Đạo Quân

Chương 467: Hồng Nương



Bình thường Hoàng đế nói gì, hai huynh đệ đều tranh nhau làm, tranh nhau thể hiện, vừa khổ vừa mệt mà cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ vì muốn làm mọi thứ thật tốt để Hoàng đế tán thưởng. Nếu Hoàng đế giao việc cho người này mà không giao cho người kia đi làm, trong lòng người kia tất sẽ khó chịu.

Gã cũng hiểu rằng, nếu như để người ta biết hết chuyện trong lòng thì dễ nói, chỉ e Hoàng đế sai đối phương đi làm chuyện riêng. Đối với hai huynh đệ, chuyện này gần như có ý nghĩa là trong nội tâm Hoàng đế thân cận với người nào hơn.

Nhất là vị trước mặt gã, thân là hoàng tử trưởng, lớn nhỏ có thứ tự, nếu như không giành được vị trí Thái tử thì làm sao mà chịu nổi!

Loại chuyện như thế này, nếu Hạo Khai không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ e cuộc sống ngày ngày khó mà an ổn.

Ngụy Trừ biết bây giờ không thích hợp để thông báo những chuyện như vậy, nếu báo thì chắc chắn sẽ khiến đối phương trằn trọc không yên, chẳng thể ngủ ngon; nhưng nếu không báo kịp thời, vị này tất sẽ giận dữ, trách bọn họ làm việc không tốt, bởi vì y rất để ý!

Hạo Khai quay trở lại chỗ ngồi, khuỷu tay chống trên đùi, cúi thấp đầu, ấp a ấp úng: "Nghĩ cách tra xem bọn chúng muốn làm gì."

Giọng nói Hạo Khai tràn đầy ưu tư không thể nói rõ.

Ngụy Trừ tỏ vẻ khó xử, nói: "Vương gia, chỉ e việc này không dễ làm, phía Ngọc vương ắt sẽ không để lộ, chỗ Bộ Tầm thì chúng ta không dám hỏi, hỏi ra chỉ lo Bộ Tầm sẽ nghĩ ngài đang theo dõi ông ta, gây bất lợi cho ngài. Hơn nữa đi cùng bọn họ là người của ba phái kia, tính tình ba phái thì ngài biết rồi đấy, chúng ta cũng không tiện hỏi."

Hạo Khai nói ấp úng: "Vậy ngươi tìm người nào đó liên quan rồi bảo tới hỏi Ngưu Hữu Đạo."

Ngụy Trừ: "Chúng ta không rõ tình hình, mạo muội tìm hiểu có ổn không ạ? Lỡ hắn báo với Bộ Tầm ở bên kia thì phải làm sao?"

Hạo Khai khẽ ngước đầu lên nhìn: "Ngay cả chuyện ấy còn làm không xong, ta dùng các ngươi làm gì đây hả? Đại Khưu Môn, Huyền Binh Tông, Thiên Hỏa Giáo mà vẫn không bảo vệ nổi sự an toàn của bổn vương sao? Tự mình nghĩ cách đi!"

Ngụy Trừ bị những lời của y làm cho xấu hổ, nhưng gã cũng ngoan ngoãn nhận lệnh: "Dạ! Vương gia ngài nghỉ ngơi trước, ta sẽ nghĩ cách ngay."

Gã chắp tay cáo từ, lúc xoay người đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng nói nặng nề của Hạo Khai truyền từ phía sau đến: "Dưới tình huống cần thiết thì hãy hỏi Ngưu Hữu Đạo rằng hắn muốn đối nghịch với bổn vương phải không?"

Sáng sớm, cả kinh thành từ từ tỉnh giấc.

Khói lên nổi lên khắp bốn phía, bà chủ mỗi nhà bận rộn. Đầu đường đã liên tục xuất hiện người buôn bán nhỏ. Một ngày mới bắt đầu.

Lệnh Hồ Thu đong đưa tay áo, đi tới phòng Ngưu Hữu Đạo, muốn hỏi xem hôm nay hắn chuẩn bị làm gì.

Hồng Phất vội vã chạy tới cản y: "Tiên sinh, Hồng Nương đến chơi, muốn gặp ngài ạ."

"Hồng Nương?" Lệnh Hồ Thu hơi sửng sốt.

Trong giới tu sĩ tại kinh đô nước Tề, Hồng Nương cũng xem như là người có tiếng tăm. Hồng Nương chỉ là biệt hiệu, tên thật của nàng là Quản Phương Nghi. Nàng không khác Lệnh Hồ Thu lắm, cũng là người mối lái.

Bởi vì nàng hay làm chuyện đáp cầu dắt mối (trung gian mối lái) nên được người ta gọi là Hồng Nương.

Mặc dù cùng là người mối lái, nhưng nàng khác với Lệnh Hồ Thu một chút. Lệnh Hồ Thu dạo quanh thiên hạ, còn nàng cơ bản chỉ biến kinh đô nước Tề thành sào huyệt của mình, lăn lộn nhiều năm, am hiểu giao thiệp, mọi thế lực chốn kinh thành đều quen biết nàng.

Nơi này là kinh thành thế tục, đương nhiên có quy tắc của thế cục, không thể nào giống Trích Tinh thành chuyên ngang nhiên mua bán vật tư dùng để tu hành. Nếu thật sự như vậy thì sẽ rối loạn tổng thể; hơn nữa xưa nay tu sĩ không thể mang lượng lớn tài nguyên tu luyện theo bên mình, bất chợt cần tới thì họ sẽ tìm nàng, lúc nào muốn ra tay cũng có thể tìm đến nàng.

Tóm lại nàng có thể giúp khách tìm người muốn mua, cũng có thể hỗ trợ khách tìm người muốn bán, còn nàng thì ở giữa dẫn dắt, làm trung gian giới thiệu.

