Đạo Quân

Chương 431: Phong Lão Ca, Lão Phong, Phong Đại Gia (2)



Ngưu Hữu Đạo cùng Hắc Mẫu Đơn vào trong nhà, hỏi: “Có chuyện gì không thể nói trước mặt Lệnh Hồ Thu?”

Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, còn nhớ rõ lời Lệnh Hồ Thu vừa nói không? Hắn nói hắn không muốn tìm chết.”

Ngưu Hữu Đạo: “Cô muốn nói cái gì? Đã vào thời khắc mấu chốt rồi còn cần phải lòng vòng với ta sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, không phải người luôn lo Lệnh Hồ Thu có mưu đồ sao, đây chính là cơ hội danh chính ngôn thuận hất hắn đi. Chi bằng người giả vờ ôm lấy việc này để hắn biết khó mà lui.”

Ngưu Hữu Đạo cười: “Điểm này cô không bằng Hầu Tử rồi, ta biết tâm ý của cô nhưng cô lại không biết tâm ta ý.”

Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên: “Đạo gia không muốn để cho hắn đi?”

Ngưu Hữu Đạo hắc hắc một tiếng: “Lên thuyền của ta há cho phép hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thuyền này của ta không dễ xuống vậy đâu!”

Hắc Mẫu Đơn: “Hắn ở bên cạnh Đạo gia cũng chưa từng thấy Đạo gia bảo hắn giúp đỡ gì, Đạo gia lưu lại hắn có dụng ý gì có thể chỉ rõ không? Bằng không hắn ở ngay sát bên cạnh chúng ta, ta không chắc có thể có chừng mực khi ở cùng hắn.”

“Có một số việc không cần quá rõ.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay nâng cằm nàng trêu ghẹo bị đối phương hơi giận hờ đẩy ra, liền cười nói: “Nể tiểu nương tử vũ mị như vậy, được, hôm nay ta dạy cô một khóa, dạy cô dùng người thế nào. Dùng người không thể thiện ác quá mức rõ ràng, cũng không thể để nhân tổ tình cảm mình thích chi phối, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người cũng muốn dùng, mấu chốt phải nhìn rõ được chỗ hữu dụng!”

“Lấy ví dụ như cô, ta đối với cô là dùng người thì không nghi ngờ người! Mà đối với hắn, cho dù biết khả nghi, dùng cũng không sao, cứ nắm chắc mức độ ta được. cô cũng biết, hắn có mưu đồ với ta, hắn cho rằng hắn có mưu đồ với ta, vậy há có thể ngăn ta không có mưu đồ với hắn? Ta không để ý hắn có mưu đồ gì, hắn ở bên cạnh ta thân thiết như vậy đơn giản là muốn lấy lòng tin ở ta. Ta sẽ khiến hắn dần dần hiểu rõ, như thế muốn lấy được lòng tin vẫn chưa đủ, muốn lấy được lòng tin của ta thì phải bỏ ra thành ý. Thành ý là gì? Có chuyện thích hợp ta sẽ cho hắn đi làm, để lấy lòng tin của ta, chắc chắn hắn sẽ bỏ hết sức, chờ hắn càng lún càng sâu, chờ hắn không cách nào tự kiềm chế được, hắn dĩ nhiên sẽ là người của ta, ý đồ hắn đến tự nhiên ta cũng sẽ biết!”

“Có một số việc gấp không được, phải có kiên nhẫn. Có câu bọ ngựa bắt ve, ve không phải ve, hoàng tước ở sau, đã hiểu rõ chưa?”

“...” Hắc Mẫu Đơn á khẩu không trả lời được, toát mồ hôi lạnh thay Lệnh Hồ Thu.

“Sững ra cái gì, đi?” Ngưu Hữu Đạo đưa tay khẽ vỗ mông nàng, rất đàn hồi, cảm giác không tệ.

Hắc Mẫu Đơn vô thức đưa tay cản ở mông, chậm một bước, Ngưu Hữu Đạo vỗ xong chân như bôi nhớt đã lẩn đi, chạy nhanh như trôm khiến nàng trợn mắt, mắng: “Bạc tình bạc nghĩa”.

Có điều giữa hàng lông mày lại có ý cười, Ngưu Hữu Đạo đã dần dần táy máy tay chân với nàng, quan hệ rõ rang đã gần gũi hơn trước khá nhiều, đây là điềm tốt...

“Tình hình thế nào rồi?”

Ngưu Hữu Đạo đi tới tiểu viện đệ tử Thiên Ngọc môn ở, nhìn Lệnh Hồ Thu chắp tay đi qua đi lại, đến gần hỏi một tiếng.

Lệnh Hồ Thu hất cằm về phía một gian phòng cửa sổ đóng chặt: “Lão Phong giam mình trong phòng không chịu ra kìa, chắc đang nhìn tường hối lỗi.”

“Huynh còn tâm tư nói đùa.” Ngưu Hữu Đạo khinh bỉ một tiếng, đưa tay gọi một đệ tử Thiên Ngọc môn tới: “Bảo sư bá của ngươi ra đi!”

Đệ tử kia nói: “Không biết sao sư bá không chịu ra, bảo chúng ta đừng làm phiền hắn.”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay, hét lớn: “Phong lão ca, chúng ta đến từ giã huynh, chúng ta về quận Thanh Sơn trước, huynh bảo trọng.”

Lệnh Hồ Thu không kìm được bật cười, chỉ chỉ Ngưu Hữu Đạo, có vẻ nói ngươi thật xấu xa!

