Đạo Quân

Chương 448: Tôm Tép Nhãi Nhép (2)



Đợi cả nửa ngày, không thấy ai lên tiếng, cũng không thấy ai tiến lên.

Ngưu Hữu Đạo lại hô: “Không muốn lên tiếng thì giơ tay cũng được.”

Người giơ tay cũng không có. Ngưu Hữu Đạo chú ý một chút, phát hiện có không ít ánh mắt người phía đối diện đang nhìn về phía sau của hắn.

Hắn cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người của ba phái đang đứng bên trong đình đằng sau hắn, mặt không biểu hiện gì, hơi dọa người một chút.

Hắn liền hiểu ra, người của ba phái hộ tống hắn đến chính là muốn điều này, muốn người đấu giá cảm thấy có gánh nặng trong lòng.

“Hạ giá!” Ngưu Hữu Đạo hô to, chỉ vào xấp thứ nhất, hét lên: “Giá quy định một vạn kim tệ. Một vạn kim tệ tăng giá một lần, có ai muốn ra giá hay không? Muốn giơ tay hay không?”

Đệ tử ba phái phía sau đều im lặng, còn Bùi Tam Nương thì trợn trắng mắt.

Lệnh Hồ Thu hơi run rẩy, phát hiện giá này có chút tàn nhẫn. Từ một trăm vạn hạ xuống một vạn. Chỉ vì muốn đồ rời khỏi tay mình, đúng là không từ thủ đoạn.

Văn điệp xuất cảnh ba vạn chiến mã chỉ có giá một vạn kim tệ. Đây quả thật mang tiền cho người ta. Mọi người nói không động tâm là giả. Không ít người bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Có người hướng người nào đó nháy mắt một cái, người kia gật đầu, sau đó giơ tay lên.

Ngưu Hữu Đạo vui mừng, cũng không hỏi có ai tăng giá hay không, chỉ sợ đối phương đổi ý, lập tức chỉ thẳng, lớn tiếng nói: “Thành giao. Xấp đầu tiên đã thuộc về ngươi.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay của hắn. Người bị chỉ cũng nhìn trái nhìn phải. Gã ta không nghĩ đến mình giơ tay đã thành giao, nhanh đến mức ngay chính bản thân gã cũng phải giật mình. Nhiều người nhìn như vậy, áp lực rất lớn.

Ngưu Hữu Đạo kích động bước xuống bậc thang, cầm vật được đấu giá lên, trực tiếp bước đến, tách đám đông ra, đến trước mặt đối phương, nhét mạnh xấp văn điệp vào tay gã ta, sau đó xè tay ra: “Đưa tiền đi, một vạn kim tệ.”

Người kia sững sờ ngay tại chỗ, không phản bác được.

Mặt Ngưu Hữu Đạo trầm xuống: “Bằng hữu, đổi ý là không được đâu nhé. Ngươi đến phá quán à?” Hắn rõ ràng muốn mượn ba phái, cáo mượn oa hùm để dọa người.

Lệnh Hồ Thu đưa tay xoa mặt, có chút chịu không nổi vị huynh đệ kia. Tại sao ông ta lại có cảm giác vị lão đệ này đang ép mua ép bán?

Người kia cũng cảm thấy bất đắc dĩ, thấy người trong đình nhìn mình chằm chằm, liền đưa tay vào trong ngực lấy kim phiếu ra.

Ngưu Hữu Đạo cũng không lề mề, giật phắt lấy, lật qua lật lại kiểm tra tờ kim phiếu. Xác nhận không có vấn đề gì, hắn lớn tiếng tuyên bố: “Tiền thanh toán đã xong.”

Hắn vui vẻ quay người trở lại bậc thang, chỉ vào xấp đấu giá thứ hai, lớn tiếng nói: “Giá quy định vẫn là một vạn kim tệ, có người nào muốn hay không?”

Trong đám người, người đầu tiên đã có được món đồ trong tay, nhanh chóng chui ra khỏi đám đông, đồng thời có vài chục người bước theo ra, rõ ràng là bảo vệ cho người kia. Khi đến trước vách đá, bọn họ phi thân lên, nhảy vào hồ nước rồi biến mất không thấy, không rõ hướng đi là chỗ nào.

Nhìn tình hình, đám người này rõ ràng là cùng một bọn, cảm thấy lấy được văn điệp xuất cảnh ba vạn chiến mã đã đủ rồi, sợ rước họa vào thân, tranh thủ thời gian đi trước người khác.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn, chờ một hồi, cũng không thấy mặt hồ có bất kỳ điều gì lạ thường, hiển nhiên là đã mang đồ đi thật rồi. Bầu không khí tham gia bán đấu giá đột nhiên thay đổi, trở nên sinh động, có thể nhìn thấy người nháy mắt lẫn nhau.

Rất nhanh có người giơ tay.

Ngưu Hữu Đạo cao hứng chỉ thẳng đến: “Được, ngươi...”

Nói còn chưa dứt câu, Tần Dung bên trong đình đột nhiên ngắt lời: “Ngưu Hữu Đạo, nếu là đấu giá, dù sao ngươi cũng phải cho người khác cơ hội cạnh tranh chứ.”

Lời nói trước đó xem như mặc kệ, chính là nói Ngưu Hữu Đạo muốn gọi sao thì gọi.

