Nhưng Viên Cương chỉ tiết lộ đại khái, chân tướng cũng không lộ ra nửa chữ, có một số việc chẳng những Ngưu Hữu Đạo sẽ không giải thích, Viên Cương và hắn vốn có quan hệ mật thiết, cũng sẽ không tiết lộ sự thật, có một số sự thật không thể để quá nhiều người biết được.
Mặc dù như vậy, đám người Thương Triêu Tông vẫn vừa mừng vừa sợ, cũng biết suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo khi thúc đẩy cục diện lớn như vậy là ý gì, cũng rốt cuộc hiểu được vì sao Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn để họ thuận theo Thiên Ngọc Môn, Đạo gia quả thật đã nhọc lòng rồi!
Bởi vậy cũng hiểu được tại sao Phượng Lăng Ba lại như bị dồn tới đường cùng, Đạo gia đã đưa Phượng Lăng Ba vào tuyệt lộ, còn muốn đá Phượng Lăng Ba ra khỏi cửa, Phượng Lăng Ba có thể ngồi yên không vội sao.
Trong mắt Thương Thục Thanh ngồi nghe hiện lên sắc thái vui mừng, nội tâm cũng vui vẻ, nàng vẫn luôn tin tưởng Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ mặc bọn họ, sự thật chứng minh phán đoán của nàng là đúng.
Giống như lần Hắc Mẫu Đơn lúc trước, trước khi chết vẫn luôn tin tưởng vững chắc thuyền sẽ không đi, từ đầu đến cuối nàng vẫn tin tưởng Ngưu Hữu Đạo sẽ đợi nàng.
Những điều này cũng không phải chỉ vì tư tình nam nữ, mà đều vì đã chung đụng với Ngưu Hữu Đạo một thời gian dài, tin tưởng cách làm người của Ngưu Hữu Đạo, dù Ngưu Hữu Đạo cũng không tính là người tốt lành gì, nhưng sống chung lâu dài mọi người sẽ bất tri bất giác tín nhiệm hắn.
"Khi nào Đạo gia trở lại?"
Thương Thục Thanh ngồi nghe trong nội đường vẫn không kiềm chế được bắt đầu hỏi.
Đây cũng nói ra lời trong lòng đám người Mông Sơn Minh, tất cả mọi người đều biểu đạt cảm xúc muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, Đạo gia vì cơn sóng dữ bên này đã thay đổi càn khôn, có cảm ơn thế nào cũng không đủ.
Viên Cương nhìn Thương Triêu Tông, "Điều này phải xem Vương gia bao giờ có thể khống chế Nam Châu!"
Thương Triêu Tông trầm mặc, Mông Sơn Minh như có điều suy nghĩ, Lam Nhược Đình khẽ gật đầu, đều hiểu được ý tứ trong lời nói kia.
Trước khi chưa hoàn toàn khống chế Nam Châu, Đạo gia có lẽ sẽ không lộ diện, đơn giản chỉ cần cuốn cục diện lại thành như vậy, Thiên Ngọc Môn nhất là Bành Hữu Tại chắc hẳn đang hận không thể nghiền xương Đạo gia thành tro ấy chứ.
Chắc hẳn Thiên Ngọc Môn đang chờ Đạo gia lộ diện mà giết chết hắn, chỉ khi bên này nắm giữ được quyền lực Nam Châu mới có thể bảo đảm an toàn cho Đạo gia, có thể thấy đủ uy hiếp với Thiên Ngọc Môn, khiến Thiên Ngọc Môn không chịu được tổn thất lợi ích này sẽ không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ với Đạo gia mới được...
Đêm khuya thanh vắng, trong phòng tạm trú của Viên Cương.
Viên Cương một thân quấn băng vải ngồi trung bình tấn, miệng mũi hô hấp tuần hoàn, bụng hình thể bán cầu hít vào thở ra.
Vết thương khó có thể ngăn chặn lực ngứa kịch liệt khiến Viên Cương thật sự không chịu được, cả cơ thể bỗng nhiên căng cứng, thân người quấn đầy băng vải trong nháy mắt đứt đoạn, hoặc rơi xuống đất hoặc rơi trên người.
Miệng vết thương cũng một lần nữa nứt toác, lại có máu tươi xối ra, nhưng loại cảm giác đau đớn rõ ràng kia thoải mái hơn so với loại cảm giác ngứa kịch liệt, khiến tâm Viên Cương một lần nữa tĩnh lại hít thở.
Viên Cương đang nhắm mắt cũng không nhìn thấy biến hóa bên ngoài thân lúc này.
Miệng vết thương bị nứt toác, một số kinh lạc bị tàn phá ngăn cản tuần hoàn khí huyết bình thường trong cơ thể hắn, khí huyết dưới làn da xung quanh miệng vết thương thoáng như con rắn nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng đang di du về miệng vết thương.
Trong miệng vết thương có biến hóa rất nhỏ, có cục thịt rất nhỏ đang ngọ nguậy, những cục thịt nhỏ ngọ nguậy liên tiếp đang dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy được chữa trị vết thương.
Đợi đến khi Viên Cương đã hít sâu một ngụm vào phế phủ, chính thức thu công đứng dậy đoạn vải đứt trên người thì chính hắn cũng phải ngây ngẩn cả người, hai tay nhanh chóng sờ loạn trên người mình.
Hắn còn cho bản thân đã nhìn lầm, nhưng sự thực đã chứng minh hắn không nhìn lần, tất cả lỗ vết thương lớn nhỏ trên người đều biến mất toàn bộ không còn thấy đâu nữa, trên người ngoại trừ mấy vết máu ra thì làn da gần như hoàn hảo như ban đầu...
