Đạo Quân

Chương 439: Ba Người Kết Nghĩa



Đại nội hộ pháp của hoàng cung là người đến từ ba môn phái này. Đám người Bùi Nương Tử là đệ tử của Đại Khâu môn.

Lệnh Hồ Thu trầm ngâm nói: “Ta có quen vài người của ba phái, ngươi định làm như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Huynh trưởng cũng biết tình huống bây giờ. Như ta đã nói với Phong Ân Thái trước đó, thứ này muốn đẩy đi cũng khó. Ở đây, dám nhận chúng cũng chỉ có ba phái.”

Lệnh Hồ Thu hỏi: “Ngươi muốn đẩy món đồ đó cho ba phái?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Nếu bán chúng đi, ta sẽ kiếm không ít tiền. Tặng không cho bọn họ cũng không đến mức bị ghét bỏ chứ?”

Lệnh Hồ Thu thở dài: “Chỉ sợ chưa hẳn. Với lực ảnh hưởng của ba phái đối với nước Tề, muốn viết văn điệp đưa chiến mã ra ngoài biên cảnh cũng chỉ bằng một câu nói, cũng không quá cần món đồ trong tay ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không thử một chút làm sao biết. Nếu bọn họ thật sự không muốn, vậy thì mời bọn họ phối hợp một chút, đem mấy tấm văn điệp này ra đấu giá. Ta không lấy một xu tiền đấu giá, toàn bộ đưa hết cho bọn họ.”

Gương mặt Lệnh Hồ Thu lộ ra vẻ khó xử.

“Xin huynh trưởng giúp cho ta.” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, chắp tay cúi đầu nói.

Lệnh Hồ Thu vội vàng đỡ lấy, bất đắc dĩ cười khổ: “Được, để ta đi thử một lần xem sao, chỉ có thể nói là cố hết sức.”

“Tạ huynh trưởng!”

“Khi nào thì lên đường?”

“Càng nhanh càng tốt.”

“Ngươi có muốn đi cùng không?”

“Người đang nhòm ngó nơi này nhiều lắm, ta tạm thời chưa thích hợp lộ diện. Một khi sự việc không thành, người nhận biết ta nhiều quá, hy vọng thoát thân sẽ trở nên xa vời. Ta phải chừa đường lui cho mình. Ta bảo Đoạn Hổ đi cùng với huynh, như thế nào?”

“Được.” Lệnh Hồ Thu gật đầu đồng ý, lại cười khổ: “Lần đi này chỉ sợ tránh không được bị người ta chặn lại lục soát, cũng không biết sẽ bị lục soát mấy lần.”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay, làm ra vẻ có lỗi: “Để huynh phải chịu khổ rồi.”

“Đúng rồi, lão Phong bị ta quát ra ngoài thì tính như thế nào?” Lệnh Hồ Thu chỉ chỉ ra bên ngoài.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đương nhiên sẽ không để huynh trưởng khó xử. Mẫu Đơn, gọi ông ta vào đây.”

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn lĩnh mệnh rời đi. Không bao lâu, nàng đã dẫn Phong Ân Thái đến.

Phong Ân Thái nhìn Lệnh Hồ Thu, thấy ông ta không phản ứng, liền nghiêm mặt bước đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, cẩn thận hỏi: “Lão đệ, ngươi có đồng ý hay không?”

Ngưu Hữu Đạo liếc xéo một cái: “Nể mặt huynh trưởng kết bái của ta, việc này ta nhận. Cái mạng này xem như ta không thèm đếm xỉa đến.”

Phong Ân Thái vui mừng, chắp tay cảm tạ Lệnh Hồ Thu, sau đó quay sang an ủi Ngưu Hữu Đạo: “Không đến mức đó, không đến mức đó. Dựa vào đôi tay của lão đệ, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đừng nói mấy thứ vô dụng đó nữa, phiền phức là do ngươi gây ra, ta chống đỡ việc này chẳng khác nào liều mạng giúp ngươi. Sống hay chết ta nhận, nhưng dù sao ngươi cũng nên có lời giải thích chứ?”

Giải thích? Phong Ân Thái hoài nghi hỏi: “Thế lão đệ muốn giải thích gì?”

Ngưu Hữu Đạo gõ tay xuống mặt bàn: “Việc của ta, các ngươi sẽ không bỏ đá xuống giếng chứ?”

Phong Ân Thái nghiêm mặt nói: “Chuyện này sao có thể kéo chân ngươi được.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đã kinh qua cách làm người của Thiên Ngọc môn các người. Cho dù không kéo chân, ai dám cam đoan các ngươi sẽ không qua sông đoạn cầu?”

Hai tay Phong Ân Thái chắp lại: “Nếu mọi chuyện có thể cho qua thì cho qua, làm sao có chuyện qua sông đoạn cầu chứ?”

Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Chắc ngươi biết tại sao ba phái lại mạo hiểm đến đây, và mạo hiểm vì cái gì. Trước đây, khế ước mà ngươi ký kết với ta, Thiên Ngọc môn nói đổi ý là đổi ý, còn đem an nguy của ba phái ra áp chế. Ta làm sao biết được các ngươi có đổi ý hay không sau chuyện này chứ?”

Việc này nói ra cũng khiến người ta phải lúng túng. Thiên Ngọc môn là người đưa ra quyết định, nhưng Phong Ân Thái lại bị người trong cuộc phê bình, xấu hổ nói: “Tình thế bất đắc dĩ, trước khác nay khác. Chưởng môn đã đích thân cam đoan, đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngay cả giấy trắng mực đen mà còn có thể đổi ý. Ngươi cảm thấy ta còn tin mấy lời nói miệng này nữa không?”

