Đạo Quân

Chương 620: Tiêu Sắt



Ngưu Hữu Đạo nói: “Còn trẻ tuổi đừng làm chuyện ngu xuẩn, mẫu tử đồng lòng chung sức không tốt sao?”

Tiêu Thiên Chấn cãi lại: “Đây có phải là vấn đề trẻ tuổi đâu. Đạo gia mười mấy tuổi bị giam lỏng trên Thượng Thanh tông năm năm, đến hai mươi tuổi mới ra đời đã thuyết phục mẫu thân của ta trợ giúp Thương Triêu Tông cướp lấy Thanh Sơn quận, mạo hiểm giết Yến. Về sau càng làm các hành động vĩ đại ở Tề quốc, kiếm ba vạn ngựa chiến cho Thương Triêu Tông. Những việc Đạo gia làm có thể lấy tuổi rabàn cao thấp sao? Đạo gia bị giam lỏng trên Thượng Thanh tông năm năm, ta thì bị người bài bố mười mấy năm, hai ta có điểm chung.”

Tiêu Thiên Chấn ở Kim châu luôn bị kiểm soát nhưng quản gia Chu Thuận sẽ lén lút cung cấp chút tin tức, tình huống cho y biết.

Khóe môi Ngưu Hữu Đạo cong lên hỏi: “Công tử muốn bàn việc hợp tác với ta?”

Tiêu Thiên Chấn lên lạnh lùng nói: “Chuyện tốt cùng có lợi ngại gì nói chuyện một bữa?”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ tênh nói: “Công tử lấy cái gì bàn với ta? Công tử có thể làm gì trong Kim châu? Chờ có tư cách bàn với ta rồi nói đi!”

Trong giọng nói tràn ngập xem nhẹ nhưng nhìn đuôi mày Ngưu Hữu Đạo nhướng cao ra vẻ cố ý khích Tiêu Thiên Chấn.

Tiêu Thiên Chấn siết chặt hai nắm tay, sắc mặt hơi đỏ lên, cảm xúc hơ i xấu hổ tức tối.

Tiêu Thiên Chấn không có tâm tình đánh cờ nữa.

Chờ Tiêu Thiên Chấn rời đi Ngưu Hữu Đạo đến bên vách núi, tay áo đón gió bay ra sau. Hắn đứng chắp tay sau lưng, mắt sâu thẳm nhìn trăng sao.

Quản Phương Nghi thướt tha bước tới từ gió đêm, khoanh tay trước ngực thản nhiên nói: “Thế cục Nam châu đã định, bên kia tùy thời có nguy hiểm mạng sống. Cứ tiếp tục chờ thế này coi chừng đùa chết nhóm Thương Triêu Tông.”

Vạt áo tung bay, dưới ánh trăng Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt nghe tiếng gió, chậm rãi nói: “Không vội, chờ thêm chút nữa, đào chín rồi ăn mới ngon. Đã để lại cách giải trừ nguy hiểm mạng sống cho họ, không đến mức nguy hiểm mạng sống đến gần mà họ không phát hiện ra.”

Quản Phương Nghi nói: “Ngươi làm việc luôn như lọt vào trong sương mù không lộ ra chút gì, lỡ xảy ra ngoài ý muốn thì làm sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu hét lộ gì thì họ không chờ được đến cuối, có lẽ sớm mở túi gấm ra tránh phiêu lưu. Nếu bị Thiên Ngọc môn liên lạc với Vận động Thiên Phủ trước tiên thì...dù sao cũng nên cho Viên Cương thời gian sung túc để hành động đi? Nếu xảy ra ý muốn thật thì đành trách số họ không tốt.”

Quản Phương Nghi nói: “Giờ họ bị Thiên Ngọc môn khống chế chặt chẽ muốn liên lạc cũng khó, ngươi đã để cái gì trong túi gấm?”

Ngưu Hữu Đạo cười cười.

