Đạo Quân

Chương 618: Thắng Thua Chưa Định (1)



Phượng Lăng Ba khẽ nói: “Sẽ không để lại điểm yếu, còn chưa thanh tiễu hết dư nghiệt Chu Thủ Hiền, không ai biết lúc này chúng tốn ở đâu, giữa đường nhảy ra đánh lén là bình thường.”

Trong một trạch viện cách phủ anh không xa, viện nhỏ yên tĩnh, trên cây ngẫu nhiên có mấy tiếng chim hót.

Trong sân, Mông Sơn Minh ngồi yên trên xe lăn. Phượng Lăng Ba phái một tướng lĩnh đến cung kính chào, hai tay dâng lên một văn thư có in dấu ấn sau đó từ biệt.

Mông Sơn Minh mở văn thư ra xem.

La Ăn đứng đằng sau đẩy xe lăn lẩm bẩm: “Phượng Lăng Ba còn biết tự hiểu lấy, biết cần Mông soái hỗ trợ chỉ điểm.”

Tướng lĩnh mới ra khỏi cửa viện gặp Thương Thục Thanh đi vào, khách khí chắp tay: “Quận chúa!”

Mông Sơn Minh âm thầm nhét văn thư vào ống tay áo.

Thương Thục Thanh đến gần chào, lấy làm lạ hỏi: “Mông bá bá, người của Phượng Lăng Ba đến đây làm chi?

La An há mồm nhưng bị Mông Sơn Minh chặn họng trước: “Không có gì, đến hỏi thăm thôi, làm bộ dáng cho người xem.”

La An không nói nên lời, không hiểu vì sao Mông Sơn Minh không nói thật. Mông Sơn Minh đã nói như thế thì La An không tiện nói gì khác.

Thương Thục Thanh thay La An đẩy xe lăn vòng quanh sân.

Trời cao mây trắng, Mông Sơn Minh ngắm trời một lúc rồi hỏi: “Bên Đạo gia vẫn không có tin tức sao?”

Thương Thục Thanh lắc đầu nói: “Chưa có.”

Mông Sơn Minh im lặng một lúc, buồn bã cảm thán: “Quận chúa, ta già rồi, thật sự rất muốn nhìn thấy ngày quận chúa gả cho người.”

Tình huống của Thương Thục Thanh mỗi khi bị người nhắc đến gả cho người là lại thấy lúng túng, nhưng Mông Sơn Minh thì khác, nàng biết ông thật sự quan tâm mình chứ không như người khác chuyện chẳng liên quan bản thân lại cứ thích hỏi han ra vẻ lo lắng.

Ở trong mắt Thương Thục Thanh thì Mông Sơn Minh là trưởng bối hay giục thành hôn, nhưng gần đây ông nhắc đi nhắc lại nhiều lần làm nàng phải nghiêm túc trả lời: “Nữ nhi trên thế gian này có mấy người tự quyết định hôn sự của mình? Mông bá bá hãy để ta làm người tự quyết định cuộc đời mình đi!”

Mông Sơn Minh thở dài, không nói gì thêm: “Nha đầu.”

Bắc Châu, phủ thứ sử. Giữa đình đài lầu các, một đám quan viên địa phương và đám học tử trẻ tuổi phân biệt rõ ràng, bọn họ vây quanh Thiệu Bình Ba giao lưu.

Đám quan viên địa phương đều là người có chiến tích kinh doanh địa phương trong một năm qua. Mỗi năm Thiệu Bình Ba sẽ bỏ thời gian ra tự mình tiếp kiến những quan viên này, không phải tiếp kiến bình thường mà y tự mình phát thiệp mời đến.

Giai đoạn ca ngợi thì miễn nói nhiều, với những người này dù Thiệu Bình Ba có thiếu tiền đến đâu cũng không tiếc thưởng mạnh, tốn nhiều công sứ giải quyết khó khăn cuộc sống cho các quan viên.

Còn đám học trẻ trẻ đến từ học phủ Lăng Ba, là Thiệu Bình Ba tự tay xây dựng học phủ, hàng năm tốn công sức chọn lựa một số thiếu niên thích hợp nhập học. Lão sư trong phủ cũng được Thiệu Bình Ba đặc biệt chọn lựa mời từ bốn phương về.

Năm xưa Đại Thiền sơn cảm thấy Thiệu Bình Ba tiêu tiền phung phí, Thiệu Đăng Vân cũng không hiểu y. Thế cục thay đổi nhiều còn rảnh làm chuyện này? Hơn nữa việc học của học tử đã có quan viên lo, ngươi tự xây học phủ tách riêng ra coi sao được? Còn lấy đi một số tướng lĩnh của lão làm lão sư.

Thiệu Bình Ba nói với phụ thân chúng sinh khốn khổ trong loạn thế đã lâu, chết lặng, loạn thế cần nhóm người mới, một nhóm người có suy nghĩ mới và có năng lực. Tương lai của Bắc châu, của Thiệu gia, thậm chí là toàn thiên hạ, tất cả hy vọng nằm trên những người này, mà họ là học sinh của y!

Mới qua bảy, tám năm, sau vài năm bồi dưỡng nhóm học tử đầu tiên vào học đã đi ra. Một số người giỏi quân sự được Thiệu Bình Ba đề cử vào quân đội, còn lại nhóm thanh niên tinh thần phấn chấn trước mắt đây.

Thiệu Bình Ba trò chuyện vui vẻ với đám quan viên một lúc rồi chỉ vào họ, trịnh trọng khuyên đám học sinh bên cạnh mình: “Không như các ngươi học trong sách, cũng không như lão sư học phủ đã dạy các ngươi, những người này mới thật sự là thực hành thực tế, cũng là lão sư tốt nhất cho các ngươi. Sau khi các ngươi đến địa phương sẽ phát hiện thao tác thực tế có nhiều vấn đề khác với trong tưởng tượng của các ngươi, tưởng tượng và tự đối mặt rồi giải quyết vấn đề có khác biệt rất lớn.”

