“Chấn nhi bị Quỷ Y mang đi vừa lúc giải quyết tai họa ngầm Xích Dương Chu Quả, chứng minh bệnh của Chán nhi liên quan Quỷ Y. Ai có thể chát vấn Quỷ Y không cách nào chữa khỏi thiên âm tổn mạch? Trước mắt chỉ có ta là nhân tuyển tốt nhất ổn định thế cục Kim châu, trong tình huống Vạn Động Thiên Phủ không cần lo lắng gì vì sao phải suy yếu thực lực Kim châu? Đã có thể gió êm sóng lặng tại sao Vạn Động Thiên Phủ tự chuốc rắc rối cho mình? Chỉ cần chàng cãi theo lý thì Vạn Động Thiên Phủ sẽ suy xét lại!”
“Chàng cũng nghe Quỷ Y nói rồi, trong bụng của ta là nhi tử, là nhi tử của chàng! Chỉ cần ta có thể tiếp tục tọa trấn Kim châu, quyền lớn Kim châu sớm muộn gì là của nhi tử chàng. Nhi tử của chàng là thứ sử Kim châu tương lai! Vô Hoa, cả đời chàng không có con cái, chẳng lẽ không muốn đời này để lại chút nhang khói cho nhà mình sao? Quỷ Y nói trong bụng của ta là nhi tử, chàng không tin vào ánh mắt của Quỷ Y sao? Cục thịt trong bụng ta là nhi tử của chàng!”
Hải Như Nguyệt như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Lê Vô Hoa siết chặt nắm tay, mắt lấp lóe, sắc mặt liên tục thay đổi.
Lão Bát của Phù Phương Viên đã trở về, về chỗ ẩn thân của Ngưu Hữu Đạo.
Lão Bát ở Kim châu để tiện cho bên mình liên lạc với Kim châu, cũng xem như con tin bị Vạn Động Thiên Phủ giam, nếu không trả Tiêu Thiên Chấn lại thì Lão Bát đừng hòng sống trở về.
Khi bị kẹt trong Âm sơn đàm phán với Quỷ Mẫu thì Quản Phương Nghi phái Lão Bát đi, đến Kim châu vẫn phái Lão Bát, có thể thấy năng lực của Lão Bát là giỏi về giao lưu và đàm phán.
Ngưu Hữu Đạo ngồi cạnh bàn đá rót trà cho Ngưu Hữu Đạo, kinh ngạc hỏi:
“Quỷ Y? Quỷ Y mang Tiêu Thiên Chấn đi?”
Lão Bát gật đầu nói:
“Đúng vậy, Tiêu Thiên Chấn trở về phủ thành Kim châu chưa bước vào phủ thứ sử đã bị Quỷ Y Hình Phương bắt cóc, là người của Vạn Động Thiên Phủ chính miệng nói cho ta. Vạn Động Thiên Phủ nhờ ta chuyển lời với Đạo gia, vì Đạo gia giữ chữ tín nên không so đo với Đạo gia, nói chuyện dã qua, Đạo gia đừng lôi việc này ra nữa. Đừng tưởng bọn họ không dám trở mặt với bên Nam châu, gây lớn chuyện đều không tốt cho ai, kêu Đạo gia yên tĩnh chút.”
Ngưu Hữu Đạo cau mày, thầm nghi ngờ có phải Vạn Động Thiên Phủ đang giở trò để hắn đừng lấy việc này ra uy hiếp nữa. Nhưng ngẫm lại không đúng, Vạn Động Thiên Phủ không có lý nào mạo hiểm để Tiêu Thiên Chấn sống sót. Tức là năm đó tạo ra chuyện đệ tử Quỷ Y trị bệnh thật sự kinh động người thật tìm đến?
Chuyện này rất có thể, lúc trước Kim châu không tuyên truyền ra ngoài việc đệ tử Quỷ Y trị bệnh, vì phong cách làm việc của Quỷ Y rất Quỷ Y, không thích làm rầm rộ. Mãi đến khi bị bắt buộc ra binh Vạn Động Thiên Phủ mới hơi sợ, thả chút tiếng gió muốn phủi quan hệ, kết quả vời Quỷ Y thật đến.
Không ngờ xảy ra chuyện như vậy, lúc trước Ngưu Hữu Đạo không thể ngờ đến, làm hắn không biết nên nói cái gì.
Quản Phương Nghi ở một bên cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ Quỷ Y Hình Phương thần long thấy đầu không thấy đuôi xuất hiện, mục tiêu rõ ràng là nhằm vào Tiêu Thiên Chấn.
Ngưu Hữu Đạo lợi dụng Tiêu Thiên Chấn, Vạn Động Thiên Phủ vì y mà bị bóp chỗ yếu, giờ Quỷ Y cũng đến vì Tiêu Thiên Chấn. Nếu nói Tiêu Thiên Chấn không có vấn đề thì đánh chết Quản Phương Nghi cũng không tin.
Mắt Quản Phương Nghi sáng lấp lánh chớp lia nghi ngờ đánh giá Ngưu Hữu Đạo, nhìn hắn chằm chằm như sắp nở ra hoa.
Viên Cương đứng bên cạnh cau mày, không ngờ xảy ra chuyện như thế.
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Quỷ Y mang Tiêu Thiên Chấn đi là muốn làm gì?
Lão Bát lắc đầu nói:
“Không biết, ta không nhìn thấy, Vạn Động Thiên Phủ không nói.”
Ngưu Hữu Đạo thầm than:
“Quỷ Y cũng nhúng tay vào, không biết là phúc hay họa.”
Ngưu Hữu Đạo mời Lão Bát uống trà, nói vài câu đã vất vả.