Nhưng lời la hét này có hiệu quả rất tốt, cửa phòng két mở ra, Phong Ân Thái lách mình ra trong nháy mắt, lớn tiếng nói: “Lão đệ, vì sao vội vã rời đi như vậy?”

Dung nhan của lão bây giờ thực sự không dám khen, hai mắt hiện đầy tơ máu, râu ria và tóc rối bù, tâm trạng lo lắng đến mức độ nào vừa nhìn đã biết.

Lệnh Hồ Thu và Ngưu Hữu Đạo nhìn nhau, có thể hiểu được lo lắng trong lòng Phong Ân Thái.

Ở mức nào đó Ngưu Hữu Đạo còn hiểu hơn cả Lệnh Hồ Thu. Phong Ân Thái được Thiên Ngọc môn phái đến chủ trì chuyện chiến mã, mãi chưa lập được công, cũng tổn thất không nhỏ. Lúc này Thiên Ngọc môn mới nghĩ cách để ba phái và Ngưu Hữu Đạo đến. Bây giờ, chuyện chưa thành, trợ lực Thiên Ngọc môn cung cấp cho lão cũng bị phá hủy rồi.

Bên này có được lời hứa chia lợi ích từ rượu của Thiên Ngọc môn rồi, hoàn toàn có thể rời đi, còn Phong Ân Thái lão thì phải làm sao bây giờ? Trước kia mãi không giải quyết được, giờ có thể giải quyết được sao?

Giờ chuyện làm không tốt khiến Thiên Ngọc môn sẽ tổn thất vô ích là chuyện khác, làm không tốt có khi còn khiến Thiên Ngọc môn rước lấy họa diệt môn, phiền phức lớn rồi chắc chờ khi Thiên Ngọc môn nhận được tin sẽ lột sống da lão mất.

Phong Ân Thái đưa tay kéo cánh tay Ngưu Hữu Đạo, vô cùng sốt ruột nói: “Đều nghe hiệu mệnh của Dung Bình quận vương, chuyện chưa thành bỏ lại Thiên Ngọc môn ta mà đi không phải hơi quá đáng sao?”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Không phải tối qua huynh đã nói, đồ đưa cho huynh nhiệm vụ của ta coi như hoàn thành sao, lão ca hẳn là muốn đổi ý? Giấy trắng mực đen vẫn còn đấy.”

Phong Ân Thái nặn ra nụ cười, nói: “Lão đệ đừng đi vội, tối qua là ta hồ đồ gây ra sai lầm lớn, đệ xem, văn điệp cho phép xuất cảnh mười vạn chiến mã kia ta trả lại cho đệ, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, đệ tử Thiên Ngọc môn bên cạnh giật nảy cả mình, thứ trong lời đồn bên ngoài kia đã chuyển đến tay Thiên Ngọc môn rồi sao? Món đồ bỏng tay như vậy sao sư bá cũng dám nhận?

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Phong lão ca, lão Phong, Phong đại gia, huynh đang nói đùa sao? Huynh cho rằng ta điếc hay mù, cho rằng ta không biết chuyện bên ngoài sao? Huynh làm như vậy không khỏi khinh người quá đáng!”

“Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta.” Phong Ân Thái vứt bỏ thể diện, liên tục chắp tay bồi tội, năn nỉ nói: “Lão đệ, là thế này, bên ngoài đồn đồ trong tay đệ, khế ước kia đệ có thể tạm hoãn công khai, tạm thời chịu trách nhiệm trước không...”

Ngưu Hữu Đạo cắt ngang: “Nói dài dòng cũng vô ích, trong lòng huynh và ta đều biết rõ, lúc này bên ngoài chỉ e có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm, chỉ thiếu đến tận cửa cướp. Nếu đây không phải kinh thành Tề quốc đã không biết có bao nhiêu kẻ giết vào rồi, huynh muốn đi sẽ đi được sao? Giờ trong viện này bất kỳ là ai cũng đừng mong dễ dàng thoát thân, đều rất có khả năng sẽ bị bắt đi làm con tin giữa đường.”

“Được rồi, chuyện này coi như ta tạm thời gánh lấy, để các ngươi tạm thời thoát thân, ta đây, ta làm sao bây giờ? Sau đó sẽ không biết có bao nhiêu người muốn tìm ta yêu cầu này nọ, ta có thể chọi cứng sao? Vậy sẽ đắc tội bao nhiêu người? Nếu ta không muốn sống thì còn tạm được. Chỉ cần ta lộ ra chứng cứ chứng minh đồ trên tay Thiên Ngọc môn các huynh, số người đếm không hết kia sẽ bao vây chặn đánh, huynh cảm thấy các huynh nắm chắc được bao nhiêu khả năng trở về Thiên Ngọc môn?”

“Lão ca, nghe ta một câu, giờ huynh ra ngoài, trước mặt tất cả mọi người đưa đồ này cho người khác đi! Chỉ cần đưa ra ngoài, chúng ta sẽ thanh tịnh, nếu không lưu lại thứ này trong tay sẽ thật sự chết người đấy, Thiên Ngọc môn huynh có bao nhiêu đệ tử cũng không đủ cho ngoài đó giết đâu!”

Phong Ân Thái mặt mày khổ sở nói: “Thứ này ta có thể làm chủ lấy được chứ không thể làm chủ đưa cho người khác.”

Ngưu Hữu Đạo thắc mắc: “Không phải ban nãy huynh vừa nói trả lại cho ta sao?”

Phong Ân Thái chột dạ một câu: “Đưa cho đệ là đưa cho đệ, sao có thể giống đưa người khác?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.