Đạo Quân

Chương 651: Gặp Lại Triệu Hùng Ca



Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn xung quanh một lượt, đã mấy năm rồi chưa trở lại, khi thấy cảnh vật xung quanh thì rất bùi ngùi.

Ngưu Lâm, Viên Hỏa và Ngưu Sơn đi ra ngoài, chắp tay từ biệt: "Đạo gia, chúng ta đi."

Ngưu Hữu Đạo gật đầu rồi cười nói: "Thay ta hỏi thăm sức khỏe bà con."

Ngưu Lâm không nhịn được, hỏi lại: "Đạo gia, ngài thật sự không trở lại nhìn chút hay sao? Phòng cũ của các ngài vẫn ở nơi cũ." Ngưu Lâm suýt chút nữa còn lôi cả mộ tổ ra nói rồi.

Ánh mắt của Quản Phương Nghi sáng lên, nhìn ra xung quanh bằng ánh mắt tò mò, bà ta thật sự muốn đi nhìn cái thôn nhỏ này một chút, để xem tới cùng là nơi nào mới có thể nuôi dưỡng được một tên quái thai như Ngưu Hữu Đạo.

Chẳng những Ngưu Hữu Đạo, mà ngay cả Viên Cương cũng vậy, mặc dù không hợp với hắn ta thế nhưng bà ta vẫn biết được Viên Cương rất không đơn giản, một thôn nhỏ lại có thể nuôi dưỡng được hai nhân vật như vậy, làm sao không để bà ta cảm thấy tò mò được?

Đừng nói là bà ta, ngay cả mấy người Trần bá cũng nhìn chằm chằm vào cái thôn nhỏ ở phía cuối đường kia.

Ngưu Hữu Đạo chỉ cười không nói, có vài vấn đề không cần thiết trả lời.

Viên Cương quát: "Đừng nói nhiều!"

Ba người Ngưu Lâm thấy vậy thì không nói gì nữa, chắp tay rồi quay đầu ngựa, đi thẳng lên đường núi.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn qua Viên Cương: "Ngươi không trở lại nhìn chút hay sao?"

Viên Cương không trả lời mà dùng hai chân đạp nhẹ bụng ngựa, dẫn đầu đi về phía trước.

Ngưu Hữu Đạo giục ngựa đuổi theo, một nhóm người lại tiếp tục lên đường.

Từ quận Thanh Sơn tới nước Tề là phải qua thành Trường Bình, sau khi gặp phải một vài chuyện, nhất là sau khi chết hơn ba mươi người huynh đệ thì Viên Cương mới hiểu được tại sao khi trước Ngưu Hữu Đạo lại để hắn ta chuyển tới phía sau màn.

Cũng giống như Ngưu Hữu Đạo đối xử với hắn ta lúc trước vậy, hiện tại hắn ta cũng đã cảm giác được khoảng cách giữa mình và mấy người huynh đệ khá xa, một vài chuyện nguy hiểm, hắn ta có thể vượt qua, thế nhưng những huynh đệ khác nếu cùng xông lên theo thì chắc chắn phải chết.

Tới đây hắn ta mới hiểu, phương thức tư duy của mình và Ngưu Hữu Đạo khác biệt với các huynh đệ ở đây, tiếp tục huấn luyện các huynh đệ cũng không còn ý nghĩa. Chủ yếu đó là giá trị quan khác biệt quá lớn, hắn ta và Ngưu Hữu Đạo có thể đi đây đi đó, bốn biển là nhà, thế nhưng những huynh đệ khác lại có quan niệm phải thành gia lập nghiệp, để nhiều người như vậy đều đi theo hai người trải qua cuộc sống như họ thì cũng không tốt.

Cộng thêm lần trước đã cứu thoát được Thương Triêu Tông, sau đó Thương Triêu Tông lại rất tán thưởng huynh đệ của mình, mà hiện tại Thương Triêu Tông cũng có được toàn bộ Nam Châu, đang trong thời kỳ cần dùng người rất gấp. Thế là Viên Cương thuận tiện giao huynh đệ của mình cho Thương Triêu Tông, để các huynh đệ có thể nở mày nở mặt.

Viên Cương buông tay.

Lần này, ba người Ngưu Lâm trở về, chuẩn bị dời toàn bộ người của thông nhỏ đi. Nam Châu rất lớn, luôn có chỗ cho họ dung thân, có được cuộc sống mới tốt hơn hiện tại.

Thực ra Ngưu Hữu Đạo cũng không hi vọng người trong thôn rời bỏ nơi đó, hắn thật sự không cho rằng người của thôn nhỏ rời khỏi nơi đó sẽ có cuộc sống tốt hơn. Thế nhưng mấy người Ngưu Lâm cho rằng như vậy là tốt hơn, có lẽ những người dân trong thôn cũng nghĩ như họ, cho nên Ngưu Hữu Đạo cũng không phản đối.

Con người đều có lựa chọn của riêng mình, hắn sẽ không miễn cưỡng những người này.

Còn tại sao lần này lại mang theo Viên Cương mà không để Viên Cương tới phía sau màn, đó chính là Viên Cương đã chứng minh được thực lực của mình, có thể chiến đấu với tu sĩ Kim Đan kỳ rồi...

Sơn thủy giao nhau, đưa ánh mắt về nơi xa xa thì thấy có một nơi thật sự là chung linh dục tú. ( Chung linh dục tú: nơi linh thiêng sinh ra hiền tài.)

Những nơi phải đi qua trên đường đều đã được Quản Phương Nghi thăm dò trước rồi, bà ta chỉ vào nơi đó mà nói: "Đạo gia, nơi đó chính là Thượng Thanh tông đúng không?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ừ!"

