Đạo Quân

Chương 444: Mưa Gió Sắp Đến (1)



Mặc dù Ngưu Hữu Đạo có lẽ cũng là tán tu, nhưng tán tu người ta lăn lộn rất tốt, có một số việc không phục không được. Năng lực giữa người và người, có những lúc chênh lệch rất lớn. Rất nhiều chuyện nhìn thì đơn giản, giống như chỉ cách một tầng giấy mỏng. Nói lý thuyết thì đơn giản lắm, chỉ cần xuyên qua là được. Nhưng tầng giấy mỏng đó lại là đại diện cho sự chênh lệch giữa người và người, giống như ngày và đêm, thậm chí quyết định vận mệnh của một người.

Mấy người bọn họ ở quận Thanh Sơn, đối với quan hệ với Thương Triều Tông, ba phái và Thiên Ngọc môn còn không làm gì được, chứ đừng nói chi đến cái khác.

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng cảnh cáo: “Bây giờ không phải là lúc ta giảng đạo lý với ngươi, mà là bắt ngươi chấp hành.”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Đạo gia, không phải ngài đã nhờ Bùi Tam Nương đi tìm Hạo Vân Đồ sao? Chờ thêm một lát nữa đi, chờ Bùi Tam Nương đến. Nếu trước khi trời tối Bùi Tam Nương còn chưa đến, chúng ta đi cũng không muộn.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi cảm thấy Hạo Vân Đồ sẽ quan tâm đến sống chết của ta sao? Một Hoàng đế nước Tề trước đó chưa từng tiếp xúc đột nhiên ra tay với chúng ta, dưới tình huống chẳng có chút manh mối nào, khiến tay chân luống cuống, chúng ta đã chịu thiệt không rõ ràng một lần dưới tay Hạo Vân Đồ. Nếu còn không nhận ra bài học đó, đó mới thật là muốn chết. Một người không quan tâm sống chết của ta, cao cao tại thượng, một câu nói có thể đưa ta vào chỗ chết, ngươi cảm thấy ông ta có thể chấp nhận uy hiếp của ta sao? Một khi không còn giá trị lợi dụng, ông ta chưa chắc đã buông tha ta.”

Hắc Mẫu Đơn giật mình: “Đã biết như thế, vì sao Đạo gia còn muốn tìm Bùi Tam Nương?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Trái phải đều đã lâm vào khốn cảnh, trước mắt còn chưa hiểu rõ tình huống Hạo Vân Đồ, ta chỉ có thể cố sức thử một lần, cũng như ôm một tia hy vọng, nhưng cũng không thể đem toàn bộ hy vọng ký thác vào Hạo Vân Đồ, cần phải chuẩn bị hai đường. Nếu ông ta giơ cao đánh khẽ, vậy thì tốt rồi. Nếu ông ta không chịu buông tha ta, kết quả ta và ông ta chỉ có thể trở thành cừu nhân.”

Nói đến đây, hắn mỉm cười, đưa tay bóp cằm Hắc Mẫu Đơn, trêu chọc: “Ngươi yên tâm đi, ta không chết dễ dàng như vậy đâu. Lần này, nếu có thể bình yên quay lại quận Thanh Sơn, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà lớn.”

“Đạo gia...”

Hắc Mẫu Đơn vừa mở miệng, ngón tay của Ngưu Hữu Đạo đã ấn xuống môi nàng, một tay đỡ vai của nàng, đẩy nàng hướng ra ngoài cửa, người cơ hồ dán sát phía sau lưng của nàng, thổi hơi vào bên tai nàng, nói: “Hãy bảo trọng, bởi vì sau này vẫn còn có chuyện cần các ngươi làm. Hãy nghe lời ta, đừng chọc ta tức giận. Đi, đừng nên quay đầu lại. Ta không có ở bên cạnh các ngươi, có thể đến được vùng biển phía Tây hay không thì phải nhìn vào các ngươi. Hãy nói cho Phong Ân Thái biết, đừng lãng phí thời gian nữa. Đi!”

Bàn tay hắn chạm vào mông nàng, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Hắc Mẫu Đơn cắn môi không nói, khó khăn bước từng bước ra cửa.

Khi hỏi thăm những người cùng rút lui, nàng gặp Phong Ân Thái và Lệnh Hồ Thu cũng đeo tay nải đến.

Thấy đám người Hắc Mẫu Đơn, bọn họ tất nhiên muốn biết chuyện gì xảy ra. Được biết đám người Hắc Mẫu Đơn cũng muốn rút lui, ai nấy đều kinh ngạc.

“Đại gia, Đạo gia yêu cầu chúng ta đi ngay lập tức.” Hắc Mẫu Đơn đưa tay cản Phong Ân Thái muốn hỏi thăm.

Cuối cùng, chỉ có Lệnh Hồ Thu vội vàng chạy vào trong viện tử của Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn đang ngồi một mình trong phòng, ông ta gấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao người bên cạnh ngươi đều đi hết? Hạo Vân Đồ từ chối rồi sao?”

“Không, nhưng vẫn chưa nhận được tin tức của Bùi Tam Nương.”

“Vậy ngươi để bọn họ rời đi là có ý gì?”

Ông ta không lo lắng không được. Nếu thật sự có vấn đề, ông ta không thể chết cùng Ngưu Hữu Đạo, chắc chắn phải chạy lấy người. Huynh đệ kết bái đại như vậy không cần cũng được.

