Nhưng đối với trăm quan trong kinh thành mà nói, bọn họ lại nhìn thấy một con sóng ngầm mãnh liệt. Hô Diên gia tay cầm binh quyền Kiêu Kỵ quân kết thông gia với Hoàng đế, thế cục triều đình sẽ thay đổi toàn bộ.
Em gái ruột thịt cùng một mẹ sinh ra sắp lập gia đình, Ngọc vương phủ tất nhiên là rất vui, xuất tiền xuất lực thể hiện tâm ý, vì em gái mà sắm thêm đồ cưới, sưu tầm mấy thứ quý hiếm. Hạ nhân trên dưới Ngọc vương phủ lại càng vui hơn, đều hiểu được đạo lý nước lên thì thuyền lên, đều biết Ngọc vương đã tìm được chỗ dựa lớn. Cho dù Hô Diên Vô Hận không tỏ thái độ, nhưng Ngọc vương cũng đã chiếm ba phần tiên cơ. Cho nên, từ trên xuống dưới, bọn họ đều chạy vắt chân lên cổ, để hôn sự của công chúa diễn ra một cách hoàn mỹ nhất.
Kim vương phủ, Kim vương đập nát một số thứ, chửi mắng Hô Diên gia, có vẻ như hận không thể tru di cửu tộc Hô Diên gia.
Không ít quan viên ra vào phủ các vị Vương gia, không ngừng hỗ trợ trù mưu hoạch sách. Có nhiều thứ cũng không còn cách nào. Rất nhiều quan viên trước kia nhìn mặt mà leo lên. Chờ đến chân chính thượng vị, nhìn rõ được một số thứ, bắt đầu hối hận cũng đã muộn. Một số chuyện đã làm không quay đầu lại được, chỉ có thể tiến thẳng một đường.
Hoàng thất cũng giống như vậy. Đã đứng thành một đội, có một số việc đã xảy ra, muốn thay đổi đoàn đội khác cũng không dễ dàng như vậy.
Ngay cả nội bộ tam đại phái cũng bị hôn sự này làm xáo trộn lòng người. Không ít quan viên nắm giữ đại quyền ở thế tục bắt đầu tiếp xúc với tam đại phái, đều phát lực vì người đứng sau, huống chi không ít đệ tử trong tam đại phái đang làm pháp sư tùy tùng trong nhà của các quan viên.
Anh vương phủ vẫn bình tĩnh như trước, chỉ bận rộn chuẩn bị hạ lễ có thể mang đến mà thôi.
Sứ giả các nước khác cũng cuống cuồng chuẩn bị lễ vật.
Quán đậu hũ, Cao chưởng quỹ bước vào nội viện, nhìn thấy Viên Cương đang cởi trần đu trên bức tường, trong lòng nhịn không được mà thầm than. Cơ thể rắn chắc như thế, đoán chừng có thể lên núi đánh hổ. Ông ta có nằm mơ cũng không mơ được thân hình như vậy.
“Đông gia.” Cao chưởng quỹ ngẩng đầu, nhìn lên trên chắp tay, cười nói.
Viên Cương đang leo phía trên cúi xuống, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thấy hắn ta không có ý định nhảy xuống, Cao chưởng quỹ đành phải ngẩng đầu đáp: “Đông gia, là như vầy, đến ngày đại hôn của Tam thiếu gia, quán đậu hũ của chúng ta sợ là không thể kinh doanh trong mấy ngày.”
Viên Cương hỏi: “Đại hôn của Tam thiếu gia, chẳng lẽ còn muốn mời tất cả tiểu nhị trong tiệm đi uống rượu mừng hay sao?”
Cao chưởng quỹ cười ha hả: “Đông gia nói đùa, Tam thiếu gia và Trưởng công chúa kết hôn, Đông gia đi uống rượu mừng thì còn được, hạ nhân thô bỉ và tiểu nhị như chúng ta nào có tư cách uống rượu mừng của Công chúa chứ. Có thể bao một cái tiệm ăn để mọi người đi theo tham gia náo nhiệt cũng không tệ rồi. Là như vầy, ý của phủ tướng quân, khi Tam thiếu gia kết hơn, quán đậu hũ của chúng ta không mở cửa buôn bán trong vòng ba ngày. Chúng ta không bán ra bên ngoài, nhưng phải phát miễn phí đậu hũ trong ba ngày cho dân chúng trong thành, xem như quà mừng. Đương nhiên, tiền thì cũng phải tính. Toàn bộ chi phí đều tính hết cho Tam thiếu gia. Tiêu hết bao nhiêu, sau này Tam thiếu gia sẽ trả. Đông gia, ngài thấy thế nào? Nếu được thì để ta đi trả lời đồng ý.”
Bộp! Viên Cương đột nhiên thả tay rơi xuống đất, thân hình hơi lắc lư một chút.
Cao chưởng quỹ kêu lên một tiếng, mau bước đến đỡ hắn ta: “Đông gia, ngài cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.”
Viên Cương nhắm mắt, dùng sức lắc đầu, sau đó mở mắt ra, chậm rãi nói: “Được, cứ theo ý của phủ tướng quân mà xử lý.”
“Vâng, ta biết rồi. Để ta quay lại báo.”
“Chờ một chút, ngươi vừa nói bao một tiệm ăn... Vậy thì trong ngày Tam thiếu gia đại hôn, chúng ta nghỉ ba ngày, bao mấy quán rượu ăn mừng một chút, để tiểu nhị trong quán có thể ăn uống miễn phí trong ba ngày. Đúng rồi, nếu trong nhà có vợ con thì cứ mang theo hết, thịt rượu muốn uống muốn ăn bao nhiêu cũng được, không cần phải tiết kiệm.”
