Đạo Quân

Chương 635: Trí Giả Lo Ngàn Bước Hụt Một Bước (1)



Thương Thục Thanh đứng dưới tường chờ thân vệ qua:

“Đi!”

Hai người bước nhanh hướng cửa sau chính đường trước mắt.

Vừa lao vào thân vệ liền đóng cửa sau chặn lại.

Nghe tiếng đám người có người ở phòng trước, Thương Thục Thanh bị tên cắm sau vai cắn môi, biểu tình đau đớn, lưng đã ướt mảng lớn máu đỏ.

Thương Thục Thanh đè chặt bên vai bị thương chạy nhanh đến phòng trước chính đừng, vừa lúc thấy Mông Sơn Minh bị đè ngã hùng hổ đẩy Thương Triêu Tông ra.

Mông Sơn Minh râu tóc dựng đứng làm Thương Thục Thanh sợ, trong ấn tượng của nàng thì Mông bá bá luôn trầm ổn, chưa từng như bây giờ.

Thương Thục Thanh bước nhanh lại kêu lên:

“Mông bá bá.”

Lam Nhược Đình nhìn qua, thấy là Thương Thục Thanh thì lộ vẻ vui mừng. Chuyện xảy ra đột ngột không kịp lo nhiều, ông còn đang lo quận chúa này bị gì ngoài ý muốn, thấy nàng còn sống thì vơi bớt nỗi lo.

Thương Triêu Tông nghe tiếng quay đầu, thấy muội muội còn sống y không nói gì thêm. Bên ngoài có tiếng đụng cửa dồn dập, Thương Triêu Tông không rảnh hỏi han muội muội, y chạy nhanh lại giúp thuộc hạ chặn cửa sổ.

Mông Sơn Minh liếc Thương Thục Thanh một cái, hai tay chống đất bò nhanh:

“Nha đầu, giỏi lắm!”

Hai cánh tay xương già vậy mà sức không già, có điều đôi chân tàn lê dưới đất hơi vướng víu.

Mông Sơn Minh nhanh chóng bò tới trước giá binh khí, rút ra một cây trường thương.

Mắt Thương Thục Thanh đỏ hoe rơi lệ, một đại danh tướng mà lưu lạc đến bước đường bò dưới đất.

Thương Thục Thanh vội chạy tới ngồi xổm xuống dìu Mông Sơn Minh:

“Mông bá bá, giao cho chúng ta đi, ngài hãy ở một bên nghỉ ngơi!”

Mông Sơn Minh nhìn tên cắm sau lưng Thương Thục Thanh, thuận thế kéo cánh tay nàng lại gần xem, không bị tổn thương chỗ yếu, ông giơ ngang thân thương đè sau gáy nàng, gồng sức làm nàng phải khom người cúi đầu.

Keng!

Mông Sơn Minh rảnh tay kia tiện tay rút một thanh kiếm khỏi giá binh khí, kiếm quang dán sát lưng Thương Thục Thanh, tên cắm trên vai nàng bị chém đứt sát gốc.

Tên ghim quá sâu, bây giờ không có điều kiện trị liệu, không thể cứng rắn rút ra đành tạm thời xử lý như vậy. Mông Sơn Minh rất có kinh nghiệm ứng đối tình huống này, biết làm như thế nào trong tình huống như vậy.

Thương Thục Thanh đau đớn nhăn mặt, Mông Sơn Minh ra tay mau nên đau nhanh đi cũng mau, chưa cảm nhận đau nhức nhối thì cơn đau đã qua, chỉ còn từng đợt đau nhói.

Thân thương đè cổ Thương Thục Thanh rút ra, nàng ngước đầu.

Mông Sơn Minh đặt kiếm vào tay nàng:

“Đừng bôi nhọ uy danh của phụ thân quận chúa, nếu lỡ có gì không thể rơi vào tay kẻ địch chịu nhục!”

