Ba người tuần tự bước vào. Hắc Mẫu Đơn dâng trà, Bùi Tam Nương dường như cũng không có ý định dùng trà, hỏi lại lần nữa: “Có chuyện gì thì mau nói đi, ta còn có việc. Nếu muốn Bệ hạ hạ thủ lưu tình, các ngươi tìm nhầm người rồi. Ta không có mặt mũi lớn như vậy đâu.”
Ngưu Hữu Đạo cũng không nói nhiều, rút một tờ giấy từ trong tay áo ra, đẩy đến trước mặt bà ta: “Bùi đại tỷ không ngại xem trước một chút rồi hãy nói.”
“Thứ gì vậy?” Bùi Tam Nương hỏi một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Thứ đã ép ta vào con đường chết.”
Một tờ giấy mà có thể ép người vào đường chết? Bùi Tam Nương cảm thấy nghi hoặc, đưa tay cầm tờ giấy, bắt đầu đọc.
Lệnh Hồ Thu hiếu kỳ nhìn đến, đại khái nhận ra đó là cái gì, là mật tín của Thiên Ngọc môn gửi đến, do Phong Ân Thái đưa cho Ngưu Hữu Đạo. Ông ta không biết Ngưu Hữu Đạo đưa cái này cho Bùi Tam Nương là có ý gì.
Nhìn qua nội dung trên lá thư, Bùi Tam Nương có thể hiểu được sự khó xử của Ngưu Hữu Đạo. Bà đã tận mắt nhìn thấy chuyện đêm đó, đồng thời cũng chính tai nghe được, biết Ngưu Hữu Đạo sở dĩ tiếp nhận vật này là vì Phong Ân Thái. Khi bà bẩm báo lên trên cũng đã nhắc đến chuyện này, nhưng Hoàng đế bệ hạ đang bất mãn chuyện Ngưu Hữu Đạo đùa giỡn Trưởng công chúa, khi truyền tin tức ra bên ngoài cũng không nhắc đến Thiên Ngọc môn.
Trên đường đến Đại Tuyết Sơn, Ngưu Hữu Đạo rất nể mặt bà. Hai người nhiều ít cũng có chút giao tình, nhưng thánh ý khó phạm, có một số việc bà không thể làm chủ, chỉ có thể cảm khái trong lòng. Dù sao việc này cũng chẳng liên quan đến bà. Bà và Ngưu Hữu Đạo chưa nói đến là tình nghĩa sâu nặng, cũng chẳng cần thiết vì Ngưu Hữu Đạo mà liều mạng. Bà cũng biết, chỉ dùng lời lẽ nhẹ nhàng của người một nhà thì rất khó thay đổi thái độ của Hoàng đế. Huống chi việc này còn liên lụy đến thái độ của sư môn, bà cũng không còn cách nào.
“Có liên quan gì đến ta?” Bùi Tam Nương đặt tờ giấy xuống, rồi đẩy trở lại.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đã liên lạc với sư môn quý phái...”
Bùi Tam Nương ngắt lời: “Ta đã nghe nói. Ngươi chắc cũng biết thái độ của sư môn ta. Chuyện gì mà sư môn ta đã quyết định, ngươi tìm ta có thể làm được gì?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Bùi đại tỷ, quý phái không cho ta con đường sống, Thiên Ngọc môn cũng không, Hoàng đế bệ hạ cũng không. Như vậy, người bên ngoài cũng không cho ta đường sống. Ta đã cùng đường mạt lộ, tỷ nói ta nên làm cái gì?”
Bùi Tam Nương im lặng, cuối cùng khẽ thở dài: “Ngưu huynh đệ, ta và ngươi quen biết nhau, cũng xem như đã nhận ân tình của ngươi. Không phải ta thấy chết không cứu. Có thể giúp ngươi, ta không nói hai lời. Ta nghĩ ngươi cũng biết, ta hoàn toàn không giúp được ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta mời Bùi đại tỷ đến đây, chỉ hy vọng Bùi đại tỷ chuyển lời của ta đến Hoàng đế bệ hạ.”
Bùi Tam Nương hỏi: “Có cần thiết không? Ta xin nói một câu, mong ngươi đừng giận. Bệ hạ hoàn toàn không để ngươi vào mắt. Bệ hạ chính là chủ một phương, càn cương độc đoán. Ông ấy muốn làm gì, bây giờ chắc ngươi cũng biết. Ông ấy sẽ không tùy tiện vì bất cứ người nào mà thay đổi quyết định. Quân vô hí ngôn, sao có thể thay đổi xoành xoạch được. Ông ấy sẽ không dễ dàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bùi đại tỷ trước cứ nghe ta nói hết, khi đó từ chối cũng không muộn.”
Bùi Tam Nương bưng chén trà lên: “Ta đã đến, nghe ngươi nói cũng không sao.”
“Bùi tỷ đại lượng rồi.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn, sau đó nghiêm mặt nói: “Bùi tỷ, tỷ cũng biết tình cảnh của ta, để Bùi tỷ ra mặt cũng rất đơn giản. Ta muốn nhờ Bùi tỷ nói cho Hoàng đế biết, ta đồng ý phối hợp với ý định của Hoàng đế, giúp ông ta nhấc lên trận gió tanh mưa máu này. Cái mà ta cầu, chẳng qua chỉ là muốn xin ông ta giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng. Ta chỉ cần mạng sống mà thôi.”