Phong Ân Thái than thở: “Lão đệ, ngươi cứ quấn mãi việc này là có ý gì? Ngươi muốn thế nào thì nói thẳng, nhưng có một việc ngươi cần phải biết rõ, ta không có quyền sửa đổi lập trường của Thiên Ngọc môn.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn thẳng vào ông ta, chậm rãi nói: “Nếu ngươi không chê, chúng ta kết bái làm huynh đệ khác họ, như thế nào?”

Phong Ân Thái ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Lão đệ, ngươi nói cái gì?”

Lệnh Hồ Thu cũng sửng sốt.

Ngưu Hữu Đạo nói: ”Ta nói chúng ta kết bái làm huynh đệ khác họ.”

Tuổi của ta lớn hơn ngươi, lại đi kết bái với một tên trẻ con như ngươi? Phong Ân Thái dở khóc dở cười: “Cái này...lão đệ, ngươi đang tính chơi chuyện gì vậy.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Việc Thiên Ngọc môn ngươi có nuốt lời hoặc hối hận hay không, trải qua chuyện lần này, ta không dám chắc chắn. Nếu các ngươi muốn đổi ý, ta cũng không còn cách nào với các ngươi. Điều duy nhất có thể trông cậy vào lúc này cũng chỉ là đạo nghĩa. Nếu Phong lão ca muốn làm người bội bạc, ta cũng chỉ có thể nhận thua.”

Phong Ân Thái than thở: “Lo gì chứ, Chưởng môn đã tự mình lên tiếng, sao có thể nói mà không giữ lời?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi biết Thiên Ngọc môn chắc chắn qua sông đoạn cầu, muốn làm người bội bạc, cho nên mới không chịu đồng ý?”

“Ta không có ý này. Chỉ là...” Phong Ân Thái quay sang nhìn Lệnh Hồ Thu: “Lệnh Hồ huynh, huynh phân xử giùm đi.”

Gương mặt Lệnh Hồ Thu không chút biểu cảm, ngẩng đầu nhìn nóc nhà: “Các ngươi tự xem mà xử lý.”

“Ái chà!” Phong Ân Thái lắc đầu bất đắc dĩ, khoát tay nói: “Thôi, thôi, lão đệ, chỉ cần ngươi đồng ý chống đỡ chuyện này, ta sẽ kết bái làm huynh đệ khác họ với ngươi, ngươi hài lòng chưa?” Ông ta nghĩ thầm trong lòng, xem như hy sinh cho Thiên Ngọc môn. Nếu hắn không đồng ý, ông ta cũng không cách nào bàn giao lại.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta muốn mời đệ tử Thiên Ngọc môn ở đây cùng làm chứng.”

“Ngươi...” Phong Ân Thái muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nhắm mắt gật đầu: “Được, được, được, theo ý ngươi hết.”

Sự việc cứ như vậy mà định ra. Hắc Mẫu Đơn lập tức bận rộn, ra ngoài bảo người chuẩn bị hương án.

Đợi đến khi hương án được chuẩn bị xong, hơn mười đệ tử của Thiên Ngọc môn cũng tập trung lại. Không ít đệ tử cảm thấy phiền muộn. Sư bá trở thành huynh đệ của Ngưu Hữu Đạo, vậy đời này phải xưng hô như thế nào?

Hết thảy đã xong, Ngưu Hữu Đạo đốt nhang, sau đó đưa ba cây cho Phong Ân Thái, rồi đưa ba cây cho Lệnh Hồ Thu: “Huynh trưởng, huynh vốn là huynh đệ kết bái với ta. Sau khi ta và Phong lão ca kết bái xong, hai người cũng được xem là huynh đệ, huynh không ngại cùng nhau bái lại chứ?”

“Hahah!” Lệnh Hồ Thu gượng cười, lẩm bẩm trong lòng. Ngươi kết bái huynh đệ như vậy có phải là quá dễ dàng rồi không?

Thấy Ngưu Hữu Đạo động một chút lại kết bái, ông ta có chút hoài nghi không biết Ngưu Hữu Đạo có còn huynh đệ kết bái nào khác nữa không.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, mà lời của Ngưu Hữu Đạo cũng rất có lý, cũng không tiện từ chối, Lệnh Hồ Thu chỉ có thể miễn cưỡng bước lên phía trước, cầm lấy ba cây nhang.

Hắc Mẫu Đơn hướng dẫn mọi người bái lễ. Già, trung niên, trẻ ba người quỳ gối trước hương án, đọc to lời thề đối với thiên địa, có thể nói là nghĩa chính ngôn từ.

Đọc xong, cả ba lần lượt tiến về hương án để cắm nhang, sau đó ngoài cười trong không cười bưng ly rượu, chắp tay lẫn nhau, xưng hô phân cao thấp.

Phong Ân Thái là đại ca, Lệnh Hồ Thu là nhị ca, Ngưu Hữu Đạo thành lão tam.

“Đại ca, sau việc này, chắc hẳn đại ca sẽ không bỏ mặc, không thèm để ý đệ chứ?” Khi mời rượu, Ngưu Hữu Đạo hỏi Phong Ân Thái một câu.

Phong Ân Thái thở dài: “Tam đệ lo lắng quá rồi. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, quyết định mà Thiên Ngọc môn đã quyết, mong rằng tam đệ sẽ làm theo, đừng để ta khó xử.”

“Dễ thôi.” Ngưu Hữu Đạo sảng khoái đồng ý.

Ba người uống rượu kết bái. Ngưu Hữu Đạo lập tức bảo Hắc Mẫu Đơn đem tờ khế ước ra, tự tay hoàn trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.