Đạo Quân

Chương 430: Phong Lão Ca, Lão Phong, Phong Đại Gia



Chuyện tối qua vẫn treo lơ lửng trong lòng Ngưu Hữu Đạo, giờ nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”

Lệnh Hồ Thu: “Chuyện trưởng công chúa Tề quốc nợ đệ, chuyện tối qua sáng này đột nhiên bị truyền ra!”

“Chuyện tối qua, người bên chúng ta biết không nhiều...” Ngưu Hữu Đạo nói được một nửa liền ngẩng phắt đầu lên nhìn y: “Hoàng đế Tề quốc có trong lời đồn không?”

Lệnh Hồ Thu gật đầu: “Trong lời đồn có Hoàng đế Tề quốc, nói rất rõ, hoàng đế Tề quốc trả nợ cho nữ nhi đã cho đệ văn điệp cho phép xuất cảnh mười vạn chiến mã!”

Ngưu Hữu Đạo trong nháy mắt hiểu rõ, tin tức đột nhiên truyền ra, dám tung lời đồn dưới mắt hoàng đến, liên quan đến trưởng công chúa, dám vạch trần chuyện xấu trong nhà hoàng đế, là bên nào tiết lộ tin tức còn phải nói gì nữa sao?

Vẻ mặt Lệnh Hồ Thu ngưng trọng nói: “Văn điệp cho phép xuất cảnh mười vạn chiến mã đấy! Lão đệ, đệ thành mục tiêu công kích, lần này đệ phiền phức lớn rồi!”

Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười: “Hoàng đế Tề quốc này có ý gì, chút chuyện của ta và nữ nhi hắn mà cũng không dung được, không tiếc bôi đen nữ nhi mình để hố ta sao? Hắn muốn thu thập ta mà đáng phiền phức vậy sao?”

“Haizz!” Lệnh Hồ Thu dậm chân chỉ hắn: “Lão đệ, đệ hơi coi trọng bản thân quá thì phải. Đến giờ đệ còn tưởng rằng nhằm vào đệ sao? Đương nhiên, và rồi lúc nghe được tin ta cũng tưởng rằng nhằm vào đệ, nhưng nghĩ lại, không đúng rồi, hắn nhằm vào những tu sĩ mang theo ý đồ xấu xa với chiến mã đến Tề quốc đấy. Văn điệp cho phép xuất cảnh mười vạn chiến mã, đó không phải chuyện tiền, nó sẽ kinh động thế lực khắp nơi, sẽ khiến người ta tranh đoạt bể đầu, phải mất bao nhiêu mạng, chảy bao nhiêu máu mới có thể giải quyết được chuyện lần này! E là trong lòng hắn đã sớm bất mãn với tu sĩ các phương tụ tập ở kinh thành này, đệ vừa lúc đâm phải đao của hắn, vừa lúc dâng một cái cớ động thủ cho hắn mà thôi!”

Hắc Mẫu Đơn vừa nhíu mày sắc mặt vừa thay đổi.

“Sịt!” Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi, trong chớp mắt, chuyện khó hiểu tối qua cuối cùng đã có đáp án.

Giờ này khắc này, hắn mới phát hiện tầm mắt của mình so với tầm mắt nhìn khắp thiên hạ của hoàng đế vẫn có tính hạn chế.

Hắn chỉ nghĩ không có lý do gì đối phó hắn, cũng không sai, hoàng đến đúng là không có lý do gì đối phó hắn.

Hắn cứ nghĩ chỉ cần bên này không để lộ bí mật, hẳn bên hoàng đế cũng sẽ không để lộ bí mật, Hoàng đế sẽ không để cho người ngoài biết nữ nhi của mình không đáng tin đến mức nào, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài mà!

Ai có thể ngờ, mình thực ra chỉ là kíp nổ, là một con cờ không quan trọng mà thôi. Hoàng đế muốn đối phó với một đám tu sĩ, muốn cả đám tu sĩ hạ độc thủ, muốn số tu sĩ đếm không hết kia tự giết lẫn nhau.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm được mất và nguy hiểm của bản thân, không nghĩ đến chuyện muốn giết nhiều tu sĩ như vậy, mạch suy nghĩ không hề hướng lên trên đó.

Làm tu sĩ lâu như vậy, bất tri bất giác đã dính cái tính tự cho mình là giỏi của tu sĩ, chưa từng nghĩ rằng người trong thế tục dám ra tay với nhiều tu sĩ như vậy, nhưng trên thực tế thật sự có người có khí thế thôn tính sơn hạ thực sự có người dám làm như vậy!

Như thế, với hoàng đế mà nói, chuyện xấu trong nhà căn bản không tồn tại, trong mắt người ngoài, không có chuyện xấu trong nhà, chỉ có thủ đoạn của hoàng đế thôi!

So sánh được mất, nợ của Hạo Thanh Thanh với hắn, hoàng đế cũng tiện tay trả sạch giúp nữ nhi rồi.

Nếu như mình nhất định phải suy nghĩ nhiều, dám trêu đùa nữ nhi người ta? Lần này người ta cũng tiện thể thu thập ngươi luôn.

Mình chỉ nhìn chằm chằm được mất của mấy người bên mình, hoàng đế người ta nhìn chằm chằm cả một đám người bao gồm cả số ít bọn hắn, chẳng trách hắn nghĩ tới nghĩ lui đều không cho rằng Hoàng đế có lý do gì đối phó mình. Hoàng đế người ta căn bản không chỉ giới hạn ở đối phó hắn mà đồng thời đối phó rất nhiều người trong đó có hắn.

Tầm nhìn này thực sự đã phân cao thấp rồi!

