Sau khi phu phụ Phượng Lăng Ba đi, Phong Ân Thái và Trần Đình Tú đi lướt qua hai người.
Phong Ân Thái đến gần Bành Hựu Tại, quay đầu nhìn Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan xuống núi, khẽ thở dài:
- Chưởng môn sư huynh, xin phép nói câu làm sư huynh không vui, xét theo lẽ công bằng bàn về năng lực Phượng Lăng Ba chưa chắc bằng Thương Triêu Tông.
Ngụ ý là thật sự muốn giao Nam châu cho Phượng Lăng Ba tọa trấn sao?
Trần Đình Tú khịt mũi:
- Phong sư đệ, sau khi đánh chiếm Nam châu thì chúng ta cần người giữ thành chứ không phải kẻ tràn đầy dã tâm, cực kỳ hiếu chiến như Thương Triêu Tông. Phong sư đệ nên hiểu rõ đạo lý đo.
Năm năm trăm hai mươi bảy Võ Lịch, cuối năm.
Quận thành Thanh Sơn quận, các gia đình dọn dẹp chuẩn bị qua năm cũ đón năm mới đến.
Lại qua một năm tốt đẹp, có Dong Bình quận vương trị lý bách tính ấm no an khang, cả tòa quận thành tràn ngập không khí cuối năm rộn ràng nhộn nhịp.
Người lớn bận rộn, con nít rượt bắt nhau trên đường, người bán kẻ buôn qua lại không ngớt.
Trên lầu các phủ quận thủ, Phượng Nhược Nam thân hình to lớn mặc đồ nữ một mình dựa vào lan can nhìn phía xa. Nàng nghe ngoài phủ ồn ào, dân chúng không ngừng hô to cảm tạ Thương Triêu Tông.
Sắp qua năm mới, hai quận chỉnh sửa toàn diện báo lên trên, phát chút lương thực cho dân chúng hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, ít nhất để họ có bữa ăn sung tcú trong năm mới, không cầu đồ ngon nhưng ít ra no bụng.
Địa điểm phát lương thực của quận thành Thanh Sơn quận đặt ngay ngoài phủ quận thủ.
Tiếng cảm tạ bên ngoài không thể xua tan đau thương nơi đầu chân mày Phượng Nhược Nam. Có chuyện nàng không thể ngờ rằng bên nhà mẹ đẻ đưa đôi tỳ nữ xinh đẹp đến tặng cho Thương Triêu Tông.
Trong đình viện, Thương Triêu Tông tự mình đẩy xe lăn, Mông Sơn Minh ngồi trên xe. Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình về nhà ăn Tết cũng đi theo bên cạnh.
Mông Sơn Minh nghe tiếng động bên ngoài, hỏi:
- Vương gia, bên Ngưu Hữu Đạo chưa có động tĩnh gì sao?
Thương Triêu Tông lắc đầu nói:
- Hắn không rời đi, cũng không thấy qua lại với ai bên ngoài. Thanh nhi không nhìn ra hắn có chuẩn bị gì, vẫn giữ câu cũ bảo một người nguyện đánh một người nguyện chịu, dặn chúng ta chiều theo ý của Thiên Ngọc môn.
Mông Sơn Minh khẽ thở dài:
- Vị Đạo gia này nhẫn nhịn thật giỏi, chỉ mong hắn thật sự nhịn giỏi.
Lời này nghe hơi mâu thuẫn nhưng Thương Thục Thanh hiểu ý, nàng lên tiếng:
- Mông bá bá cứ yên tâm đi, Đạo gia đã nói đồng ý hỗ trợ thì sẽ không khoanh tay mặc kệ. Ta cảm thấy hắn không có động tĩnh gì nói lên hắn có nắm chắc, nếu hắn làm động tĩnh lớn thì ta mới thật sự thấp thỏm lo âu.
Mông Sơn Minh nói:
- Quận chúa, không phải không tin tưởng hắn mà là đặt cược tương lai của hai mươi vạn huynh đệ lên niềm tin với hắn chẳng khác nào đánh bạc. Người làm tướng mà liều lĩnh như vậy có thích hợp không? Lẽ ra chúng ta nên chuẩn bị thêm con đường khác, nhưng hắn không cho chúng ta làm gì.
Thương Thục Thanh im lặng.
Nhà tranh, trong đình viện.
Ngưu Hữu Đạo cầm bình tưới nước cho cây mẫu đơn đen trong bồn, lá cây dính tro bụi khiến hắn cau mày sau đó nghiêng đầu nhìn bầu trời xám phía xa.
Quản Phương Nghi lại gần hỏi:
- Sao nhíu mày vậy?
Ngưu Hữu Đạo nói:
- Mảng xám tăng nhiều.
Quản Phương Nghi nói:
- Do Tượng Tác doanh ngày đêm nhóm lửa chế tạo binh khí gấp.
Ngưu Hữu Đạo tưới nước xong buông bình tưới xuống, chậm rãi bước ra sơn trang.
- Đến cuối năm rốt cuộc không nhịn được nữa sao? Mưa gió sắp đến đây.
Quản Phương Nghi đứng cạnh hắn hỏi:
- Sắp đánh trận sao?
Ngưu Hữu Đạo đáp:
- Theo thực lực hiện giờ của Thiên Ngọc môn thì hơi khó nuốt vào Nam châu, nhưng đánh chiếm Nam châu thì môn phái tu hành như Thiên Ngọc môn sẽ bước vào đẳng cấp khác. Bành Hựu Tại sẽ trở thành chưởng môn đặt dấu chấm đậm nhất Thiên Ngọc môn từ xưa đến nay, người kế nhiệm trừ phi có thành tựu càng lớn hơn nế uko khó mà phủ nhận công tích của Bành Hựu Tại. Chỉ e Nam châu sẽ bị hậu nhân của Bành gia nhân chiếm cứ thật lâu, đối với Bành Hựu Tại là công tư trọn vẹn đôi đường, nhất định phải làm. Đối với Thương Triêu Tông thì Nam châu là ván cầu phải bước qua để khuếch trương thực lực leo lên vũ đài càng lớn. Thiên Ngọc môn không nhịn được, Thương Triêu Tông cũng không thể kiềm chế.
Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài:
- Lửa chiến dấy lên, một số người có thể như ý muốn nhưng không biết bao nhiêu người sắp cửa nát nhà tan.
Ngưu Hữu Đạo chỉ hướng Tượng Tác doanh:
- Cảm thán trong thời loạn thế này không có ý nghĩa gì, đi, đi xem thử.
Hai người nhẹ nhàng xuống núi, sau đó gặp đám người Viên Phong cưỡi ngựa chạy tới. Ngưu Hữu Đạo giơ tay chặn đường đòi lấy hai con cưỡi.
Giờ Thương Triêu Tông dư dả ngựa chiến, để lại mấy trăm con trong núi cho người ở đây dùng. Việc này vừa đúng ý đám người Viên Cương, họ chủ động yêu cầu quản lý, thuộc hạ lâu dài ở trên lưng ngựa để làm quen.
Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi leo lên ngựa, hắn liếc hướng Nguyên Đại Hồ, Cốc Hữu Niên một cái. Hai lão già thiếu tay thiếu chân này được Viên Cương mang đến nên Ngưu Hữu Đạo không hỏi nhiều.
Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi chỉ tiện tay tìm công cụ đi bộ, họ không giục ngựa chạy nhanh mà lững thững cưỡi ngựa ra sơn cốc.
Váy Quản Phương Nghi bay bay, phe phẩy quạt tròn ngồi trên lưng ngựa, mắt đẹp nhìn xung quanh, tiêu sái thảnh thơi.
Đến Tượng Tác doanh, hai người bỏ lại ngựa cho thủ vệ trông chừng còn mình tì đi vào tham quan. Chỉ thấy đao thương bôi dầu chống gỉ trói thành bó, từng xấp chiến giáp ngay ngắn xếp hết lên xe chở ra ngoài.
Trong không khí tràn ngập mùi khói, có thợ mộc lắp ráp xe ném đá dùng để công thành.
Bùm!
Sau núi phát ra tiếng nổ hấp dẫn hai người đi xem.
Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi đến sau núi thấy một hàng nỗ công thành, công tượng đang trắc nghiệm. Một cây trường mâu tinh cương lắp vào lỗ bắn, mấy người gồng sức kéo, đạp chân vất vả cài tên lên dây. Một công tượng huơ chày gỗ đâp xuống nút bắn, bùm một tiếng trường mâu xé gió bay đi nhắm ngay điểm bắn bôi bằng nước sơn trên vách đá.
Đá vụn rơi rào rào, trường mâu run nhẹ cắm phập vào vách đá, uy lực thật lớn.
Quản Phương Nghi nhìn mà mí mắt co giật, nói:
- Khi đại quân tác chiến thứ này uy hiếp lớn nhất với tu sĩ, tu vi dưới Kim Đan không chịu nổi.
Yến Kinh cũng tràn ngập không khí năm mới, nghèo hoặc giàu đều phải ăn Tết.
Phủ đệ Đại Tư Không. Thứ sử Nam châu Chu Thủ Hiền quỳ dưới đất, trán dát sát đất khóc lóc với Đại Tư Không Đồng Mạch ngồ íau bàn.
Chu Thủ Hiền vốn kéo xe ngựa chở quà năm mới đến tặng, nhưng khi nói tới chỗ khổ sở thì không kiềm được khóc ròng.
Đồng Mạch thở dài:
- Chu huynh, không đến mức như vậy, mau đứng lên đi.
Chu Thủ Hiền ngước đầu lên, nghẹn ngào chỉ ra ngoài cửa nói:
- Tướng gia! Nam châu hạ năm quậnchuẩn bị đã lâu, tích trữ nhiều lương thảo và đao binh, cả ngày sẵn sàng ra trận. Họ đã mài bén lưỡi dao, tên đã lắp trên dây tùy thời xua binh lên bắc nuốt Nam châu! Hạ quan cả ngày nơm nớp lo sợ như trên miếng băng mỏng, nếu triều đình vẫn không ra binh tối viện đến lúc hối hận đã muộn!
Cầu đến chỗ của Đồng Mạch cũng vì bất đắc dĩ, trước khi đến đây thì Chu Thủ Hiền có tới hoàng cung cầu xin hoàng đế trước. Nhưng hoàng đế rõ ràng kiêng kị đại chiến tạo thành nội loạn trong Yến quốc, sẽ bị ngoại địch thừa dịp lẻn vào làm nguyên Yến quốc nguy hiểm, cho nên luôn do dự.
Nữ nhi của Chu Thủ Hiền là quý phi được hoàng đế yêu thương, Chu Thủ Hiền được làm châu mục của Nam châu cũng nhờ nữ nh nói vun vào rất nhiều. Lần này nữ nhi vì Chu Thủ Hiền mà nhiều lần khuyên bảo hoàng đế xuất binh đã chọc giận hoàng đế, đã một thời gian không được gặp mặt rồng.
Đối với Chu Thủ Hiền thì vị trí châu mục Nam châu giờ như giàn hỏa thiêu.
Đồng Mạch biết hình thế nguy cấp nhưng chỉ biết an ủi một câu:
- Chu huynh, sự việc không nghiêm trọng như huynh nghĩ. Có Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn đè, Nam châu hạ năm quậnkhông dám hành động thiếu suy nghĩ.