra ngoài.

Bùi Nương Tử kéo tay nàng lại: “Bệ hạ có chỉ, nếu công chúa dám kháng mệnh, trói lại!”

“...” Hạo Thanh Thanh á khẩu không trả lời được.

Sau khi khuyên được nàng trở về, Bùi Nương Tử lại phân phó một nữ tu sĩ theo sát Hạo Thanh Thanh một tấc không rời, tóm lại không để cho Hạo Thanh Thanh rời đi.

Nàng ta vừa trong viện bước ra thì đụng phải Sài Phi.

Sài Phi vừa gặp đã hỏi: “Sư tỷ, có nghe tin gì không? E là Ngưu Hữu Đạo gặp phiền phức rồi.”

“Haizz!” Bùi Nương Tử khẽ thở dài: “Bệ hạ sẽ không để Ngưu Hữu Đạo vào trong mắt đâu, Ngưu Hữu Đạo chỉ vừa lúc đụng phải dao của bệ hạ.”

Sài Phi ừ đáp: “Đúng là hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, nói cách khác cũng sẽ không để ý sống chết của hắn.”

Bùi Nương Tử giương mắt: “Ngươi có ý kiến?”

Sài Phi giang tay lên: “Ta có thể có ý kiến gì, ý kiến của chúng ta hữu dụng sao? Bệ hạ ra tay, ngoài ý chỉ bản thân bệ hạ, ai có thể thay đổi chứ? Đồ đao của bệ hạ đã giơ lên nhất định phải có một trận gió tanh mưa máu, chỉ không biết phải chết bao nhiêu người thôi!”

Bùi Nương Tử cười khổ: “Tu vi tu sĩ chúng ta có lúc thực ra cũng chẳng có tác dụng gì, bệ hạ mới thực sự là một đấu một vạn!”

Phủ đệ Đại hành lệnh, Tả Đức Tụng hạ triều trở về, Tiền U đang đi qua đi lại trước cửa phủ bước lên đón, bồi tiếp vào trong, vừa đi cạnh ông vừa nói thầm.

Trong đình viện, Tả Đức Tụng dừng chân, hỏi: “Chuyện khi nào?”

Tiền U: “Tin vừa được truyền ra sáng nay, Tả Công, ngài cảm thấy là thật sao?”

Tả Đức Tụng hỏi lại: “Ngươi cảm thấy trong kinh thành này ai dám ngụy trang bệ hạ công khai tung tin đồn nhảm?”

Tiền U trầm mặc gật đầu: “Cũng đúng, Tả công nói có lý, xem ra thực sự là thật rồi.”

Tả Đức Tụng quay đầu nhìn về phía hoàng cung: “Bảo đồng môn của ngươi an phận một chút, gần đây cố gắng đừng dính vào chuyện gì, những tu sĩ kia khiến bệ hạ bất mãn, bệ hạ muốn giết người!”

Tiền U: “Tả công đang nhắc nhở là, chỉ không ngờ Ngưu Hữu Đạo kia lại thành chỗ hạ đao.”

Tả Đức Tụng cười haha một tiếng: “Không phải mãnh long không qua sông, ta lại muốn xem thử hắn vượt sông như thế nào...”

Phủ đệ Thượng tướng quân Hô Diên, Hô Diên Uy nghênh ngang đi về phía cổng lớn.

Bóng dáng Tra Hổ từ một lầu các bên cạnh đi ra, Hô Diên Uy nhìn thấy chắp tay: “Chào buổi sáng Lão Hổ thúc.”

“Sáng? Người xem thử giờ là lúc nào rồi?” Tra Hổ hất cằm chỉ mặt trời đã treo cao.

Hô Diên Uy cười hì hì: “Ta đây không phải đang bị thương sao?” Ngón tay chỉ vào mông mình.

Tra Hổ cười hỏi: “Thương tích thế nào?”

Hô Diên Uy vỗ ngực: “Mặc dù không phải mình đồng da sắt nhưng dù sao cũng là một hán tử, có thể đi được!”

Tra Hổ: “Khà, ngày đó là ai đau kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi ròng ròng?”

“Khụ khụ!” Hô Diên Uy ho khan hai tiếng,

Y hơi lúng túng nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Lão hổ thúc, người thấy chết không cứu thì thôi đi, sao còn ngồi đó châm chọc ta.”

Tra Hổ: “Được, không châm chọc nữa, người định đi đâu?”

Hô Diên Uy lập tức cười hì hì nói: “Mới quen một bằng hữu, đã hẹn là dẫn hắn đi Bạch Vân Gian chơi. Lão Hổ thức, cô nương Bạch Vân Gian không tệ đâu, có muốn cùng đi cho biết không? Ta mời khách!”

Tra Hổ cười nói: “Xem ra đậu hũ quán thật sự kiếm được tiền rồi, còn nhớ mời khách ta nữa.”

Hô Diên Uy cười hì hì: “Quên ai chứ không thể quên được thúc, sau này chỉ cần lão Hổ thúc nói vài lời tốt đẹp với cha ta, sau này có chuyện tốt nhất định nghĩ đến thúc.”