Thương Thục Thanh cầm kiếm trong tay hiểu ý của Mông Sơn Minh. Kiếm này vừa dùng để ngăn địch nhưng vào phút then chốt cầm nó tự tẫn, lúc này ông nói ra lời như vậy là biết không ôm hy vọng gì với kết quả.

Thương Thục Thanh nói:

“Mông bá bá yên tâm, Đạo gia nhất định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta.”

Mông Sơn Minh lạnh lùng liếc nàng, đã lúc này rồi còn nhắc Đạo gia làm gì. Nhưng Mông Sơn Minh không rầy nàng, giờ không phải lúc nói nhiều. Hai tay Mông Sơn Minh chống đất nhanh chóng bò đến cửa sổ xếp đầy đồ, cầm thương canh chừng.

Thương Thục Thanh cầm kiếm chạy tới canh giữ bên kia cửa sổ.

Mông Sơn Minh kêu lên, làm động tác võ với nhóm Thương Triêu Tông:

“Vương gia!”

Thương Triêu Tông chạy ngay tới giá binh khí cầm cây Trảm Mã đao, lại chạy về canh chừng khung cửa sổ khác.

Lam Nhược Đình giắt kiếm bên hông, tay cầm trường thương canh giữ cạnh Thương Triêu Tông.

Năm thân vệ chạy tới giá binh khí bổ sung hàng dài, một người cầm thương canh ở cửa cái xếp đầy đô, bốn người khác canh phía sau.

Tiếng vang chạm đùng đùng không dứt, đồ chất đống bị va chạm không ngừng rơi xuống.

Ngoài phòng, đao phủ thủ chạy tới huơ búa rìu chém vào cửa, thậm chí búa chém vào tường.

Với tình hình này thì phòng tuyến trong nhà không ngăn được bao lâu, chỉ chốc lát sẽ bị công phá.

Bùm!

Một bức tường sụp xuống cái lỗ, một tiểu tướng xông vào.

Mông Sơn Minh canh giữ bên cửa sổ mắt lạnh quay đầu, trường thương ném ngang ra sau.

Bùm!

Tiểu tướng bị đập trúng mặt phun máu ngã ra sau đụng vào người phía sau xông lên. Người phía sau khựng lại, Mông Sơn Minh rút thương về rồi đâm ra, mũi nhọn từ xương sườn đâm vào phổi, phát ra tiếng hét thảm thiết.

Mặt trời nóng cháy, bên vách vực, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân nhắm mắt tĩnh tọa dưới bóng cây.

Một làn váy đáp xuống đỉnh núi, Quản Phương Nghi bước đến gần:

“Hiểu Nguyệt các đã trả lời.”

Hai tay Ngưu Hữu Đạo chậm rãi lên xuống thu công, từ từ hỏi:

“Sao lâu vậy mới gửi tin?”

Quản Phương Nghi đáp:

“Bên Hiểu Nguyệt các vừa nhận được tin của ngươi liền liên lạc với Thượng Bình thành, đã kêu người ở khu vực kia xác nhận nhiều lần, nói là việc này hơi rắc rối.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Muốn mặc cả với ta?”

Quản Phương Nghi nói:

“Bên kia đưa ra lý do không hoàn toàn là mặc cả. Hiểu Nguyệt các nói Thượng Bình thành đang tích trữ trọng binh, tụ tập nhiều tu sĩ Thiên Ngọc môn, nguyên Thượng Bình thành hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Thiên Ngọc môn và trú quân, có thể nói là thanh tẩy Thượng Bình thành một lần, tu sĩ không liên quan đều bị đuổi ra khỏi thành.”

“Hiểu Nguyệt các nói trong Thượng Bình thành có người của họ nhưng biết tình huống này không cách nào tránh khỏi, người công thành lược đất cẩn thận đề phòng khi thế cục chưa ổn định là chuyện thường, bởi vậy không tra kỹ đã rút đi trước, bây giờ trong thành không có người của họ. Khi nhận thỉnh cầu của ngươi thì họ đã phái người đi nhìn, phát hiện phòng thủ rất nghiêm ngặt, không cách nào vào thành.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Đây là lấy cớ, trong tay họ có nhiều loài chim, hoàn toàn có thể thừa dịp bóng đêm lẻn vào.”