Trời vừa tờ mờ sáng thì một đoàn người ngựa từ cửa thành Tây đã bay nhanh tới, chính là đoàn người Kim Châu và Bành Hữu Tại.
Cổng thành Tây lập tức được mở ra cho một đoàn người đi vào, đích thân Trần Đình Tú lộ diện nghênh đón cùng quay về, nhắc nhở một câu, "Chưởng môn, người của ba phái còn đang đứng chờ ngoài cổng thành Nam."
"Để họ chờ đi!" Bành Hữu Tại vẻ mặt như đưa đám lạnh lùng lên tiếng.
Tâm tình của ông ta thật sự không tốt, Thiên Ngọc Môn đã xảy ra chuyện lớn như vậy không thể giấu được ông ta, ngay khi truyền tin tức cũng là lúc ông ta nhận được tin trên đường, biết chuyện gì đã xảy ra, nữ nhi cùng với toàn gia con rể của mình rõ ràng đã đối nghịch với Thiên Ngọc Môn, bảo một Chưởng môn Thiên Ngọc Môn như ông ta sao chịu được, khiến tâm tình của ông ta sao có thể tốt được.
Suốt đoạn đường này ông ta vẫn luôn lo nghĩ nên xử trí chuyện này như thế nào.
Trở lại bên ngoài phủ nha, cả đám người nhảy xuống ngựa nhanh chóng đi vào liền thấy Phong Ân Thái xuất hiện nghênh đón.
Bành Hữu Tại dừng bước trước mặt ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến cả lệnh bài trưởng lão cũng trông giữ không xong, ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"
Phong Ân Thái á khẩu không trả lời được, cứng ngắc như muốn nói gì đó. Ông ta xác thực cũng có trách nhiệm, cái nồi này đã gánh trên lưng ông ta, ông ta nào có bậc để nói, nếu Bành Ngọc Lan không lấy được lệnh bài trưởng lão của mình cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Loại chuyện này vừa xảy ra, Phong Ân Thái cũng liền biết đối với Chưởng môn sư huynh sẽ rất khó mà giải quyết được. Xử lý nặng, người ta dù sao cũng là nữ nhi của mình, xử lý nhẹ, trên dưới trong ngoài Thiên Ngọc Môn không nói ra, nhưng trong lòng nhất định cũng không phục, một cái mũ xử sự bất công nhất định phải cài trên đầu Chưởng môn sư huynh rồi.
Bành Hữu Tại cũng không nói thêm gì nữa, phất tay áo hừ lạnh một tiếng đi nhanh vào bên trong, nhanh chóng triệu tập quan viên liên quan muốn hỏi rõ tình huống trước, có một số việc trong thư ngắn gọn không nói rõ hết được, hiểu rõ được tình hình mới có quyết định dứt khoát được.
Đồng thời ông ta cũng muốn nhìn một đám chức cao Thiên Ngọc Môn đàm phán ra kết quả với Vạn Động Thiên phủ, việc này là quan trọng nhất, chậm trễ ứng đối xảy ra nội loạn trong thành là chuyện nhỏ, một khi phía Kim Châu động thủ, đắc thủ được Nam Châu không nói, có thể cả Thiên Ngọc Môn cũng sẽ xong đời.
Cả đám lãnh đạo cấp cao Thiên Ngọc Môn đứng tụ trong một đường, sau đó kể lại chi tiết kĩ càng biến cố lần này, về phần phải xử lý như thế nào, mọi người ai cũng không lên tiếng, chuyện liên quan tới nữ nhi, con rể của Chưởng môn cũng không tiện nói, cùng lắm là thờ ơ lạnh nhạt, xem Bành Hữu Tại xử trí ra sao.
Bành Hữu Tại cũng không nhiều lời, trọng tâm chủ để trực tiếp chuyển tới chuyện đại quân Kim Châu gần kề.
Nghe xong thông báo, một trưởng lão kinh hô: "Vạn Động Thiên phủ rốt cuộc uống nhầm thuốc gì vậy, tình nguyện liều mạng cũng muốn gây khó dễ cho Thiên Ngọc Môn chúng ta sao? Chưởng môn, bọn họ không phải muốn nhân lúc cháy nhà hôi của vớt vát chỗ tốt đấy chứ? Điều kiện có thể đàm phán không!"
Một trưởng lão đi theo tới Kim Châu thở dài: "Vạn Động Thiên phủ không cần chỗ tốt gì cả, chỉ một câu, quyền to trong Nam Châu phải cho Thương Triêu Tông, không đáp ứng thì đánh, không có bất kỳ ý định đàm phán nào!"
"Tại sao có thể như vậy?"
Toàn trường xôn xao ầm ĩ, không nghĩ ra được, cũng thật sự nghĩ mãi không rõ tại sao Vạn Động Thiên phủ làm vậy, quá không bình thường, vì một người ngoài như Thương Triêu Tông bất chấp lợi ích của môn phái mình, như vậy bình thường sao?
Bành Hữu Tại lên tiếng nói: "Mọi người thử nói một chút xem có nên đồng ý điều kiện của Vạn Động Thiên phủ không?"
"Chưởng môn, sức ảnh hưởng của Ngữu Hữu Đạo với bên Thương Triêu Tông càng ngày càng lớn, nhất là khi đã xảy ra chuyện như vậy, còn để Thương Triêu Tông cầm quyền sẽ gây bất lợi cho chúng ta, dễ sinh ra hậu hoạn."