Nhưng, theo tình huống trước mắt, ông ta không ngăn cản Ngưu Hữu Đạo không được. Ngưu Hữu Đạo rõ ràng nóng lòng muốn tống khứ đồ đi, nhưng Đại Khâu môn của ông ta thì khác, bởi vì tiền đấu giá được sẽ thuộc về ba phái, Ngưu Hữu Đạo không lấy một xu.

Nếu Ngưu Hữu Đạo cứ tiếp tục như vậy, với số tiền đấu giá mười văn điệp xuất cảnh chiến mã, đừng nói là ba phái, ngay cả phí bọn họ cực khổ chạy đến đây một chuyến cũng không đáng.

Mặc dù lần đấu giá này có mục đích khác, nhưng không phải theo kiểu như Ngưu Hữu Đạo đã làm. Bây giờ ông ta nhìn không nổi nữa, không thể không ôm trán lên tiếng cắt ngang.

Côn Lâm đứng trong đình hừ một tiếng, lộ ra thần sắc mỉa mai, nói thầm một câu: “Tôm tép nhãi nhép.”

Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Tần Dung, rồi lại nhìn mọi người, sau đó đổi giọng: “Có ai tăng giá hay không? Một vạn kim tệ một lần.”

Vừa dứt lời, lập tức có người giơ tay, hắn vội hô to: “Hai vạn kim tệ, có còn ai tăng giá hay không?”

“Ba vạn kim tệ...”

“Được, có người ra giá bốn vạn kim tệ...”

Giá tiền một đường lên cao. Ngưu Hữu Đạo có chút hối hận không nên nói một lần tăng giá một vạn.

Cũng may khi đến hai trăm vạn kim tệ, không còn ai giơ tay nữa.

Cũng không phải nó chỉ đáng giá bấy nhiêu, mà tất cả mọi người đều lo lắng, ban đầu bỏ ra rất nhiều tiền, về sau có thuận lợi mang đồ đi hay không còn là một vấn đề. Tiếp theo, trước mặt bao người lộ ra tiền tài trên người quá nhiều cũng là một việc nguy hiểm.

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, biểu hiện thành giao, quay sang ngoắc Lệnh Hồ Thu: “Nhị ca, huynh hỗ trợ lấy tiền.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Thu.

Ngưu Hữu Đạo cố ý bại lộ quan hệ giữa hai người trước mặt mọi người, cũng cố ý lôi Lệnh Hồ Thu xuống nước. Cơ hội lộ mặt tốt như vậy, tất nhiên không thể bỏ qua.

Khóe miệng Lệnh Hồ Thu co quắp, cũng không cách nào từ chối, cũng vô pháp phủ nhận quan hệ giữa hai người, đành phải ngoài cười trong không cười bước ra khỏi đình hỗ trợ lấy tiền, kiểm tra số tiền nhận được trước mặt mọi người.

Sau khi nhận được tiền, ông ta gật đầu với Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo lập tức lớn tiếng lần nữa: “Một phần cuối cùng, văn điệp xuất cảnh bốn vạn chiến mã, giá quy định hai trăm vạn, tăng giá mười vạn kim tệ một lần.”

Lại một đám người nhanh chóng rời khỏi hiện trường đấu giá. Xem ra là cùng một bọn.

Sau khi nhìn thấy đám người này nhảy xuống vách núi rồi biến mất trong hồ, mọi người quay đầu lại, lập tức có người giơ tay.

“Được, hai trăm vạn, còn có ai tăng giá không...”

Giá tiền một lần nữa một đường tăng cao, không biết có phải vì đây là xấp cuối cùng hay không, mà giá lên đến bốn trăm vạn mới dừng lại.

Ngưu Hữu Đạo cũng không nói gì, lập tức nhận tiền trao hàng.

Người đấu giá thắng trả tiền rồi mang đồ rời đi, lại một đám người nhảy từ vách núi xuống hồ rồi biến mất.

Thấy Lệnh Hồ Thu cầm tiền trở về, Ngưu Hữu Đạo lập tức chắp tay với mọi người đằng trước, nói: “Cảm ơn mọi người đã đông viên, đấu giá kết thúc, mọi người cứ tự nhiên.”

Hiện trường, người thì đi, người thì lưu lại quan sát phản ứng của người trong đình, không biết có ý đồ gì.

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, cầm một xấp kim phiếu vào trong đình, hai tay dâng cho Tần Dung: “Tần tiền bối, mời ngài kiểm tra lại.”

Tần Dung nghiêng đầu ra hiệu một chút. Bùi Tam Nương bên cạnh liền bước lên tiếp nhận xấp kim phiếu, bắt đầu kiểm tra.

“Văn điệp xuất cảnh ba vạn chiến mã bán với giá một vạn kim phiếu mà ngươi cũng làm được.” Tần Dung hừ một tiếng với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo tự có lý do, cười khổ chắp tay: “Tiền bối, ngài cũng thấy tình huống vừa rồi, không bán đổ bán tháo để cho người ta nhìn thấy hiệu quả, ai mà dám đấu giá chứ?”

Tần Dung cũng lười dông dài: “Chuyện không liên quan đến ngươi nữa, ngươi có thể biến.”

“Vâng, vãn bối xin cáo từ.”Ngưu Hữu Đạo lập tức chắp tay chào tạm biệt. Hắn ước gì đi sớm một chút. Chuyện về sau hắn chẳng muốn tham dự. Tin rằng sau khi người ba phái tìm được người đấu giá trúng, tất sẽ có biện pháp để người khác biết phương hướng mà đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.