Quản Phương Nghi nói:

“Nên bên kia trả lời là muốn phái người vào Thượng Bình thành cũng được, có điều nhiều tu sĩ Thiên Ngọc môn trong thành, dù từ trên trời cũng dễ bị phát hiện, rất dễ xung đột ngay mặt với Thiên Ngọc môn. Hiểu Nguyệt các sẽ gánh vác phiêu lưu lớn, đây không phải giúp chút chuyện nhỏ như ngươi nói. Hiểu Nguyệt các hỏi là ngươi có thể cho bọn họ ích lợi gì.”

Ngưu Hữu Đạo mở mắt đứng dậy, biểu tình trầm trọng, hắn phát hiện mình hiểu biết quy tắc của thế giới này quá ít. Ví dụ Hiểu Nguyệt các nói người công thành lược đất điều tra kỹ Thượng Bình thành.

Mấy chuyện đó chưa đủ làm nét mặt hắn nặng nề.

Ngưu Hữu Đạo phái Ngô Lão Nhị dẫn dắt đám người Phù Phương Viên chạy đi Thượng Bình thành, kết quả không vào thành được.

Hắn sai khiến người của ba phái đến Thượng Bình thành, thật ra cũng không ôm mong chờ lớn gì với họ.

Bây giờ Hiểu Nguyệt các cũng Xem ảnh 1 nói khó vào thành.

Đứng ở lập trường tu sĩ, Ngưu Hữu Đạo không ngờ vào một thành quách sẽ khó khăn đến vậy. Ngưu Hữu Đạo chợt nhận ra Thượng Bình thành là lỗ hổng trong kế hoạch của hắn, lỡ như Phượng Lăng Ba thật sự chó cùng rứt giậu thì sao?

Tuy Ngưu Hữu Đạo không cho rằng Phượng Lăng Ba có thể thành công trong sự khống chế của Thiên Ngọc môn, nhưng Thượng Bình thành đã là đoạn yếu nhất không thể kiểm soát trong kế hoạch của hắn, làm hắn rầu lo.

Ngưu Hữu Đạo không phải thần tiên biết bấm độn, hắn không ngờ trung xu đại quân sẽ dời đến Thượng Bình thành trú đóng, khiến hắn không kịp làm chuẩn bị trong thành, có một số biến đổi không thể đoán trước.

Không phải cái gì cũng nằm trong khống chế, chi tiết có biến đổi là bình thường, miễn kiểm soát hướng đi đại khái là được. Nên ban đầu Ngưu Hữu Đạo không chú trọng sự biến đổi này, giờ dùng nhiều tu sĩ mà không cách nào vào thành, làm lòng hắn nặng nề, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trí giả lo ngàn bước hụt một bước.

Quản Phương Nghi hỏi:

“Trả lời Hiểu Nguyệt các thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Chờ Hiểu Nguyệt các nhận được tin tức rồi sắp xếp thì Bành Hựu Tại đã trở lại Thượng Bình thành, bà cảm thấy còn cần trả lời họ sao?”

Quản Phương Nghi nói:

“Ngươi lo lắng hơi dư thừa, ngươi đã tăng áp lực lớn như vậy cho Thiên Ngọc môn, sự việc liên quan ích lợi của nguyên Thiên Ngọc môn, bọn họ không thể nào để Thương Triêu Tông bị gì được, họ không gánh nổi hậu quả. Thượng Bình thành có nhiều đệ tử Thiên Ngọc môn, dù Phượng Lăng Ba muốn xuống tay cũng không tìm thấy cơ hội, người của Thiên Ngọc môn không phải trưng chơi.”

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.