Đạo Quân

Chương 434: Viên Cương, Tô Chiếu (1)



Cảnh này khiến con ngươi Hô Diên Vô Hận co rút, nhìn chằm chằm.

Tra Hổ ở bên chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm phản ứng Hô Diên Vô Hận.

Hết nhóm tiểu tử này đến nhóm tiểu tử khác nhảy từ trên đỉnh núi xuống.

Trên mặt sông là mấy bè gỗ, mấy chục người đứng trên bè gỗ, Viên Cương đứng giữa đám đó đột nhiên gõ dùi trống, một tiếng thùng nện lên mặt trống.

Mấy chục người từ trên bè gỗ lập tức nhao nhao nhảy xuống nước, liều mạng bơi đến sườn núi, nhóm tiểu tử từ trên vách núi nhảy xuống sau khi tháo nút bên hông liền quay đầu nhảy xuống nước, bơi về phía bè gỗ.

Đám tiểu tử ướt sũng bò lên bờ nhanh chóng bắt lấy dây thừng treo ở vách núi, nhanh chóng leo lên vách núi.

Đám tiểu tử bơi tới bên cạnh bè gỗ nhanh chóng đứng vững trên bè gỗ đang trôi, đẩy bè gỗ ngược dòng nước liều mạng bơi lên thượng du.

Trên bè gỗ chỉ có một mình Viên Cương đứng thẳng tắp, dần ngược dòng bơi ra xa.

Trên vách núi dựng đứng, nhóm người leo lên vách núi cuối cùng nhanh chóng rút dây thừng, sau khi dây thừng rủ trên vách núi biến mất, bóng dáng đám tiểu tử trên vách núi cũng biến mất ở vách núi khác, không biết đi đâu.

“Phù!” Lúc này Hô Diên Vô Hận mới thở phù một hơi.

Nghe nói Viên Cương mang theo hỏa kế trong tiệm lên núi giày vò nên không nhịn được đến xem xét, muốn thử xem đang chơi trò gì, mấu chốt là người báo cáo cũng không nói rõ là đang chơi cái gì. Tới đây xem rồi, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, cảnh đám tiểu tử kết thành từng đội nhanh chóng lao xuống khiến ông chấn động không nhẹ, chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy.

Trên trăm người, lên núi thì lên núi, xuống nước thì xuống nước, có điều chỉ trong chốc lát đã biến mất tăm, vô cùng thần tốc đã thực sự để lại ấn tượng sâu sắc với ông.

Tra Hổ cười hỏi: “Tướng quân cảm thấy như thế nào?”

Hô Diên Vô Hận: “Binh quý thần tốc! Kì binh! Không phải cưỡi thiết kỵ mà vô cùng kỳ quái! Thử nghĩ nếu có người dựa vào sức mạnh địa thế đóng quân, không ngờ rằng đằng sau có kỳ binh từ trên trời rơi xuống thừa lúc đêm tối tập kích bất ngờ tất nhiên sẽ bị đánh cho không kịp trở tay, lại dựa vào tiến công chính diện, quân địch tất bại!”

Tra Hổ: “Trên thảo nguyên hình như phương thức này không có đất dụng võ!”

Hô Diên Vô Hận: “Kì binh! Hắn huấn luyện căn bản không phải là nhân mã để cứng rắn đối chọi trên chiến trường mà là kỳ binh thích hợp thâm nhập, tuần tra, tập kích mô hình nhỏ.”

Tra Hổ: “Cho dù không phải ở thảo nguyên mà đưa vào cảnh nội nước khác, trên chiến trường có tu sĩ tham gia cảnh giới, cách thâm nhập, điều tra này của bọn hắn hình như cũng chẳng có đất dụng võ.”

Hô Diên Vô Hận khẽ vuốt cằm: “Cũng không biết hắn huấn luyện như vậy để làm gì, có điều... Chỉ vài ngày mà có thể thao luyện một đám người ra thế này thật sự không thể tưởng tượng được, những người này không có vấn đề gì sao?”

Tra Hổ: “Cũng không phải ngay từ đầu đã lưu loát như vậy, mấy ngày nay bọn họ luôn tập leo lên leo xuống. Lúc bắt đầu động tác rất vụng về, giờ dần dần đã ra hình ra dạng rồi. Còn những người này, nô tài đều đã tra xét, về mặt thân phận không có vấn đề gì, những người này cũng đều là hỏa kế do tam thiếu gia đích thân lựa chọn trong vạn người. Nô tài đích thân hỏi tam thiếu gia, An Thái Bình có bất kỳ hình thức quấy nhiễu tam thiếu gia tuyển người gì không, tam thiếu giá nói chỉ tùy tiện chọn, người An Thái Bình thực sự tham gia lựa chọn là hai vị thiếu chân cụt tay kia.”

“Sau đó An Thái Bình lại tỉ mỉ chọn ra gần hai trăm tiểu hỏa tử cường tráng trong số ba trăm người, sau khi nhận người liền trực tiếp thao luyện, ban ngày một nửa làm việc, một nửa được hắn thao luyện, giao ban thay phiên. Chắc hẳn cũng không vấn đề gì. Tướng quân thử nghĩ, nếu thật sự có vấn đề gì An Thái Bình dám trắng trợn như vậy sao? Hơn nữa, chỉ có vài người này, đối mặt với pháp sư thủ hộ kinh thành cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì. Nếu hai trăm tu sĩ, thế thì thật sự phải cẩn thận một chút.”

“Tướng quân, có chuyện này thực sự hơi kỳ quái, theo chưởng quỹ Đậu hũ quán nói, vị ở Bạch Vân Gian kia hình như cố ý tiếp cận An Thái Bình.”