Sáng sớm, La An đẩy Mông Sơn Minh ngồi xe lăn rời khỏi trạch viện đi phủ nha nơi Phượng Lăng Ba ở.

Bánh xe lăn trên nền gạch gồ ghề phát ra tiếng lộc cộc, biểu tình Mông Sơn Minh bình tĩnh đón tia ban mai.

Mặt trời ló dáng, trong đình viện, đám người Thương Triêu Tông đã gói ghém hành lý lục tục tụ lại chuẩn bị cùng Thiên Ngọc môn về phủ thành Nam châu trước.

Mọi người chạm mặt phát hiện thiếu người, vắng Mông Sơn Minh.

Cả nhóm do dự. Thương Triêu Tông phất tay ra hiệu một thân vệ đi sân của Mông Sơn Minh.

Thân vệ đi một lúc rồi bước nhanh về, bẩm báo: “Vương gia, không thấy Mông soái, hỏi thủ vệ canh cửa thì bảo là Mông soái đã ra ngoài, để lại phong thư cho vương gia.”

Mấy người nhìn nhau. Thương Triêu Tông chộp thư mở ra xem, cau mày.

Trong thư ghi đại khái là không thể ngồi chờ chết mòn mỏi trông Ngưu Hữu Đạo đặt một trứng gà trong giỏ, như vậy là không ổn. Mông Sơn Minh đi tìm người nghĩ cách hóa giải nguy cơ, dặn họ đừng lo, ông sẽ có cách, họ cứ đi trước. Vì sợ họ không chịu nên ông để thư lại, dặn họ đừng kinh động Thiên Ngọc môn.

Thư chuyền từ tay Lam Nhược Đình sang Thương Thục Thanh, hai người đọc xong cau mày. Xem chữ viết đúng là Mông Sơn Minh tự ghi nhưng sao quyết định này không đầu không đuôi?

Thương Triêu Tông nghi ngờ hỏi: “Tìm ai hóa giải nguy cơ? Bên ngoài có đệ tử Thiên Ngọc môn canh gác nghiêm ngặt, Mông bá bá đi ra được sao?”

Lam Nhược Đình chần chừ nói: “Mông soái không phải người lỗ mãng, Mông soái đã nói vậy tất nhiên có nắm chắc.”

Ba người ngơ ngác ngó nhau, bị lá thư làm cho không biết nên xử thế nào. Báo cho bên Thiên Ngọc môn tìm người giùm? Làm vậy là trái với lời dặn cẩn thận của Mông Sơn Minh.

Đột nhiên xảy ra việc này làm đám người không yên.

Không đợi bao lâu Bạch Dao đến thúc giục xuất phát.

Bên mình bất đắc dĩ đành đi ra chạm mặt với đám người Bành Hựu Tại Thiên Ngọc môn, đoàn người cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Vì chuyện của Mông Sơn Minh làm đám người Thương Triêu Tông đi không yên lòng.

Cửa thành. Phượng Lăng Ba tự mình tiễn đám người Bành Hựu Tại đi, ngửa đầu thở hắt ra, biết thời đại Nam châu thuộc về mình sắp đến.

Bành Ngọc Lan cùng đến tiễn đưa đẩy Phượng Lăng Ba một cái: “Trở về đi.”

Phượng Lăng Ba gật đầu: “Ừm!”

Phượng Lăng Ba xoay người dẫn dắt đám hộ vệ về thành.

Trở về phủ nha Phượng Lăng Ba bước nhanh vào viện trong, từ xa thấy Mông Sơn Minh và La An đứng sau xe lăn bên đình nước, không ai chạy, lão thở phào.

Trước khi đi Bành Hựu Tại dặn dò nhiều lần đối phương không khờ gì, phải cẩn thận, đừng để xảy ra sai lầm. Đặc biệt là Ngưu Hữu Đạo không rõ tung tích chẳng biết hắn có làm cái trò quỷ gì không, phải hết sức thận trọng.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên biến mất thành mối tâm bệnh của Bành Hựu Tại, ông lo hắn sẽ nhúng tay vào, nghĩ nát óc không ra hắn xuống tay từ đâu. Đây là người có thể lấy về ba vạn ngựa chiến từ đất phong vân Tề quốc!