“Hạo Vân Đồ này khá thú vị đấy!” Ngưu Hữu Đạo ngoài cười nhưng trong không cười một tiếng, bị người ta dùng biện pháp vô hình đâm một dao, ngươi không thể không tức giận được.

Lệnh Hồ Thu lườm hắn một cái: “Ai bảo đệ trêu chọc nữ nhi người ta, cảm thấy nữ nhi người ta dễ đùa. Lần này đá phải hòn đá cứng chưa?”

Ngưu Hữu Đạo đưa hai tay lên: “Liên quan gì đến ta chứ, văn điệp cho phép xuất cảnh mười vạn chiến mã kia ta đã chuyển nhượng rồi, khế ước chuyển nhượng đang ở trên tay ta, ta sẽ không có chuyện gì đâu.” Trong lòng hắn đang nghĩ, giờ chắc Phong Ân Thái muốn đi đập đầu chết rồi.

Hôm qua hắn cảm thấy lợi ích này hơi bất thường, Phong Ân Thái vẫn sống chết muốn hắn lấy, giờ thì hay rồi.

Lệnh Hồ Thu hỏi lại: “Đệ đang nói Thiên Ngọc môn? Ha ha, đệ nghĩ nhiều rồi, lời đồn bên ngoài không liên quan gì đến Thiên Ngọc môn, chỉ nói văn điệp cho phép xuất cảnh đang ở trong tay Ngưu Hữu Đạo đệ, không hề nhắc đến Thiên Ngọc môn một chữ.”

“Có ý gì?” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên hỏi lại.

Lệnh Hồ Thu: “Ta làm sao biết là có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo hơi mù mờ: “Hôm qua rõ ràng bọn Bùi Nương Tử tận mắt thấy thứ đó đã đưa cho Thiên Ngọc môn mà.”

Lệnh Hồ Thu: “Đệ đi hỏi Bùi Nương Tử ấy, đệ hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Ta nói chuyện này, đệ nhanh chóng xử lý cho tốt đi. Nếu đệ không xử lý tốt, đệ đừng trách ta ghét bỏ đệ, ta phải tranh thủ chạy lấy người đây, ta không chịu nỗi đâu, sẽ chết người đấy, đệ thích đi tìm chết chứ ta vẫn còn muốn sống thêm mấy năm.”

“Haha, thú vị, hoàng đế này đúng là muốn tiện thể giúp con gái lấy lại chút thể diện với ta!” Ngưu Hữu Đạo vui vẻ.

Hắn cũng hiểu ý trong lời nói của Lệnh Hồ Thu, cũng không phải là mặc kệ hắn mà muốn hắn lấy văn thư giao nhận với Thiên Ngọc môn ra chứng minh trong sạch, chứng minh đồ trên người Thiên Ngọc môn, có người muốn gây chuyện thì cứ đi tìm Thiên Ngọc môn đi.

Đúng lúc này, Công Tôn Bố cùng người ba phái gần như chân trước chân sau đến, bẩm báo lời đồn bên ngoài. Bọn hắn không biết chuyện tối qua nên tới hỏi thật giả.

“Không cần nói, ta đều biết rồi.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay chỉ chỉ Lệnh Hồ Thu, biểu thị Lệnh Hồ Thu đã nói cho hắn.

Ô Thiếu Hoan một tay mặt đầy lo lắng, lão được Lưu Tiên tông phái tới phụ trách đệ tử Lưu Tiên tông ở đây, hỏi: “Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chính là chuyện trong lời đồn đấy.”

Hắn không nói ra chuyện giao nhận với Phong Ân Thái, một khi để ba phái biết lợi ích mình muốn tranh thủ đã về tới tay, e là ba phái sẽ lập tức rời đi, ba phái sẽ không đi gánh chịu nguy hiểm lớn như vậy vì Thiên Ngọc môn, mục đích đã đạt được rồi thì sẽ không tiếp tục ở lại Tề quốc mạo hiểm nữa.

Lệnh Hồ Thu liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, dĩ nhiên nhận ra Ngưu Hữu Đạo cố ý giấu diếm.

“Các ngươi yên tâm, không có việc gì đâu...” Ngưu Hữu Đạo khuyên nhủ rồi đuổi bọn hắn đi.

Sau khi thờ ơ lạnh nhạt đưa mắt đám người rời đi, Lệnh Hồ Thu nói: “Lão đệ, không phải đệ muốn cõng việc này lên người đấy chứ? Ta đã nhắc nhở đệ rồi, việc này đệ không gánh nổi đâu!”

Ngưu Hữu Đạo không nhìn y mà nhìn xung quanh: “Phong Ân Thái đâu? Ba phái đều biết, Thiên Ngọc môn hắn không thể không biết?”

Lệnh Hồ Thu cười lạnh: “Nếu như hôm nay đệ đưa đồ cho hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không nhận, giờ e là hắn đang hối vận vì tối qua đã tự quyết định thay Thiên Ngọc môn, chắc là muốn đi tự tử luôn rồi. Việc này hắn sẽ chẳng thể nào giao nộp lại với Thiên Ngọc môn.”

“Đi! Đi xem một chút.” Ngưu Hữu Đạo lời ra khỏi miệng, người cũng muốn đi.

“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn bỗng nhiên kêu lên.

“Có thể nói với người vài lời không?”

Ngưu Hữu Đạo hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Thu. Thế này là có lời không tiện nói trước mặt Lệnh Hồ Thu sao?

Lệnh Hồ Thu cũng liếc mắt nhìn Hắc Mẫu Đơn, mỉm cười nói: “Không sao, các ngươi nói đi, ta đến bên lão Phong xem thử trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.