“Ừm Đông gia, quán chúng ta có hơn mấy trăm người lận. Ăn uống tận ba ngày, tốn không ít tiền đấy.”
“Cứ lấy trong tài khoản của ta, đừng dông dài nữa, cứ làm như vậy đi.”
“Vâng, ta biết rồi, ta sẽ đi sắp xếp.”
Sau khi Cao chưởng quỹ rời đi, Viên Cương cố nén sự khó chịu, thân hình lại lảo đảo một cái. Hắn ta vịn vào cọc gỗ bên cạnh, dùng sức lắc đầu lần nữa, hô hấp dần dần nặng hơn, cảm giác khó chịu ngày càng mãnh liệt. Cảm giác quen thuộc này khiến cho hắn ta nhớ đến tình huống bộc phát trong phòng tối ở Bạch Vân Gian.
Cũng nhớ đến hôm đó, Tần Miên đã cho hắn ta một viên thuốc, bảo khi nào hắn ta khó chịu thì uống vào.
Hắn ta lập tức ổn định thân hình, bước nhanh vào trong phòng của mình.
Đợi khi hắn ta vào đến nhà, cơ thể đã không còn vững nữa, lảo đảo mấy cái, vất vả lắm mới mở được ngăn kéo tìm được viên thuốc kia.
Trong lúc hắn ta muốn bóp viên thuốc, đùng, hắn ta bỗng dùng sức đấm vào đầu, ném viên thuốc trở lại trong ngăn kéo, đóng ngăn kéo cái cạch, chệch choạng lui lại, dựa lưng vào vách tường, miệng thở hổn hển.
Đồ của Hiểu Nguyệt các đưa mà cũng uống sao? Hắn ta không cho rằng Hiểu Nguyệt các có lòng tốt như vậy, không hề cố kỵ mà giúp hắn ta giải độc. Thuốc này nhất định có điều bất ngờ trong đó.
Nhưng cảm giác đau đớn càng lúc càng nhiều, khiến cho hắn ta trong nháy mắt như muốn sụp đổ.
Hai tay của hắn ta ôm đầu, cả người thuận theo vách tường ngã xuống mặt đất, sau đó cuộn mình rồi mở rộng, kềm chế không để cho mình lăn lộn, tận lực không phát ra âm thanh đau đớn, nhưng toàn thân lại run lẩy bẩy, mồ hôi rớt xuống như mưa, hai má và vành mắt có chút tái xanh.
Chống cự được một hồi, dường như chịu không nổi nữa, hắn ta bò trên mặt đất, bò đến ngăn kéo kia, đưa tay sờ ngăn kéo.
Sờ không được, với không tới, hắn ta cầm lấy nắm tay ngăn kéo, dùng sức bò lên, sau đó kéo ngăn kéo kia ra, bắt đầu sờ so.ạng trong ngăn kéo một trận, bàn tay run rẩy cuối cùng cũng mò được viên thuốc.
Sau khi lấy viên thuốc ra khỏi ngăn kéo, hắn ta đột nhiên buông tay trở lại, dùng tay đẩy ngăn kéo đóng vào.
Ý thức nói cho hắn ta biết, hắn ta không thể uống thứ Hiểu Nguyệt các đã đưa.
Trên thực tế, lần này độc phát tác cũng có chút kỳ lạ. Người bình thường trúng Khổ Thần đan, cứ ba tháng mới phát tác một lần. Còn lần này của hắn ta cách lần trước cũng chỉ hai tháng.
“Ư...” Hắn ta đóng ngăn kéo lại, hai tay vịn ngăn tủ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rê.n rỉ đau đớn, trên cổ nổi gân xanh, gương mặt hoàn toàn méo mó, giống như linh hồn sắp bị xé rách, người ngoài không cách nào tưởng tượng được.
Hắn ta run rẩy vịn ngăn tủ ngồi xổm xuống kiểu trung bình tấn, hai chân cứ như sắp ngã, hai tay phải chống vào hộc tủ mới giữ vững được thân hình.
Hắn ta nhớ, mỗi lần luyện khí công, khi bị đánh sẽ không có cảm giác đau đớn.
Lần đau này, hắn ta không còn lựa chọn nào khác, không thể tìm được những cách khác để làm dịu, chỉ có thể thử cách này.
Viên Cương bắt đầu điều tiết hô hấp, tiếng hít thở cũng đứt quãng vì run rẩy, sự đau đớn khiến cho hắn ta khó điều chỉnh được tiết tấu hít thở của mình.
Cũng may hắn ta luyện khí công lâu dài cũng không phải công cốc. Khi đã có ý thức được một chút, cơ thể của hắn ta bắt đầu theo bản năng vận chuyển công pháp, dần dần giúp hắn ta ổn định lại tiết tấu hô hấp.
Chức năng điều chỉnh hoạt động cơ thể vừa xuất hiện, Viên Cương lập tức hoài nghi có phải hắn ta đang bị ảo giác hay không, giống như hắn ta vừa mới uống thuốc giảm đau liều cao. Chỉ trong một khắc, cảm giác đau đớn trong nháy mắt đã thối lui như thủy triều, giống như một đống lửa đang cháy đột nhiên bị dội một chậu nước, thoáng chốc bị dập tắt, chỉ còn lại khói xanh lượn lờ, khiến cho người ta nhất thời không cách nào lấy lại tinh thần.
Điều chỉnh cơ thể khiến cho động tác trung bình tấn của hắn ta cũng trở lại động tác tiêu chuẩn khi luyện tập bình thường, hai tay đang nắm hộc tủ cũng đã nắm thành quyền, chậm rãi đặt bên eo.