Phượng Lăng Ba cười tươi bước nhanh đến đình nước, chắp tay nói: “Mông soái, được ngài hỗ trợ ổn định đại cục Nam châu là vinh hạnh của vãn bối, sau này mong được Mông soái chỉ giáo nhiều hơn.

Mông Sơn Minh nhẹ gật đầu nói: “Đô đốc khách khí, tất nhiên phải hết sức.”

Phượng Lăng Ba không có thời gian hao phí tại đây, khách khí nói: “Tốt! Vãn bối bận nhiều việc vặt, xin cáo từ trước, có gì cần xin hãy sai khiến người hầu.

Mông Sơn Minh lạnh nhạt nói: “Đô đốc cứ kệ ta, đi làm việc đi.”

Phượng Lăng Ba bước đi, đến trước cửa nguyệt thì dừng bước ngoái đầu nhìn lão nhân ngồi trên xe lăn cạnh đình nước, mắt lóe tia sáng quỷ quyệt rồi sải bước ra khỏi cửa.

Mông Sơn Minh nhìn cá bơi trong nước, chợt hỏi: “La An, ngươi sợ chết không?”

La An cười nói: “Đại soái, gia đi ra từ Anh Dương Võ Liệt vệ, khi xông pha chiến đấu đã khi nào La An sợ chết?”

Giọng Mông Sơn Minh không lớn nhưng nhấn mạnh rõ ràng: “Tiểu tử nhà ngươi không nhỏ đi?”

La An cười nói: “Lớn được mười tuổi, nhỏ thì bảy tuổi.”

Nói rồi La An gãi đầu có vẻ ngượng ngùng nói: “Đại soái, bà nương nhà ta nói chờ thằng cả lớn chút sẽ kính nhờ đại soái dạy giúp.”

Mông Sơn Minh nhếch môi cười: “Bà nương của ngươi sẽ không muốn nhi tử tòng quân, cái này là suy nghĩ của ngươi đúng không?”

La An cười gượng: “He he, đều như nhau.”

La An hơi lúng túng, đúng là ông có mưu mô trong chuyện này.

Mông Sơn Minh xoay người nhìn La An, vỗ mu bàn tay ông: “Bà nương của ngươi từng nói cho tiểu tử nhà ngươi đi theo Lam Nhược Đình học văn, nàng ấy lên tiếng thì Tiểu Lam sẽ không từ chối. Hãy chiều ý nàng để tiểu tử nhà ngươi đi theo vương gia trước, vương gia sẽ chăm sóc tốt cho họ, ngươi yên tâm.”

La An iu xìu, nhưng được Mông Sơn Minh vỗ tay an ủi thì không thốt nổi lời phản đối.

Mông Sơn Minh quay người lại dựa vào lưng ghế, nhắm mắt, tay nhẹ vỗ tay vịn, ngâm nga giai điệu tang thương, thân hình khô gầy tiêu sắt.

Trên đường cái, đoàn người Bành Hựu Tại rầm rập chạy đi. Đến một trạm dịch toàn thể đi vào nghỉ ngơi lấy sức.

Đệ tử Thiên Ngọc môn đi nhanh vào kiểm tra, đề phòng trong ngoài. Thoáng chốc tiếng người tiếng ngựa ầm ĩ bốc lên bụi trần trong trạm dịch.

Bành Hựu Tại nhảy xuống ngựa quay đầu liếc Thương Triêu Tông một cái, đã sớm thấy y dọc đường đi ôm tâm sự.

Bành Hựu Tại mỉm cười hỏi han: “Vương gia đang lo cho Mông soái? Đừng lo, chẳng qua kêu Mông soái tạm ở lại giúp đỡ Phượng Lăng Ba, chờ cục diện Nam châu ổn định Mông soái tự nhiên sẽ về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.