“Trong quá trình sẽ gặp nhiều khó khăn, khó khăn đến mức các ngươi chưa từng tưởng tượng, chưa bao giờ gặp trong học phủ, nhưng ta hy vọng các ngươi sẽ vượt qua được. Học cách quan sát ngọn nguồn khó khăn, học cách giải quyết và vượt qua nó, khi đối diện khó khăn và vấn đề thì mãi mãi giữ lòng tin, can đảm gỡ bỏ rắc rối. Phải vượt chông gai mới không phụ hai chữ Lăng Ba.”

Một đám người trẻ tuổi tin tưởng tràn trề lớn tiếng nói: “Rõ!”

Thiệu Bình Ba vừa cười vừa thận trọng nhắc nhở: “Nói rõ ngoài miệng là vô dụng, ta muốn xem có bao nhiêu người có thể lấy ra thành tích đến gặp ta!”

Thiệu Bình Ba quay sang vươn tay với đám quan viên: “Mời các vị cùng ta đi dùng cơm.”

Đám quan viên khách sáo đi theo.

Mỗi năm đến lúc này Thiệu Bình Ba sẽ tự mình mở tiệc mời đám người đó, cho họ trao đổi ý kiến, y muốn thừa dịp này hiểu biết các mặt Bắc châu.

Lần này còn cần đưa đám học sinh đi theo những quan viên xuất sắc để tôi luyện mình.

Đám người trẻ tuổi chắp tay tiễn.

Đi ra đình đài lầu các ngang qua cửa viện, Thiệu Bình Ba bỗng dừng bước, quan viên cũng đứng lại.

Có hai người hầu cầm hộp cơm đi ra cửa viện.

Giờ này đã ăn cơm?

Thiệu Bình Ba ngớ nhìn sắc trời, lại gần cản hai người hầu lại, hỏi: “Đại nhân đã dùng cơm trưa?”

Một người hầu nói: “Đại nhân say mê bản đồ quên cả bữa sớm, mới đưa thức ăn vào nhưng đại nhân kêu lấy ra.”

Bản đồ?

Thiệu Bình Ba cau mày, y biết gần đây Thiệu Đăng Vân thu thập tin tức tình hình chiến đấu của Nam châu. Thiệu Bình Ba rất hiểu phụ thân chú ý trận chiến này, nhưng bỏ không ăn cơm thì huơ iquá mức.

Thiệu Bình Ba quay đầu phất tay với Thiệu Tam Tỉnh.

Thiệu Tam Tỉnh giơ tay mời đám quan viên đi chỗ bày tiệc trước: “Mời các vị đại nhân đi theo ta.”

Thiệu Bình Ba thì mang theo hai người hầu cầm cơm hộp đi nội viện: “Các ngươi đi theo ta.”

Đến cửa phòng chính, Thiệu Bình Ba thấy Thiệu Đăng Vân quả nhiên đứng trước bản đồ suy tư, thỉnh thoảng cắm cờ như đang thôi diễn giao chiến.

Thiệu Bình Ba lấy cơm hộp từ tay người hầu, bảo họ lui xuống, một mình y bước vào. Thiệu Bình Ba đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp ra bưng rượu, cơm canh bày gọn gàng, thấy ánh mắt Thiệu Đăng Vân đã dời khỏi bản đồ nhìn về phía mình.

Thiệu Bình Ba lại gần nói: “Phụ thân, không cần gấp trong một chốc, lấp đầy bụng trước, có rảnh từ từ tham tường sau.”

Thiệu Bình Ba rất hiểu tâm tình của tướng lĩnh thống quân. Tám mươi vạn người ngựa bị giải quyết trong vòng mấy ngày, khi ấy Thiệu Bình Ba cũng hết hồn chứ nói gì tướng lĩnh như phụ thân, chắc chắn sẽ vùi đầu vào tìm hiểu trận này. Hơn nữa đây là trận chiến đầ tiên sau khi Mông Sơn Minh xuống núi, Thiệu Đăng Vân làm bộ hạ cũ của Mông Sơn Minh nên khó tránh khỏi chú ý càng nhiều.

Thiệu Đăng Vân quay đầu nhìn bản đồ, than thở: “Mông soái đúng là Mông soái, gươm quý không bao giờ cùn, trận này quá đẹp, khiến người mở rộng tầm mắt!”

Thiệu Bình Ba thì nhìn thấy điều khác: “Then chốt trận chiến này nằm ở chiến tranh quy mô lớn như vậy, trăm vạn người ngựa hỗn chiến mà không tổn thương chút nguyên khí của Nam châu, dân sinh không bị mất mát gì, tương đương với giúp Thương Triêu Tông nuốt trọn Nam châu, tiết kiệm mấy năm phục hồi lại. Mông Sơn Minh không uổng uy danh đại tướng.”

Thiệu Bình Ba hơi khó chịu về điều này, tương đương với bên Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với bên Bắc châu, hỏi sao y vui vẻ được.

Thiệu Đăng Vân lắc đầu nói: “Sợ là Thương Triêu Tông không có phần Nam châu, lần này Thương Triêu Tông và Mông soái gặp rắc rối to.”

Thiệu Bình Ba kinh ngạc hỏi: “Sao phụ thân nói vậy?”

Tuy Thiệu Bình Ba chú ý bên Nam châu nhưng không theo dõi chặt chẽ, y lo tập trung vào bên Bắc châu của mình nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.