Ngưu Hữu Đạo cầm bình trà trên bàn, chậm rãi châm trà cho ông ta: “Chỉ là để cho bọn họ rời đi trước. Mọi người cũng không thể ở cùng một chỗ như vậy được. Để bọn họ rời khỏi nơi này trước chính là có bố trí khác, phòng ngừa chẳng may có việc xảy ra thì có thể kịp tiếp ứng.”

“Lão đệ này, ngươi đừng gạt ta nhé.”

“Nhị ca, huynh nói như vậy, chẳng lẽ ta sống không thể kiên nhẫn được hay sao? Huynh cảm thấy ta vĩ đại đến mức có thể làm chuyện vì người quên mình?”

Nghe lời này, Lệnh Hồ Thu ngẫm lại thấy cũng đúng, hơi an tâm một chút, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cầm chén trà uống từ từ, trên mặt có điều suy nghĩ.

“Nhị ca, huynh nhìn xem, bên cạnh ta ngay cả một người phục vụ cũng không có, bên cạnh huynh có hai cô gái, Hồng Tụ và Hồng Phất, có thể chia cho ta một người không?”

“Ngươi ít đánh chủ ý xấu lên bọn họ đi. Chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý vợ bạn không được cướp sao? Huống chi còn là người đàn bà của huynh đệ ngươi nữa.”

“Nghe huynh nói như vậy, chẳng lẽ ta là loại người như vậy sao?”

“Haha, ngươi đánh chủ ý lên người bọn họ ít sao? Trên đường đi, không biết bao nhiêu lần ngươi muốn qua đêm cùng bọn họ, ngươi tự suy xét lại xem.”

“Đến lúc này rồi, ta còn có thể có ý đồ xấu gì, chỉ muốn lưu lại một trợ thủ thôi.”

“Cho ngươi một người cũng được...không phải cho luôn, mà chỉ tạm thời để một trợ thủ giúp ngươi mà thôi. Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm loạn. Nếu không, đừng trách ta trở mặt.”

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Thu, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Người này rốt cuộc muốn lấy cái gì trên người hắn. Hắn rõ ràng muốn động vào người đàn bà của ông ta, nhưng ông ta vẫn một mực không rời không bỏ. Sự việc đến mức như bây giờ, không đến cuối cùng, ông ta cũng vẫn không chịu đi.

Uống xong một chén trà, Lệnh Hồ Thu vung tay rời đi, một lát sau trở về cùng với Hồng Phất.

Vốn ông ta định phân phó Hồng Phất chiếu cố Ngưu Hữu Đạo, nhưng nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của Ngưu Hữu Đạo khi nhìn Hồng Phất, ông ta liền đổi ý, quyết định ở cùng với Ngưu Hữu Đạo, lý do là dù sao viện tử này của Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ có một mình hắn.

Ngưu Hữu Đạo cũng không từ chối, lấy ra mười tờ văn điệp xuất cảnh, cầm trên tay bước ra ngoài.

“Ngươi định đi đâu?” Lệnh Hồ Thu hỏi một câu. Nhưng không nhận được câu trả lời chắc chắn, ông ta vội đặt tách trà xuống, nhanh chóng bước theo.

Hồng Tụ đang canh gác ngoài cửa chính. Ở đây không có người nào khác, chỉ có thể là nàng hoặc Hồng Phất thay phiên nhau canh cửa mà thôi.

Ngưu Hữu Đạo lướt qua người nàng ta, đi thẳng ra ngoài cửa, bước xuống bậc thang, sau đó đứng chính giữa đường, giơ cao mười tờ văn điệp trong tay.

Một khắc hắn xuất hiện, có vẻ như người đang đi đường đều lần lượt nhìn về phía hắn. Sau khi nhìn thấy đồ trong tay hắn, tất cả đều đứng im. Ba chủ tớ Lệnh Hồ Thu cũng kinh ngạc đứng ngay cửa nhìn hắn.

“Các người có muốn thứ này không. Ai dám thì đến đây lấy, ta tặng không.” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đề khí hét lớn.

Mọi người đứng im, hai mắt nhìn nhau.

“Có người nào muốn không? Có người nào muốn không?” Ngưu Hữu Đạo hô vài tiếng, chậm rãi quay người, giơ đồ trong tay nhìn chung quanh.

Bốn phía yên tĩnh, không ai lên tiếng, cũng không có ai hành động, chỉ có tiếng ồn ào từ con đường cách xa đó truyền đến.

Đúng lúc này, con đường trở nên hỗn loạn. Một đám người xuất hiện, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, thấy là Bùi Tam Nương, đi theo đằng sau là đám người Sài Phi.

Nhìn thấy Bùi Tam Nương, Lệnh Hồ Thu nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì Bùi Tam Nương có nói qua, nếu Hoàng đế đồng ý giơ cao đánh khẽ, bà ấy sẽ đến báo tin. Nếu không đồng ý, bà ấy sẽ không đến. Ông ta hy vọng đừng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Ngưu Hữu Đạo hạ tay xuống, khoanh tay nhìn đám người Bùi Tam Nương đi tới.

Bùi Tam Nương bước đến trước mặt hắn, liếc mắt nhìn món đồ trong tay hắn, sau đó chậm rãi quay người bước vào trong trạch viện.

Ngưu Hữu Đạo lại giơ món đồ trong tay, lắc lắc với đám người xung quanh đang nhìn hắn, sau đó chắp tay sau lưng, cầm đồ bước vào trong trạch viện.

Trong đại sảnh, Lệnh Hồ Thu phân phó Hồng Phất đi pha trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.