Tra Hổ gật đầu: “Ừm, mời khách cũng không cần đâu, ta cũng chẳng hứng thú với tiền lắm, hay là ta nói với cha người một tiếng, bảo ông ấy đem toàn bộ phần được chia của người ở Đậu hũ quán sung công?”

Hai mắt Hô Diên Uy trừng lớn, bước tới trước ôm lấy cánh tay ông, liên tục cầu khẩn: “Lão Hổ thúc, tiểu chất đã rất thê thảm, ngài không thể bỏ đá xuống giếng được!”

“Người không phải nữ nhân, đừng có ôm ôm ấp ấp chứ?” Tra Hổ liền đẩy ý ra: “Ta muốn nữ nhân thế nào mà không có, cho dù ta có ngủ với bà chủ Bạch Vân Gian, Đại vương Tây viện cũng sẽ chẳng nói gì, không cần người mời khách, ý tốt của người ta xin nhận nhưng ta không hứng thú với nơi phong nguyệt kia. Đúng rồi, người định mời ai, Ngưu Hữu Đạo sao?”

Hô Diên Uy dựng thẳng ngón tay cái: “Anh minh, không gì có thể giấu được thúc!”

Tra Hổ: “Yên tĩnh một chút, trong khoảng thời gian này cũng đừng ra ngoài lung tung, ngoan ngoãn ở trong nhà, coi như dưỡng thương đi, đây là ý của cha người đấy!”

Hô Diên Uy: “Đừng nha, ta đã đồng ý với người ta, sao có thể nói không giữ lời. Hơn nữa, thương tích của ta đã tốt lắm rồi, ra ngoài đi đây đi đó một chút có thể còn khỏi nhanh lên..” Y đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Vì Tra Hổ đột nhiên đá một cước lên mông y, trực tiếp đá bay y rồi đập thẳng xuống đất.

Tra Hổ phất phất tay, lập tức có hai người tới, ông chỉ Hô Diên Uy nửa sống nửa chết trên mặt đất: “Đưa Tam thiếu gia đưa trở về dưỡng thương, thương tích chưa lành không cho phép hắn đi ra ngoài.”

“Rõ!” Hai người lập tức đỡ Hô Diên Uy trên mặt đất dậy.

Hoành Thiên Đoạn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền dừng bước nhìn.

Tra Hổ đi tới, Hoành Thiên Đoạn khẽ khom người.

Tra Hổ lặng lẽ liếc xéo nói: “Gần đây có thể không được yên ổn lắm, bảo đồng môn của ngươi mở to mắt, vểnh tai lên, nhìn trong nhà cho kỹ, nếu có thất trách để người Hô Diên gia xảy ra chuyện, tính tình ta cũng không tốt lắm đâu!”

Lời này không chút khách khí, gương mặt Hoành Thiên Đoạn hơi căng lên, có chút kiêng kỵ liếc nhìn Tra Hổ một chút, hơi hạ thấp người nói: “Sẽ bàn giao xuống dưới.”

Bạch Vân Gian, trong một lầu các, một đám vũ nương nhẹ nhàng nhảy múa, Tô Chiếu đích thân gảy đàn cho các nàng.

Tần Miên đi từ hành lang đến, tới cạnh Tô Chiếu, cúi người thì thầm bên tai Tô Chiếu.

Tiếng đàn liền im bặt, Tô Chiếu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, chợt đứng lên, phất tay ra hiệu nhạc công bên cạnh đến đàn tiếp thay nàng.

Tiếng đàn lại vang lên, hai người đi tới nơi hẻo lánh, Tô Chiếu hồ nghi nói: “Trưởng công chúa Tề quốc nợ Ngưu Hữu Đạo hai trăm vạn kim tệ cùng mười vạn con chiến mã? Chẳng lẽ đây chính là mục đích khiến Ngưu Hữu Đạo không hề nóng vội trên đường đi?”

Tần Miên: “Giờ chuyện này còn quan trọng sao?”

Tô Chiếu cười: “Tự Ngưu Hữu Đạo trêu chọc phải phiền phức lớn rồi, có trò hay để xem rồi!”

Lúc này Ngưu Hữu Đạo đang đứng trong phòng ngủ giang hai cánh tay, Hắc Mẫu Đơn đang mặc đồ sửa soạn cho hắn, sắp ra ngoài gặp khách quý, bề ngoài cần phải chỉnh tề một chút.

“Giờ này những đại quan kia có lẽ đều hạ triều rồi?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một tiếng.

Hắc Mẫu Đơn: “Hẳn là hạ rồi, không trực ban, nên trở về nhà hẳn là đều về nhà.”

Ngưu Hữu Đạo: “Tốt! Hôm nay tranh thủ bái phỏng ba đến bốn nhà.”

Bên này thu thập ăn mặc xong chuẩn bị ra cửa thì thấy Lệnh Hồ Thu vội vã đến, từ xa đã kêu lên: “Lão đệ, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện!”

Ngưu Hữu Đạo: “Huynh trưởng cớ gì kinh ngạc như thế?”

Lệnh Hồ Thu tới gần trầm giọng nói: “Tối qua thật sự xảy ra chuyện rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.