Nhấp mấy ngụm trà, Bùi Tam Nương đặt chén trà xuống, hỏi: “Giơ cao đánh khẽ như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đã không cách nào thay đổi được quyết định của Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo, nhưng Hoàng đế thì có thể. Chỉ cần Hoàng đế nói một câu với ba phái, không phải là chuyện lớn gì, ba phái nhất định sẽ nể mặt Hoàng đế. Từ ba phái tùy ý phái ra một phái, giúp ta tổ chức một buổi đấu giá, để ta bán món đồ trên tay đi, tiền bán được ta sẽ dâng toàn bộ cho môn phái đã phối hợp với ta, không lấy một xu.”
“Đấu giá?” Bùi Tam Nương lắc đầu:”Ngươi cảm thấy ai sẽ dám công khai mua vật này chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cho nên ta muốn nhờ người của ba phái phối hợp, chọn một khu vực thích hợp, cũng có thể cung cấp một nơi để mọi người lặng yên rời đi. Chỉ cần có điều kiện thích hợp, tất sẽ có người che giấu diện mạo ra tay. Vật trên tay ta ra đi, ta sẽ thoát thân, nhặt lại được cái mạng của mình.”
Bùi Tam Nương nói: “Ngươi cảm thấy phân lượng của ngươi đáng cho Hoàng đế vì ngươi mà gánh phiền phức như vậy không? Đã có sẵn đường tắt lại không đi, ngược lại còn tìm phiền phức cho mình, ngươi cảm thấy Bệ hạ sẽ vì ngươi mà vẽ vời cho thêm chuyện?”
Ngưu Hữu Đạo gằn từng chữ: “Ta đã không còn đường lui.”
Bùi Tam Nương nói: “Ngươi còn đường lui hay không, không phải là điều mà Bệ hạ quan tâm. Bệ hạ thật sự chẳng để ý chuyện này. Nếu không, làm sao có chuyện như vậy xảy ra?”
Ngưu Hữu Đạo cầm mật tín trên bàn, lung lay tờ giấy: “Cho nên ta mới nhờ Bùi tỷ nói cho Hoàng đế biết, nếu xung quanh ta chỉ còn một con đường chết, vậy thì ta đành để cho bệ hạ mất hết mặt mũi.”
“Chỉ bằng ngươi?” Bùi Tam Nương cười lạnh một tiếng: “Ngưu huynh đệ, có phải ngươi đã quá đề cao mình rồi không?”
Ngưu Hữu Đạo nói lớn: “Nếu như ta làm hỏng văn điệp xuất cảnh chiến mã trước mặt mọi người thì sao?”
Bùi Tam Nương lạnh lùng nói: “Vậy thì ngươi muốn chết.”
Ngưu Hữu Đạo giang hai tay: “Ta không còn đường lui, trước sau gì cũng chỉ một lần chết, ta còn có thể lựa chọn sao? Chẳng lẽ tỷ muốn ta phối hợp với Hoàng đế tự tay giết chết mình? Hoàng đế muốn giết ta, lại còn bắt ta phải ca tụng công đức của ông ta? Trước khi ta chết, ta không được cắn ông ta một cái? Ta cắn không được ông ta, thì cứ để cho thủ đoạn mà ông ta tự cho là đúng trở thành trò cười. Hoàng đế nước Tần gây ra trò cười, mặt mũi làm sao mà dễ nhìn?”
Bùi Tam Nương cau mày.
Lệnh Hồ Thu bừng tỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phong mật tín, rốt cuộc cũng hiểu được dụng ý Ngưu Hữu Đạo lấy ra phong thư, trong lòng chậc chậc vài tiếng. Lão đệ này quả nhiên không đơn giản. Đã bị đẩy vào tuyệt cảnh mà còn có thể tìm được hy vọng sống. Đây chính là tìm đường sống trong chỗ chết.
Bùi Tam Nương lại bưng chén trà lên, chậm rãi nhấp mấy ngụm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi cũng đã quá rõ ràng ý đồ của Bệ hạ. Nếu ba phái chuẩn bị khu vực đấu giá cho ngươi, để ngươi có cơ hội mang theo vật phẩm đấu giá chạy thoát, mục đích của Bệ hạ không đạt được, chẳng phải cũng sẽ mất mặt sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn Bệ hạ trước mặt người trong thiên hạ lật lọng văn điệp xuất cảnh vô hiệu à? Như vậy, ngươi cảm thấy Bệ hạ có còn tất yếu giơ cao đánh khẽ ngươi không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đã nghĩ ra hạ sách này, tất nhiên cũng đã nghĩ kỹ cách đối phó với Bệ hạ.”
Bùi Tam Nương nói: “Hãy nói ta nghe một chút.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Khi ta còn ở Trích Tinh thành, đã từng bị một người truy sát. Sau này ta mới phát hiện, có một thứ có tên là Tầm Hương Điểu”. Chỉ cần lấy nó bôi vào trong văn điệp, từ đầu đến cuối đều sẽ tìm được mục tiêu, sợ còn ổn thỏa hơn so với việc bị người ta đoạt mất đồ trên tay. Như vậy, ta chẳng những có thể thoát thân, mục đích của Bệ hạ cũng đạt được, văn điệp đưa mười chiến mã xuất cảnh cũng có thể đổi lấy một khoản tiền, một công ba việc, cớ sao mà không làm? Bùi tỷ, đường đường là kinh thành nước Tề, không đến nỗi chút việc đó cũng làm không được?”
Lệnh Hồ Thu hơi buồn cười. Đây chính là uy bức lợi dụ, chắc hẳn Hạo Vân Đồ không có lý do gì mà không đồng ý. Trách không được trước đó hắn nói, chỉ cần hắn gặp được Bùi Tam Nương, hắn sẽ có biện pháp bắt Hoàng đế thay đổi quyết định. Đây đích thật là biện pháp tốt, tìm đường sống trong chỗ chết.