Chờ Lão Bát rời đi Ngưu Hữu Đạo hỏi Quản Phương Nghi:
“Bà biết nhiều tin tức, vậy có tin đặc biệt gì về Quỷ Y không?”
Ngưu Hữu Đạo muốn cố gắng nắm giữ chút thông tin thì mới chuẩn bị tâm lý.
Quản Phương Nghi ngồi bắc chéo chân, phẩy quạt tròn nói:
“Người này xuất quỷ nhập thần, ta làm gì có tin tức của hắn. Giới tu hành có một số tin đồn bóng gió về Quỷ Y, người bình thường muốn tìm cũng khó. À, năm xưa ta nghe có người nói một câu, bảo Quỷ Y có lẽ là người của ma giáo.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi:
“Ma giáo? Là thế nào?”
Quản Phương Nghi nói:
“Nói là người ta tìm đến Quỷ Y thì khó, chỉ có thánh nữ đời trước của ma giáo dễ dàng tìm ra, nói là Quỷ Y răm rắp nghe theo thánh nữ, Quỷ Y nợ nhân tình của thánh nữ nên tham gia vào ma giáo. Sau khi thánh nữ chết Quỷ Y rời khỏi ma giáo. Hết rồi, ta cũng không biết mấy lời này là thật hay giả, người kể cũng nghe từ chỗ khác.”
Thánh nữ?
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Thánh nữ đời trước của ma giáo là thánh nữ dây dưa với Triệu Hùng Ca?”
Quản Phương Nghi hơi giật mình sau đó cười khúc khích:
“Quên mất ngươi đi ra từ Thượng Thanh tông. Đúng rồi, là đồ bỏ Triệu Hùng Ca của Thượng Thanh tông nhúng chàm thánh nữ ma giáo. Về bối phận thì Triệu Hùng Ca là sư thúc của ngươi nhỉ? Nếu ta nghe đồn đúng thì Triệu Hùng Ca rất có thể quen Quỷ Y, hay ngươi tìm Triệu Hùng Ca thăm dò nghe ngóng thử? Chắc chắn chính xác hơn là hỏi ta.”
Ngưu Hữu Đạo bưng trà lên uống. Không hỏi, hắn không thích người ta gắn hắn với Thượng Thanh tông.
Quản Phương Nghi không chịu bỏ qua:
“Ta nói này Đạo gia, Lão Bát nhà chúng ta vì chuyện của ngươi mà đến Kim châu làm con tin, suýt nữa chết như thế nào cũng không biết. Giờ người đã trở lại, ta có nên cho người ta một lời giải thích không? Trên người Tiêu Thiên Chấn che giấu bí mật gì?”
Ngưu Hữu Đạo liếc Quản Phương Nghi:
“Có một số việc không cần giải thích, bà biết cũng không dám nói cho hắn.”
Quản Phương Nghi cười phá lên:
“Chỉ xem ngươi có thành ý không, còn nói với người ta hay không là chuyện của ta.”
Ngưu Hữu Đạo nghiền ngẫm nhìn bà:
“Bà thật sự muốn biết?”
Biểu tình của Ngưu Hữu Đạo làm Quản Phương Nghi như ngồi trên chông, cảm giác đối phương không có ý tốt nhưng bà không kiềm được tò mò.
“Bà biết? Bệnh nan y của Tiêu Thiên Chấn thật ra do ta chữa khỏi.”
“Ngươi? Ngươi có năng lực đó? Không đúng, chuyện này liên quan gì đến chuyện lòng vòng kia?”
“Ta trộm ít vật từ Băng Tuyết các trị bệnh cho Tiêu Thiên Chấn.”
“...”
Quản Phương Nghi lặng im, tái mặt, dường như hiểu ra điều gì, bà đứng bật dậy đi thẳng.
Quản Phương Nghi la lớn:
“Hứa Lão Lục, mau gói ghém đồ đạc đi ngay!”
Sông lớn hồ sâu, vùng bỏ hoang hoang tàn, đường lớn đường nhỏ, mặt trời mọc rồi lại lặn, núi lớn trường tồn.
Tiếng vó ngựa vang lên trên con đường lớn, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng chửi của Quản Phương Nghi.
Kẻ bị chửi cũng không để ý lắm, thỉnh thoảng còn mỉm cười nữa, thế nhưng Viên Cương lại rất khó chịu, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc qua.
Cuối cùng thì Quản Phương Nghi vẫn đi, thế nhưng là đi theo Ngưu Hữu Đạo mà thôi.
Một nhóm này cũng không nhiều người, chỉ có mười người cưỡi ngựa đi mà thôi.
Viên Phương không tham dự vào đoàn đi tới Nam Châu nên có vẻ hơi thất vọng, vào lúc này lại nghe nói Ngưu Hữu Đạo muốn đi xa tiếp nên mặt dày theo tới.
Còn Công Tôn Bố lại không sai người đi theo nữa.
Công Tôn Bố nghe theo ý kiến của Ngưu Hữu Đạo rồi mở rộng mạng lưới tình báo, chuyện phải làm cũng dần dần nhiều hơn, cũng không thích hợp chạy nhảy khắp nơi nữa. Chuyến đi nước Tống lần này cũng không cần thiết mang theo người của Ngũ Lương Sơn, bởi vì lúc bình thường thì Viên Cương và Quản Phương Nghi cũng tham gia mạng lưới tình báo của Ngũ Lương Sơn, vẫn biết cách liên lạc với thám tử bên nước Tống.
Đi tới một đoạn đường núi, mấy người chầm chậm dừng ngựa lại, đứng một chỗ giao lộ với đường lên núi, đó chính là đường đi tới thôn nhỏ cũ.