Ở kinh thành nhiều năm, nàng rất có danh dự, đủ để nàng có cuộc sống thoải mái tại nơi này.

Việc mua bán kiểu này của nàng, không phải ai cứ bắt đầu là làm được. Mấu chốt là nàng tích lũy nhiều đường quan hệ và danh dự qua nhiều năm, khiến nàng gần như không thể thay thế, hầu hết mọi tu sĩ lui tới kinh thành nước Tề chỉ cần một mình nàng dẫn dắt, nàng có thể không thoải mái sao?

Lệnh Hồ Thu cũng từng lăn lộn, được xưng là người mối lái có tiếng, hơn nữa là kẻ cùng nghề, làm sao y có thể không biết đến Quản Phương Nghi của kinh đô nước Tề?

"Ngươi xác nhận là nàng tới tìm ta sao?" Lệnh Hồ Thu quay mặt về phía cửa phòng Ngưu Hữu Đạo đóng chặt, hất cằm: "Không phải tìm hắn à?"

Bởi vì mấy ngày qua, người đến cửa thăm hỏi đều tìm Ngưu Hữu Đạo, gần như không hề tìm y, y cảm thấy chủ tớ ba người toàn chạy việc cho Ngưu Hữu Đạo.

Hồng Phất nói một cách lạnh băng: "Tìm tiên sinh của ngươi (1) - Chỉ đích danh muốn gặp ngài đấy."

[1] Câu trước hình như là câu nói nguyên bản của Hồng Nương.

Hồng Phất vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, so với vị tỷ tỷ luôn nở nụ cười trên mặt kia thì nhìn tưởng như hai người khác nhau. (câu cuối ám chỉ việc Phất và Tụ là song sinh nhưng nhìn như hai người khác biệt)

"Nữ nhân này tìm ta làm gì nhỉ? Chẳng lẽ có thứ gì đó mà ta muốn mua sao? Tạm thời ta đâu muốn mua gì đâu?" Lệnh Hồ Thu lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu; tuy nhiên y vẫn xoay người cất bước, Quản Phương Nghi được xem như rắn đầu đàn ở đây, nàng đã tìm tới cửa, nể mặt y biết bao nhiêu.

Một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa lớn. Chủ tớ ra cửa, Hồng Phất hất cằm về phía chiếc xe, tỏ ý ra hiệu rằng có người đang ngồi bên trong.

Màn vải nơi cửa xe được vén lên, một phụ nhân trung niên xinh đẹp từ từ xuất hiện, cười tươi như hoa và vẫy tay với Lệnh Hồ Thu, ý bảo y lên xe, thái độ vô cùng thân thiết, khiến người ta vừa nhìn đã thấy gần gũi.

Lệnh Hồ Thu bôn ba bên ngoài nhiều năm, sao có thể bị vẻ ngoài của nữ nhân này mê hoặc được? Trong lòng y hơi cảnh giác, đi đến xe ngựa, vươn tay ra phía trước kéo màn ra, nhìn vào bên trong, chỉ thấy một mình Quản Phương Nghi ăn mặc lộng lẫy, không thấy ai khác, y mới yên tâm một chút.

Song, y không hề lên xe mà lại thả màn xuống, đi tới trước cửa sổ xe, tự tay vén mành cửa sổ nhỏ lên, hỏi người bên trong: "Chuyện gì thế?"

Bộp! Quản Phương Nghi giống như liếc mắt đưa tình, vỗ một phát vào tay y: "Lên xe nói, còn sợ ta ăn ngươi hay sao?"

Lệnh Hồ Thu: "Ta còn có việc, không có thời gian liếc mắt đưa tình với ngươi, nói gì thì nói trước đi."

Quản Phương Nghi: "Có người muốn gặp ngươi."

Lệnh Hồ Thu nghi ngờ hỏi: "Ai vậy?"

Quản Phương Nghi: "Hiện tại không tiện tiết lộ, sau khi gặp mặt, ngươi tự khắc hiểu. Ta bảo ta tự mình đến đây một chuyến đón ngươi, chẳng lẽ ngay cả một chút thể diện mà ngươi cũng không cho ta à?"

Lệnh Hồ Thu cau mày nói: "Không phải ta không nể mặt ngươi, muốn gặp ta thì tìm thẳng tới chỗ ta là được. Tin tức về việc ta ở nơi này đã truyền ra rồi, rất khó tìm sao? Ngươi cần gì tới rồi quanh co lòng vòng như vậy?"

Quản Phương Nghi: "Ngươi ngốc quá, không tiện gặp mặt, đương nhiên có nguyên nhân không tiện. Lên xe đi, ta còn có thể phá bỏ bảng hiệu để hại ngươi hay sao?"

Lệnh Hồ Thu ngẫm lại cũng đúng, đồng thời muốn biết xem rốt cuộc là ai lén lút cần gặp mình; song y vẫn đề phòng đường lui, quay đầu lại ra hiệu cho Hồng Phất báo với Hồng Tụ một tiếng, lỡ như mình có chuyện gì lại không biết tại sao gặp chuyện xui xẻo.

Thấy thế, Quản Phương Nghi cũng không thúc giục, đồng thời cũng hiểu. Nàng vừa dựa vào cửa sổ vừa nói chuyện phiếm với Lệnh Hồ Thu: "Lệnh Hồ, ngươi đã nhiều năm không tới kinh đô nước Tề phải không?"

Lệnh Hồ Thu vẫn quan sát xung quanh ngõ nhỏ một hồi rồi cười ha ha, nói: "Ta tới hay không cũng chẳng liên quan hay ảnh hưởng tới việc làm ăn của ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.