Hô Diên Vô Hận nghiêng đầu nhìn sang: “Vị kia?”

Tra Hổ: “Tô Chiếu, chính là nữ nhân Đại vương Tây Viện nuôi ở Bạch Vân Gian ấy.”

Hô Diên Vô Hận kỳ quái: “Ý đồ gì?”

Tra Hổ: “Không rõ ý đồ.”

Hô Diên Vô Hận: “Đừng có để xảy ra chuyện tình yêu nam nữ gì đó, tính cách vị Tây Viện kia cổ quái, ta không tiện nói gì, ngươi đánh hắn thành tàn phế, hắn sợ ngươi nên ngươi nhìn sát một chút, đừng để An Thái Bình xảy ra chuyện.”

Tra Hổ nén cười nói: “Nếu thật như tướng quân nói, lỡ như An Thái Bình coi trọng nàng ta thì làm sao? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nữ nhân kia bề ngoài không tệ.”

Hô Diên Vô Hận xoay người chắp tay sau lưng, thuận đường núi gập ghềnh đi xuống: “An Thái Bình chỉ cần điều giáo thêm sẽ là mãnh tướng, lòng dạ ngay thẳng, giữ vững được bản tâm, ở thời loạn thế này rất hiếm có. Đây là khí khái, khí khái của một sư trưởng bách chiến cần có, cũng là người Kiêu Kỵ quân ta cần! Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, còn có tiền đồ tốt đẹp đang chờ hắn, với nước với dân, cái gì nhẹ cái gì nặng? Không thể để cho nữ tử lầu xanh kia hủy hoại thanh danh hắn, lúc cần thiết, giết đi!”

Đậu hũ quán.

Viên Cương cưỡi ngựa từ ven hồ chạy tới, quẹo vào ngõ nhỏ, vừa trở lại hậu viện nhảy xuống ngựa, Cao chưởng quỹ liền chạy tới: “Chủ nhân, bà chủ Bạch Vân Gian tới, vẫn chỉ đích danh muốn gặp người!”

“Không gặp!” Viên Cương trực tiếp từ chối, có điều lông mày khẽ động, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, tay buộc dây cương dừng lại, lại nói: “Chờ một chút!”

Cao chưởng quỹ vừa xoay người định đi chuyển lời quay người lại nhìn hắn.

Buộc xong dây cương, Viên Cương quay người ra ngoài, lúc đi lướt qua Cao chưởng quỹ vứt lại một câu: “Ta đi gặp nàng ta.”

“Rõ!” Cao chưởng quỹ cười ha ha.

Cửa hàng sát đường, trên tiểu lâu, Tô Chiếu đang thưởng thức bát đậu hũ trơn mềm nhìn du thuyền ngoài cửa sổ, tâm trạng không tệ.

Tâm trạng nên không tệ, Ngưu Hữu Đạo lại gặp phiền toái, đây không phải là nàng làm, chỉ ở bên xem náo nhiệt như tâm trạng cũng không tệ, thoải mái, hài lòng hả giận, thế là lại có tâm trạng tới đây.

Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Tần Miên ở gần cửa sổ quay đầu nói: “Mời vào!”

Viên Cương đẩy cửa vào, ánh mắt hai nữ nhân một đứng một ngồi trong phòng đều tập trung về phía hắn.

Ánh mắt Viên Cương đảo qua Tần Miên, rơi lên mặt Tô Chiếu, chăm chú nhìn Tô Chiếu rồi bước tới đứng trước mặt Tô Chiếu.

Tô Chiếu bị người ta đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy có cảm giác áp bức nên chậm rãi đứng dậy.

Vì nguyên nhân chênh lệch chiều cao, Tô Chiếu phải khẽ ngẩng đầu mới có thể mặt đối mặt với đối phương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt Tô Chiếu lóe lên ý cười.

Hai mắt Viên Cương như biển sâu trời sao, không ham sắc, thâm thúy bằng phẳng.

Khi bốn mắt đối nhau Tô Chiếu hơi không cười nổi, khí tức giống đực tỏa ra trên người đối phương nàng gần như cảm nhận được rõ ràng.

Trước kia trên thuyền hoa cách xa không thấy gì, giờ đứng ở khoảng cách gần, cho dù là cơ thể tráng kiện mang tính áp bức của Viên Cương hay đôi mắt bình tĩnh, hoặc là khí tức giống đực khiến giống cái phải thuần phục kia đều được Tô Chiếu cảm nhận rõ.

Đứng cùng Viên Cương Tô Chiếu mới phát hiện sự khác biệt rõ ràng giữa giới tính. Lần đầu tiên nàng ý thức rõ mình là nữ nhân như vậy, đối phương là nam nhân, nam nhân chân chính!

Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt đến mức khiến tim nàng hơi hỗn loạn, đôi mắt sáng hơi tránh né, không còn dám nhìn thẳng vào hắn.

Nàng có thể gọi Viên Cương tới trong lòng vốn có cảm giác ưu việt cao cao tại thượng. Giờ phút này nàng mới phát hiện phàm phu tục tử có ánh mắt bình tĩnh không sợ hãi này đủ nghiềm ép hết thảy cảm giác ưu việt, từ ánh mắt người ta nhìn nàng đủ để có thể nhận ra, hắn ta căn bản chẳng coi thứ nàng cho là cao cao tại thượng ra gì.

“Cô nương là bà chủ của Bạch Vân Gian? Tên Tô Chiếu?” Viên Cương không chút lo sợ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.