Núi vẫn là núi đó, nước vẫn là nước kia, khi một nhóm người này lao vụt qua nơi đây thì Quản Phương Nghi lại hỏi: "Đạo gia, ngài không tới nhìn một lần sao?"

Ngưu Hữu Đạo không trả lời, nhìn cũng không liếc qua chút nào, lao đi như một cơn gió...

Bắc Châu, có mấy con ngựa phi nhanh ở trên đường lớn, Đường Nghi và Tô Phá đi phía trước, phía sau có mấy đệ tử của Thượng Thanh tông theo sát.

Trong khu vực Bắc Châu có yêu nghiệt quấy phá, một nhóm người này nhận được lệnh của Thiệu Bình Ba tới để diệt trừ yêu quái, sau khi hoàn thành thì trở về báo cáo.

Hiện tại Thượng Thanh tông cũng chỉ có thể làm vài việc cỏn con này mà thôi.

"Rống!" Nơi rừng núi xa xa, truyền ra một tiếng gầm giận dữ, làm cho mấy con ngựa của họ cảm thấy sợ hãi mà không thể điều khiển được.

Mấy người vội vàng khống chế lại ngựa, rồi nhìn về phía tiếng gầm truyền tới với vẻ nghi ngờ, tiếng gầm này có vẻ không giống như tiếng gầm của thú dữ, mà nó hơi kỳ lạ, hình như là hơi quen quen.

"Kim Mao Hống!" Tô Phá nhớ lại chút rồi nói.

"Sư thúc!" Đường Nghi cũng nói ra, gần như cùng thời điểm Tô Phá nói vậy.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Nghi mừng rỡ, bay lên từ trên lưng ngựa rồi lướt tới khu rừng.

Tô Phá lập tức ra hiệu hai tên đệ tử trông coi ngựa, rồi dẫn những người khác đi theo, cũng không thể để chưởng môn đi một mình được.

Thế nhưng Đường Nghi lại không đồng ý, đứng trên ngọn cây rồi ngăn cản những người đang đuổi tới: "Tô trưởng lão, sư thúc không muốn gặp người của Thượng Thanh tông, chỉ cần để ta một mình đi tới là được rồi."

Thật sự là như vậy nên Tô Phá nói: "Chưởng môn hãy cẩn thận, nếu có điều gì kỳ lạ thì hãy phát ra cảnh báo!"

Đường Nghi gật đầu, rồi bay tới chỗ tiếng gầm truyền tới, thật sự nóng lòng đi gặp mặt chủ nhân của Kim Mao Hống.

Những năm qua, tình cảnh của Thượng Thanh tông làm nàng rất lo lắng, thế nhưng vẫn luôn không tìm ra con đường thoát nào cả. Lại thật sự không ngờ nghe được tiếng của Kim Mao Hống ở đây, nàng rất muốn gặp chủ nhân của Kim Mao Hống, mong người đó nhớ tình xưa mà ra tay giúp đỡ.

Trong con suối chảy từ khe núi, có một con thú có màu lông vàng kim, giống sư tử nhưng không phải sư tử, đang bắt cá, sau khi bắt được thì nhét luôn vào miệng mà nhai. Ở trên một bãi đá cuội bên cạnh có một người đàn ông nhếch nhác nằm xuống, dùng một tay gối đầu, tay còn lại cầm một cái hồ lô rượu, thỉnh thoảng lại rót vào trong miệng một hớp.

Đường Nghi bay từ trên trời xuống, váy áo bồng bềnh như tiên tử, rơi trên bãi đá cuội.

Động tác của Kim Mao Hống dừng lại, quay đầu nhìn lại, sau đó lại chơi đùa trong con suối tiếp.

"Sư thúc!" Đường Nghi chắp tay chào.

Triệu Hùng Ca nấc cụt, sau đó mở đôi mắt say lờ đờ của mình ra, nhìn một lúc rồi nói với giọng bất ngờ: "Là nha đầu con sao? Cũng đừng gọi bậy, ta cũng không phải sư thúc của con. Mà tại sao con tìm được tới nơi đây?"

Đường Nghi có vẻ cảm thấy khi đứng thì nói chuyện không tiện, cho nên nàng khoanh chân ngồi xuống: "Vừa rồi đi qua nơi đây, trong lúc vô tình lại nghe được tiếng của Kim Mao Hống thì chạy tới xem xét, thật sự là sư thúc ngài nha."

Triệu Hùng Ca tiện tay cầm lên một viên đá cuội, ném vào Kim Mao Hống: "Kêu cái gì mà kêu!"

Kim Mao Hống cũng không quay đầu lại, dùng cái đuôi của mình đập ra, trong nháy mắt đập nát viên đá cuội đang bay tới.

Khi thấy cảnh tượng này thì Đường Nghi hơi kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới cái đuôi của Kim Mao Hống chỉ tùy tiện vẩy ra cũng mạnh như vậy, thật sự không trách nó có thể trở thành vật cưỡi của Thánh nữ Ma giáo.

Triệu Hùng Ca ôm hồ lô rượu rồi ngồi dậy, phun ra một hơi rồi nói: "Con ngồi nơi đây làm gì? Người cũng đã gặp, hãy trở về đi, đừng quấy rầy ta."

Đường Nghi chắp tay: "Sư thúc, hiện tại Thượng Thanh tông đang trong tình trạng nguy cấp, đệ tử vô dụng, xin sư thúc nghĩ lại tình cảm với sư tổ mà giúp đỡ Thượng Thanh tông đi.”

Triệu Hùng Ca: “Chuyện của Thượng Thanh tông không liên quan tới ta.” Vừa nói ông vừa đổ rượu vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.